Suốt từ đông sang hè, chỉ cần có thời gian, Nghiêm Tư lại chạy ra trước cửa tiệm ăn sáng để chờ Tôn Uẩn dù mới gặp một lần. Anh bảo Lâm Sân không hiểu mình, điều anh đợi không phải chỉ mỗi cô gái ấy.
Tống Tịnh Vãn đã tưởng rằng anh nhìn thấy Tôn Uẩn thì hẳn sẽ rất vui vẻ. Cô dắt Đại Bảo đến một nông trại sinh thái ở gần đó tản bộ, nơi này vắng vẻ ít người, ngoại trừ câu cá ra cũng không có gì khác giải trí, Đại Bảo không thấy chủ nhân cũng không thấy Lâm Sân nên chỉ có thể theo cô. Sau khi gặp Nghiêm Tư về, cô chào anh một tiếng, nhìn qua sắc mặt cũng bình thường, ánh mắt chẳng biểu lộ vui buồn.
Nhớ tới sự cố chấp của anh, Tống Tịnh Vãn tuy không thích bao đồng nhưng vẫn quyết định lên tiếng giúp đỡ một chút, nói với anh rằng cô gái kia là bạn cô, tên Tôn Uẩn, nghề nghiệp diễn viên. Nghiêm Tư không hay xem TV, nếu như chỉ cần để ý một chút, anh sẽ chẳng phải chờ đợi đến tận bây giờ. Duyên phận có đôi khi rất kì lạ, rõ ràng đã gần ngay trước mắt, vậy mà cảm tưởng như xa tận chân trời.
Cô tưởng Nghiêm Tư sẽ mừng rỡ nhưng anh phản ứng rất bình thản. Chờ một lúc lâu, anh mới đáp: “À, là bạn cô hả? Vậy tốt quá, làm phiền cô gửi giúp tôi bài hát tôi viết cho cô ấy.”
Tống Tịnh Vãn cảm thấy anh giống như một người đi tặng quà, gặp cô tình cờ đi qua thì nhờ cô chuyển giúp, để mình có thể rảnh rỗi về nghỉ ngơi, giảm bớt gánh nặng. Cô vô cùng khó hiểu: “Tôi đã giải thích với cô ấy rồi, nếu như cần phương thức liên lạc, tôi sẽ cho anh.”
Biết được có người trông ngóng mình lâu như vậy, Tôn Uẩn cũng không nói được rõ cảm giác. Cũng may Nghiêm Tư không thể hiện hành động nào si tình, cô liền gửi icon mặt cười cho Tống Tịnh Vãn.
Nghiêm Tư lắc đầu: “Không cần đâu, cô giúp tôi như vậy là được rồi. Bài hát đó nếu không thích có thể xóa, còn hài lòng thì nói lại với tôi một tiếng nhé.”
Tống Tịnh Vãn có chút không hiểu nên thắc mắc: “Anh tìm cô ấy lâu như vậy, chỉ để gửi bài hát thôi sao?”
Nghiêm Tư hoài nghi: “Chứ không thì?”
Thấy Tống Tịnh Vãn sửng sốt, anh cười một cách thờ ơ: “Cô tưởng tôi thích cô ấy à? Cũng đúng thôi, trường hợp vừa gặp đã yêu cũng đâu phải hiếm lạ, nhưng lần đầu tiên gặp cô ấy, trong đầu tôi chỉ nảy ra một đoạn giai điệu.” Anh ngồi xuống, sờ đầu Đại Bảo. Nó ngoan ngoãn sấn lại gần, tỏ ý muốn chủ nhân sờ thêm mấy cái nữa.
“Tôi biết phần lớn người ta chỉ làm điều mình thích khi nó có ý nghĩa với riêng bản thân. Còn tôi thì chẳng có cảm xúc đặc biệt nào cả, muốn đợi thì đợi, không đợi được cũng chẳng sao.”
Câu cá cũng thế, câu không được cũng không có gì, một cô nhóc so tài câu với anh, chẳng mất mặt chút nào.
Anh cầm cần và chiếc thùng rỗng rời đi, cất tiếng gọi Đại Bảo, nó liền vội vàng chạy theo sau.
Tống Tịnh Vãn vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực như màu máu phía xa xa, cùng quang cảnh núi sông hùng vĩ.
Đột nhiên cô hơi thấy hâm mộ Nghiêm Tư.Có người thích làm những việc có ý nghĩa đặc biệt với bản thân, có người lại thích cân đo giữa thành công và thất bại để xem xét vấn đề, bất kể ra sao, nó cũng sẽ khiến ta thay đổi theo chiều hướng tốt hơn hoặc ngược lại. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đó vẫn là quyết định của chính mình.
Cách sống và tình cảm cũng như vậy.
