Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 169: Bắt đầu



Nhật Luân Thành - Gia tộc Yorima.

Thành trì cao xuyên thủng tầng mây, các tòa kiến trúc có kích thước hùng vĩ hơn cả núi mọc lên san sát nhau. Từng tòa thành đều có đầy các cột trụ cao v·út với mỗi trụ là một cây đèn khổng lồ đang có q·uả c·ầu l·ửa liên tục rực cháy bên trong. Chỉ riêng phần diện tích bên ngoài của Nhật Luân Thành cũng đủ khiến vài người dù có dùng hết thời gian cả đời cũng chẳng thể nào khám phá toàn bộ ngóc ngách được, và sau một loạt các thành trì bao quanh thì nơi cực kỳ phồn hoa bên trong dần dần hiện hữu.

Một tòa cung điện không quá cao nhưng lại cực kỳ rộng lớn và cổ kính, xung quanh chính điện là những hành cung phụ với diện tích cũng hoàn toàn khổng lồ.

Mỗi tòa cung điện đều có đầy đủ các khu vực dành cho việc tập huấn, tàng thư các lưu trữ các công pháp, ma pháp hoặc cả những bí pháp hiếm có.

Sảnh đường pháp khí lưu trữ đại lượng v·ũ k·hí của gia tộc Yorima.

Ngay tại một khu vực có một nửa là cánh rừng già và một nửa và vùng sa mạc khô cằn, có bóng hình uyển chuyển đang di chuyển chớp nhoáng trên những tán cây cao và dừng lại giữa ranh giới của hai khu vực.

Mái tóc uốn lượn đỏ rực như lửa, đôi mắt tinh anh màu vàng kim và đôi tai Fairyn đặc trưng. Cơ thể tuy nhỏ nhắn nhưng vẫn khắc hoạ ra một dáng người thon gọn cân đối, cặp đùi dài dậm mạnh xuống nền đất và ánh mắt kiêu ngạo kia hướng về người đàn ông đang đứng đối diện cô.

Fairyn Yorima Yumeko - Level 3 [Thập tinh].

Nàng mỉm cười và tra kiếm vào vỏ, đó là một thanh katana với lưỡi kiếm đỏ rực và cực kỳ sắc bén.

“Thời gian lần này dường như cũng chưa thể phá kỷ lục của ca ca nhỉ?”

“Cũng có thể coi là suýt xao, thiếu gia nếu biết tiểu thư đã tiến bộ đến mức này có lẽ sẽ rất cao hứng.”

Người đàn ông mỉm cười nói, ông có mái tóc bạc trắng và bộ râu cũng đã phai màu.

“Dù vậy thì cũng chưa đủ được.”

Yumeko nhăn nhẹ đôi mi và quay người, nàng hướng thẳng về người đàn ông kia và tung một nhát chém từ thanh kiếm bên hông mình.

[Nhật Luân Kiếm: Trảm Thiên]

Lưỡi kiếm chém ra hai đạo kiếm khí bay với tốc độ cực nhanh đến lão, Yumeko chắp tay và lão Kaoru lách người né đi một cách rất nhẹ nhàng.

Hai đạo kiếm khí cứ thế bay xuyên qua người ông, nhưng ngay thời điểm chúng vừa xuyên qua thì từ bên tron kiếm khí đó lại bắn ra thêm hai luồng kiếm khí khác, Yumeko lắc cổ tay và chạy một vòng xung quanh lão Kaoru.

“Tiểu thư dường như đã thành công trong việc tu luyện đến tầng ba của Nhật Luân Kiếm Pháp, thật sự rất đáng khen ngợi!”

Kaoru lần nữa chỉ nghiêng người để tránh né bốn đạo kiếm khí kia, và lần nữa thì chúng lại chia thành tám đạo tiếp tục t·ấn c·ông ông.



“Để lão xem tiểu thư đã luyện Trảm thiên đến cảnh giới có thể tạo ra bao nhiêu đạo kiếm khí liên kích.”

Cơ thể lão Kaoru liên tục di chuyển một cách cực kỳ quỷ dị và tránh né đi toàn bộ các đạo kiếm khí kia. Nhưng sau khi né được sáu mươi tư đạo kiếm khí thì nó hoàn toàn biến mất và dường như đã đạt đến giới hạn.

“Trảm Thiên là tầng thứ ba của Nhật Luân Kiếm Pháp cho người luyện thành nó khả năng tạo các đường kiếm khí sẽ liên tục phân tách theo cấp số nhân và t·ấn c·ông không ngừng nghỉ, nhưng mỗi lần phân tách đều yêu cầu tiêu hao mana của người sử dụng và cũng chẳng thể kiểm soát được những đạo kiếm khí được sinh ra từ việc phân tách sẽ có quỹ đạo di chuyển như thế nào.”

Kaoru vung tay đỡ lưỡi kiếm từ Yumeko và tiếp tục nói.

