Mạch Mang Mang ngồi bên giường Lận Đông Ngang gọt táo. Cô thấy Lận Đông Ngang thực sự rất khó hầu hạ, chắc phải có một đám người hẩu ở đây mới đáp ứng được nhu cầu mọi lúc mọi nơi của vị thiếu gia này.
Cần người hầu hạ không thiếu, cái chính là tên này lại không thích có nhiều người theo đuôi đằng sau. Bởi vậy nên Mang Mang mới có mặt ở chỗ này.
Mạch Mang Mang đưa cho anh ta quả táo được cắt gọt không được đẹp đẽ cho lắm: “Hôm nay tôi làm như thế, không phải chỉ để cứu anh. Dù sao nếu anh xảy ra chuyện, rất nhiều người sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Nếu đổi thành người khác sẽ không ngại kể công nhưng Mạch Mang Mang lại rất rõ ràng. Lận Đông Ngang hỏi: “Cô cho rằng bọn họ không đáng phải chịu trách nhiệm này à?”
“Họ đâu có biết gì đâu?”
Lận Đông Ngang lười biếng nghiêng người: “Bọn họ biết đấy.”
Ngoài trừ đi máy bay tư nhân, mỗi lần Lận Đông Ngang đi du lịch, bữa ăn đều đều được chuyên gia chuẩn bị nên anh ta không cần lo lắng gì hết, sẽ có người đứng sau sắp xếp đến nơi đến chốn. Lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không phải người không biết không có tội mà là do làm việc sơ suất qua tay nhiều người rồi chỉ biết đổ tội cho người khác để trốn trách nhiệm.
Mạch Mang Mang bỏ dao xuống: “Vốn dĩ ngày mai phải hẹn gặp nhà đầu tư khác, nếu anh không đi được thì tôi tự đi.”
“Cô chắc chứ?” Lâm Đông Dương xem thường cô, “Anh ta so với tôi còn nghiêm khắc hơn.”
Mạch Mang Mang thẳng thắn chỉ ra: “Đó là bởi vì anh chỉ lo thái độ của mình mà không quan tâm đến mục đích kinh doanh thành hay bại.”
“Cô nói gì?”
“… Không có gì.” Mạch Mang Mang bình tĩnh nói: “Dù sao một mình tôi đi là được rồi.”
Ngày hôm sau, Lận Đông Ngang truyền dịch xong bác sĩ kiểm tra bảo không có vẫn đề gì nữa, anh lại quá chán nản với không khí tẻ nhạt trong bệnh viện nên lên xe đi một vòng quanh thành phố, tâm trạng vẫn u uất khó chịu đến tận chiều. Anh nói tài xế lái xe đến trung tâm tài chính.
Lận Đông Ngang vừa xuống xe, điện thoại vừa nhận được tin nhắn WeChat của Mạch Mang Mang, xem nội dung tin nhắn cũng đoán ra được giọng điệu kiêu ngạo đắc ý của cô: Nhìn xem, đã nói một mình tôi cũng có thể mà.
Đúng lúc này, người bạn kia cũng nhắn tin đến: “Quá trình diễn ra suôn sẻ, triển khai giới thiệu kế hoạch rất logic, giao tiếp rất chuyên nghiệp,…”
Lận Đông Ngang hướng mắt về phía tòa nhà văn phòng, Mạch Mang Mang mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng và một chiếc váy màu xanh xám ôm sát hông, toàn thân toát ra vẻ tri thức tinh anh.
Cô dừng chân ở đoạn dốc cạnh toàn nhà, toàn thân bao phủ bởi ánh nắng chiều. Ánh mặt trời hơi chói mắt, cô giơ tay chắn, từ xa nhìn thấy anh, lông mày nhướng lên, cằm hơi ngước giơ cao tập tài liệu trong tay.
Người bạn hỏi anh có ý kiến gì về kế hoạch lần này không, sau khi lặp lại hai lần, Lận Đông Ngang mới trả lời: “Không.”
Người bạn không kiêng nể gì trêu chọc một hai câu: “Không có ý kiến thì tham gia kế hoạch làm gì?”
“Tôi có ý đồ khác.” Lận Đông Ngang một tay đút túi, nhìn Mạch Mang Mang chậm rãi đi về phía mình từng bước, khóe môi dần giãn ra: “Không liên quan gì đến anh.”
Câu tiếp theo của người bạn còn chưa nói thành lời đã bị dập máy không thương tiếc.
“Hồng Kông nóng quá.” Mạch Mang Mang đứng yên, đưa tay quạt gió, chủ động hỏi: “Buổi tối anh muốn ăn gì?
Lận Đông Ngang cẩn thận liếc nhìn cô: “Cô đang rất vui sao?”
Mạch Mang Mang cười đến đến hai mắt cong lên như vầng trăng non: “Đúng vậy.”
…
Sau khi dùng bữa tối ở khách sạn Bốn Mùa, Mạch Mang Mang cùng Lận Đông Ngang đi dạo hành lang Tiêm Sa Chủy ven biển, đi ngang qua một cửa hàng kem, Lận Đông Ngang hỏi cô: “Cô ăn không?”
“Anh hỏi tôi sao?”
Lận Đông Ngang nói: “Ở đây còn có người thứ ba à?”
“Tôi không ăn đâu.” Mắt thấy người xếp hàng mua kem dài không thấy điểm cuối, Mạch Mang Mang kiên quyết cự tuyệt: “Anh như thế này là đang bóc lột ân nhân cứu nguy anh đấy.’’
Lận Đông Ngang vươn tay chọc chọc vào chỗ sưng tấy: “Chỗ này sao?”
Mạch Mang Mang cau mày: “Đau.”