Buổi tối, bọn họ ở lại nhà trong nông trang, Tống Tịnh Vãn thấy Lâm Sân mãi chưa về, liền gọi điện thoại hỏi xem anh ở đâu. Anh không đáp, chỉ bảo xong việc sẽ về ngay, nếu như mệt quá thì cứ ngủ trước. Cô đợi được một lúc, sau đó dần dần ngủ quên mất.
Lâm Sân về đến nơi, nhìn cô vẫn đang say giấc nồng liền khẽ khàng đánh thức. Tống Tịnh Vãn mở mắt quan sát khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn lờ mờ, trong tích tắc cô không rõ đây là thực hay mơ, thỏ thẻ gọi tên anh.
Anh khẽ hôn lên gương mặt nhỏ xinh, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ: “Tỉnh ngủ chưa? Em còn mệt không?”
Cô lắc đầu, hỏi ban nãy anh đi đâu. Anh để cô ngồi xuống trước rồi khom lưng đi giày giúp cô, không trả lời thẳng vấn đề: “Mấy ngôi sao bên ngoài rất đẹp, cùng nhau đi ngắm nhé?”
Tống Tịnh Vãn vốn dễ thuyết phục, đương nhiên sẽ không từ chối lời đề nghị của Lâm Sân. Anh nắm tay dẫn cô ra ngoài, đi về phía khu rừng tối đen. Cô không biết sẽ đến đâu ngắm sao, nên lẳng lặng theo lưng anh, nhưng đi hồi lâu còn chưa tới nơi. Đường càng ngày càng khó đi, dưới chân đen kịt một mảng. Cô không quen nhìn đường ban đêm, luôn cảm thấy như mình dẫm phải gì đó nên bước chân vô thức chậm chạp. Cuối cùng anh dứt khoát cõng cô lên, men theo ánh trăng sáng len lỏi trong khu rừng.
Cô muốn bật đèn pin điện thoại nhưng anh không cho. Trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo chẳng biết tên được vầng trăng chiếu rọi, anh thoải mái cõng cô, bước chân vô cùng ổn định. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, kể lại câu chuyện giữa Nghiêm Tư và Tôn Uẩn.
Lâm Sân nghe cô tự thuật, nói sau khi mình chuyển bài hát của Nghiêm Tư sáng tác cho Tôn Uẩn, cô ấy nghe xong rất cảm động và thích thú, Nghiêm Tư biết vậy cũng chỉ “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì.
“Cậu ta từ nhỏ đã như thế rồi, toàn là tùy hứng làm việc.” Lúc muốn soạn nhạc thì rất chuyên chú, tập trung, nhưng khi không thích thì lại bỏ đi chơi mạt chược, cũng từng có thời điểm tinh thần sa sút, thậm chí sốc nổi, nhưng cuối cùng vẫn kịp lấy lại bình tĩnh. Có người hỏi cậu ta có tài như vậy, tại sao cứ phí phạm bản thân, theo một công việc bình thường không phải tốt hơn sao. Nghiêm Tư chỉ đáp “Tôi thích là được”.
“Em thấy các anh cũng có chút giống nhau đấy chứ.” Cô áp người lên lưng anh, nhìn khung cảnh phía trước, “Anh tương đối trầm ổn, nhìn qua có vẻ khác biệt với anh ấy, nhưng thật ra chẳng ai có thể thuyết phục được anh làm những chuyện anh không muốn cả. Anh là người rất tùy hứng, bản thân muốn gì, cần gì, sẽ bắt tay vào thực hiện, hơn nữa còn dũng cảm, từ trước đến nay không vì khó khăn mà lùi bước.”
Anh sốc người cô lên, cười hỏi: “Em đang khen anh đấy à?”
Cô gật đầu nhưng nhớ ra anh không thể thấy, liền đáp “Vâng”.
Cô vẫn luôn hâm mộ những người như bọn họ, tự do tự tại không hề bị trói buộc, đâu giống như cô, vì tự ti nên chẳng dám bước khỏi phạm vi của bản thân. Nếu như không gặp được anh, có lẽ cô sẽ mãi quanh quẩn trong vòng tròn này.
Cô vốn không tin vào vận mệnh, bởi vì anh nên mới học cách tin tưởng chính mình.
Đi một hồi lâu mà mãi chưa đến nơi, cô sợ Lâm Sân mệt, liền bảo anh thả mình xuống để tự đi nhưng anh không đồng ý. Càng đi sâu trong rừng lại càng hoang vu, bóng cây trùng điệp, gió mát hiu hiu thổi, Tống Tịnh Vãn tựa người lên lưng anh, đột nhiên có một con vật bé nhỏ lấp lánh bay qua, mắt cô sáng lên: “Chú Lâm, có đom đóm kìa.”
Mùa hè này đối với cô mà nói là quá may mắn, vậy mà có thể nhìn thấy đom đóm những hai lần.