“Thiếu gia Akira đã có thể lĩnh ngộ đến tầng thứ tư của Nhật Luân Kiếm Pháp, mặc dù tu vi bản thân không đủ thì chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng chút ít của nó. Nhưng nhiêu đó vẫn là quá khó tin với độ tuổi này.”

Lão nhảy lên tránh đòn chém nhắm vào chân của Yumeko, nàng rút kiếm về và đâm thẳng nhắm vào ngực Kaoru, lão hạ tay chụp lấy lưỡi kiếm chỉ bằng hai ngón tay, mỉm cười nói.

“Tiểu thư đã liên tục rèn luyện trong rừng u minh lâu như vậy chắc hẳn đã mỏi mệt, người hãy trở về nghỉ ngươi dưỡng sức, kỳ tuyển sinh cũng đã sắp tới gần.”

“Hừm, dù sao cũng chỉ là thi tuyển sinh đơn giản mà thôi. Sao các trưởng lão hay cả ông Kaoru cũng đặt nặng như vậy chứ?”

Yumeko thu kiếm khoanh tay bước đi, Kaoru cười cười không nói và niệm chú, ngay lập tức một thanh kiếm khổng lồ chậm rãi hạ xuống trước mặt hai người. Yumeko rất bình thản bước lên đó, đại kiếm bay đi hướng về một tòa cung điện nằm phía nam Nhật Luân Thành.

“Hội đồng Đại Yêu Tộc vừa ra sắc lệnh mới, học viện trên toàn cõi Eilrine sẽ bị buộc bỏ đi luật cho miễn bài thi đầu tiên với những ai có tu vi trên Level 3 [Ngũ tinh] nên sắp tới tiểu thư và thiếu gia cũng sẽ cần tham gia toàn bộ.”

“Vậy sao, cũng chẳng quan trọng gì. Chỉ là một vòng thi đơn giản.”

Yumeko lười biếng nói, những chuyện này đối với nàng và ca ca hoàn toàn chỉ đơn giản như trò đùa của trẻ con mà thôi.

“Ông Kaoru có thông tin gì về tên đó không?”

“Ồ, chàng thanh niên đó cũng đã rời khỏi đấu trường từ lâu và dường như sắp tới cũng sẽ tham gia kỳ tuyển sinh của học viện.”

Lão Kaoru chậm rãi nói.

“Phiền ông điều tra xem hắn dự định tham gia học viện nào, nếu trùng hợp gặp lại nhau thì lần này con sẽ không thua.”

“Tiểu thư có vẻ vẫn rất cay cú nhỉ?”

Kaoru cười cười.

“C-Cay cú gì chứ! Hắn chỉ là một tên g·ian l·ận xấu xa!”



Ký ức không quá tươi đẹp hiện về với nàng, Yumeko nghiến răng và gương mặt của kẻ đó lần nữa hiện lên. Với người luôn luôn dùng ánh nhìn coi thường người khác như nàng thì việc bị người khác nhìn với ánh mắt thương hại là điều sỉ nhục cực kỳ lớn.

“Hắn tu luyện Nguyệt Thần Kiếm Pháp nên rất dễ nhận ra, dù có cải trang hay ẩn núp thế nào cũng sẽ không trốn được lâu. Yumeko ta nhất định sẽ đòi lại khoản nợ này.”

“Haha.”

Kaoru lão cười lớn, cả hai cứ thế di chuyển trở về và để lại một vệt đỏ rực như lửa trên bầu trời.



Rè!!!

Hanakii nhìn bàn tay đang phát sáng màu trắng xoá của mình và gật đầu hài lòng, cậu giơ ngón trỏ và ngắm thẳng vào thân cây lớn cách đó khoảng trăm mét.

[Nguyệt Thần Khí: Toái Tinh Nguyệt]

Cậu đã tự cải tiến công pháp Nguyệt Thần Kiếm Pháp và thay đổi nó để phù hợp nhất với cơ thể mới này, và cũng là để phần nào đó giấu đi sự thật rằng bản công pháp trước đó Hanakii tu luyện là nguyên bản.

Hiện tại thì kỹ năng nguyên bản Ly Nguyệt đã có thêm khả năng t·ấn c·ông tầm xa bằng việc tích tụ mana vào bàn tay và bắn ra như đạn.

Tiếng ầm vang lên và gốc cây lớn xuất hiện vài vết nứt vỡ, tuy nhiên thì uy lực này vẫn khá yếu nếu so với việc sử dụng Ly Nguyệt.

“Đành chịu thôi, dù sao đây cũng không phải Nguyệt Thần Kiếm Pháp thật sự. Nếu mình tăng thêm lượng mana cho đòn đánh thì thời gian để vận hành kỹ năng sẽ phải kéo dài thêm, như vậy thì khả năng có thể ra đòn bất ngờ sẽ là không.”