Đôi mắt đen láy của Lận Đông Ngang nhìn cô chằm chằm: “Cô muốn tôi bồi thường cho cô thế nào?”
Nhận thấy hai người đang trở nên quá gần gũi, Mạch Mang Mang kéo dài khoảng cách: “Anh đừng đột nhiên sai tôi một đống việc cùng một lúc là tôi đã cảm tạ trời đất lắm rồi.”
Làn gió đêm ở cảng Victoria nóng ẩm, mang theo hơi nước trong lành của đại dương, thổi bay mái tóc bồng bềnh của Mang Mang. Cô lơ đãng vén một vài lọn tóc con ra sau tai, cúi xuống trả lời tin nhắn vừa hiển thị trên màn hình điện thoại.
Lận Đông Ngang đang nghịch điện thoại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Mạch Mang Mang giống hệt với lần đầu anh nhìn thấy cô trong ảnh. Lúc ấy cô đang làm thí nghiệm trong phòng, trên người còn mặc áo blouse trắng.
Ảnh này từ hồi cô còn là nghiên cứu sinh, anh cũng lười thay đổi.
Lận Đông Ngang hướng mắt ra hiệu: “Lùi lại, đứng ở chỗ đó, xoay người sang trái, không được nhúc nhích.”
Mạch Mang Mang ngẩn ra: “Anh định làm gì?”
Lận Đông Ngang hỏi: “Thả lỏng cơ thể đi.”
Anh rõ ràng là một con người cầu toàn, liên tục điều chỉnh độ sáng, đến 20 phút, Mạch Mang Mang gần mất kiên nhẫn định tiến lên xem anh ta làm cái gì mới nhanh tay ấn nút chụp hình.
Lận Đông Ngang rất hài lòng với bức ảnh này. Bị ép làm người mẫu- Mạch Mang Mang đang cau có bước đến vừa lúc nhìn thấy – màn đêm đen tuyền lấp lánh anh sao như thu gọn vào trong mắt cô, cô hơi nghiêng người, dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, cảm giác vừa cô độc vừa đẹp đẽ. Dù ít tiếp xúc với nhiếp ảnh nhưng cô cũng phải công nhận bản thân trong bức ảnh này còn đẹp hơn bản thân ngoài đời thật.
Mạch Mang Mang tất nhiên không khen ngợi anh ta: “Được mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thì anh giỏi lắm.’’
Lận Đông Ngang khinh thường nói: “Các cụ bảo rồi, không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Hai người lên quầy bar trên tầng thượng của khách sạn, Mạch Mang Mang dựa nửa người trên ghế dài, hai chân duỗi thẳng, nhấp một ly Long Island Iced Tea thắc mắc: “Sao tự nhiên anh lại chụp ảnh tôi?”
“Bởi vì của cô chụp quá xấu.” Lận Đông Ngang tự động cầm lấy điện thoại của Mạch Mang Mang, mở khóa bằng khuôn mặt cô, thay ảnh đại diện bằng một tấm ảnh mới.
Hai má Mạch Mang Mang đỏ ửng lại cố tỏ ra bình tĩnh, không cản anh lại. Lận Đông Ngang không rõ cô còn tỉnh táo không đến tận khi cô coi anh như cái bình trút bầu tâm sự, bắt đầu lải nhải về mẹ cô và bạn trai cũ, anh biết chắc người này say rồi.
“Lúc ở trên máy bay, anh hỏi tôi tại sao không sợ,…” Mạch Mang Mang ôm gối nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. “Cái chết chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhiều khi ta còn không cảm nhận được nó diễn ra như thế nào thì đã chết rồi. Chỉ có người ở lại, người biết trân trọng ta, mới cảm nhận được nỗi đau thực sự. Lận Đông Ngang, tôi khác với anh, tôi không có ai yêu thương hay quan tâm cả. “
“Những cảm giác thích, theo đuổi và trân trọng đó quá hời hợt, không phải tình cảm nào cũng đủ yêu cầu để gọi là yêu. Yêu một người đã khó, không yêu một người lại càng khó hơn.”
“Thực ra, tôi không biết tình yêu của họ từng dành cho tôi là thật hay giả? Nhưng tôi biết rằng nếu có chuyện gì quan trọng hơn xảy ra, họ sẽ không do dự mà bỏ rơi tôi… Chưa từng có ai vì tôi mà bỏ mặc hết thảy, tôi chỉ là một kẻ đáng thương bị người mình yêu tổn thương nhiều lẫn mà vẫn cố chấp yêu anh ta.’’
Không oán hận, không sầu não, giọng điệu của cô bình tĩnh đến vô cảm, càng lúc càng trùng xuống.
Lận Đông Ngang nhìn Mạch Mang Mang ngủ gật trên băng ghế, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt lúc ngủ ngây thơ thuần khiết như một đứa trẻ.
“Cô vẫn luôn tùy hứng bộc lộ cảm xúc của mình trước mặt người khác như vậy sao?” Lận Đông Ngang sờ sờ má cô: “Hay là, chỉ có trước mặt tôi cô mới thoải mái như vậy?’’
Người phục vụ đến hỏi anh có cần giúp đỡ không, Lận Đông Ngang lắc đầu, cúi người đang định bế Mạch Mang Mang lên, đột nhiên cô mở to mắt: “Tôi ghét anh. “
Lận Đông Ngang đáp: “Được, vậy tự mình trở về phòng đi.”
Nói vậy, tay anh vẫn đặt ở gáy Mạch Mang Mang, duy trì tư thế cúi gập người, trán áp vào cô, hơi thở ấm áp hai người quấn quýt với nhau. Mạch Mang Mang nhắm mắt lại, mê man nói: “Cố Trăn…”