Hanakii sở dĩ phải chuyển tu công pháp là vì cậu không thể để lộ bản thân mình đang tu luyện Nguyệt Thần Kiếm Pháp bản hoàn chỉnh của Vương gia, dòng tộc cậu từ lâu đã chỉ còn vài dòng chảy huyết mạch đang sống lẻ tẻ khắp nơi mà thôi. Và do một sự kiện cực kỳ khủng kh·iếp vào hơn hai nghìn năm trước mà cả nhà Hanakii đã bị Hội đồng Đại Yêu Tộc phán án tử không xét xử, mẹ cậu bị phán tội phản bội chủng tộc và cả cha cậu cũng đã phải hy sinh để Hanakii và Hanna có thể trốn thoát lần t·ruy s·át đó.

Nguyệt Thần Kiếm Pháp bản nguyên vẹn từ đó cũng biến mất, nhưng may mắn là từng có những đệ tử của mẹ Hanakii từng tu luyện bản tàn quyển của công pháp này. Nhưng do chỉ là tàn quyển nên nó tối đa chỉ bằng được 60% của bản gốc. Và tàn quyển thì không thể tu luyện được Cực thức của công pháp.

Hanakii cần sự chắc chắn, cậu cải tiến bản gốc Nguyệt Thần Kiếm Pháp trở thành Nguyệt Thần Khí, điều này sẽ giúp cậu vừa không bị phát giác là người thuộc gia đình đã bị diệt kia vừa giúp Hanakii có thể tăng tiến bản thân càng mạnh hơn.

Vì cậu không định dừng lại ở Level 11.

Vì báo thù cho gia đình, vì để tìm ra được ai là kẻ đã gáng cho mẹ cậu tội danh phản bội chủng tộc, vì để có thể bảo vệ người thân yêu nhất của mình.



Hanakii sẽ đưa chính mình l·ên đ·ỉnh cao, cậu vẫn giữ được ý thức sau hàng trăm nghìn thí nghiệm tàn độc của những kẻ điên kia cũng là minh chứng rõ ràng nhất cho quyết tâm này.

“Mình đã có khả năng tăng đến Level 11 mà không bị giới hạn do quy tắc của Eilrine nữa, nhưng để tự mình đi trên con đường lạ lẫm này mà không có ai hướng dẫn thì sẽ tốn cực kỳ nhiều thời gian và đôi khi là những thất bại ê chề.”

Nhưng không có cách nào khác cả, cậu không có những mối quan hệ với những nhân vật tầm cỡ đó. Và không có cách nào để họ đồng ý giúp Hanakii cả.

“Nếu có gì khó khăn thì chị có thể nhờ cậu giúp cưng đó.”

Giọng nói Hanna bỗng vang lên trong dòng chảy ký ức Hanakii, cậu nhớ kỹ khuôn mặt ngốc nghếch của chị gái mình khi giơ ngón tay cái và nói như thế kia.

“Nhưng chị hai à… Em sẽ không bao giờ nhờ sự giúp đỡ từ kẻ đó.”

Hanakii siết chặt nắm đấm, cơ thể cậu lóe sáng trắng và đôi mắt ẩn giấu sự phẫn nộ.

“Không bao giờ!”

“V-Vậy anh không đi hả?”

Bỗng một giọng nói đàn ông vang lên trong mật thất, Hanakii giật mình và trên tay cậu xuất hiện một lưỡi dao sáng bóng cùng lúc cơ thể di chuyển một cách quỷ dị về phía sau lưng giọng nói đó.

“Là tôi nè.”

Hirio lần nữa lên tiếng khi thấy Hanakii vẫn ở yên chỗ cũ, nhưng ngay khi vừa dứt lời thì Hanakii đó lại tan biến như thể chỉ là một ảo ảnh mà thôi.

“Tàn ảnh?”

“Sao ngươi vào đây được?”

Lưỡi dao kề sát cổ Hirio từ phía sau, một tay Hanakii đã vận Toái Tinh Nguyệt và hai ngón tay đặt đúng vị trí tim Hirio.

“Sư phụ quẳng tôi vào đây để gọi anh cùng đi tham gia kỳ tuyển sinh.”

Hirio giơ cao tay và nói, giọng nói cực kỳ bình tĩnh như thể lưỡi dao và áp lực đang đặt phía sau lưng hoàn toàn không có tác dụng với cậu.

“Chị hai?”

“Đúng đúng! Anh nghĩ tôi thích làm phiền anh lắm chắc, sư phụ làm gì cho tôi lựa chọn.”

Thở dài một hơi, Hirio cảm nhận lưỡi dao và áp lực đã biến mất nên cũng khẽ thở phào một nhịp. Vừa rồi nếu anh thật sự có địch ý thì khả năng cao là Hanakii đã thẳng tay g·iết anh.

“Vậy thì đi.”

Hanakii nói và quay người rời khỏi, Hirio nhún vai đi theo.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.