Lâm Sân thả cô xuống, xoay người đưa tay che kín mắt cô. Bàn tay ấp áp phủ lên, mà cô vẫn mờ mịt không biết gì, chỉ nghe được tiếng anh cúi người nói sát bên tai: “Đi thẳng đi, anh dẫn em đến chỗ có thứ hay ho.”
Cô hồi hộp nín thở, nhịp tim bắt đầu đập nhanh.
Một tay anh ôm lấy eo cô, chậm rãi dẫn người đi về phía trước. Bước được thêm vài mét, bàn tay đang che mắt khẽ buông xuống, cô còn tự giác nhắm chặt lại, không dám mở mắt ra, biểu cảm trông rất nghiêm trọng.
“Được rồi, em mở mắt đi.” Anh nở nụ cười, xoa đầu cô, ánh mắt nhìn thẳng đằng trước.
Cô từ từ he hé, trong mắt hiện lên vô vàn đốm sáng, cô nắm lấy tay Lâm Sân, ngẩng đầu nhìn anh mà lòng tràn ngập sự kinh ngạc: “Là đom đóm thật này.”
Nhiều đom đóm tới nỗi biến nơi đây như một bầu trời đầy sao dưới mặt nước. Bọn chúng vui đùa trong bụi cỏ, đốt sáng cả màn đêm đen kịt.
“Em nhớ đã từng thấy ở gần đây rồi mà, may quá chỗ này còn chưa bị phá hủy, đom đóm vẫn còn.” Nhìn khuôn mặt mừng rỡ của cô, trong mắt anh cũng tràn ngập vui vẻ.
Cô cảm động đến mức không biết nói gì cho phải: “Lúc anh bảo bận là đang đi tìm bọn chúng sao?”
Anh thân mật vuốt ve gương mặt cô: “Anh chỉ nhớ mang máng nhưng không chắc lắm ở đây sẽ có, nên mới đến tìm trước, nếu như không thấy sẽ không nói cho em.”
Hơn nửa đêm nhọc nhằn chỉ để mình hài lòng, cô chủ động ôm lấy eo anh, vùi mặt vào lồng ngực ấy: “Cảm ơn anh.”
Được người thương chủ động ôm ấp, anh cũng rất tự nhiên mừng rỡ, hưởng thụ lấy sự ngọt ngào này.
“Chú Lâm, chúng ta kết hôn nhé?”
Tiếng ếch nhái, côn trùng vang vọng trong màn đêm, anh kinh ngạc ôm bả vai cô, có chút không thể tin được mình vừa nghe thấy gì.
“Em... biết anh rất muốn kết hôn, nhưng lại sợ em từ chối nên mới không dám nói.” Từ lâu, cô đã hiểu thấu tâm tư anh, lời chú nhỏ từng nói kia cô vẫn một mực ghi nhớ, “Nhưng không phải em không nguyện ý, mà là do có chút lo lắng.”
Có lẽ sự đổ vỡ hôn nhân của bố mẹ đã để lại bóng ma trong lòng cô, chứ không phải do anh. Chẳng biết từ bao giờ, cô suy nghĩ rất nhiều.
“Tiểu Vãn.” Sau sự bất ngờ đó, anh có chút dở khóc dở cười, lấy một cái hộp từ trong túi ra.
Anh nén cười, mở hộp để lộ chiếc nhẫn bên trong. Tuy kiểu cách đơn giản, nhưng lần đầu tiên thấy nó, anh đã cảm thấy hẳn cô sẽ rất thích.
“Không ngờ anh lại bị em nhanh hơn một bước đấy, chúng ta thế này là tâm linh tương thông sao?” Anh cầm chiếc nhẫn, chăm chú nhìn thẳng mắt cô.
Rồi trịnh trọng hỏi: “Anh có thể đeo nó cho em không?”
Từ khoảnh khắc anh lấy chiếc hộp ra, cô vô cùng ngơ ngác, hết một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu.
Ngón áp út truyền tới xúc cảm lành lạnh, anh đặt lên tay cô một nụ hôn.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều khẽ cười.
“Tiểu Vãn, gả cho anh nhé?”
Cô thu tay lại, ngượng ngùng cụp mắt xuống: “Anh đeo nhẫn cho người ta xong hết rồi mới chịu hỏi.” Trình tự có phải sai sai rồi không?
“Ừm, vốn đã định hỏi, nhưng em lại tranh cầu hôn trước, anh đành phải trả lời thôi chứ sao. Em vốn biết anh thích dùng hành động hơn là nói mà.”
“Em...” Còn lại hai chữ mà khó khăn không thốt ra được, con thỏ nhỏ giấu trong tim cứ nhảy loạn lên hết cả.
Anh nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cô, cười còn vui vẻ hơn mọi lần: “Nếu như anh đã dùng hành động trả lời, hẳn em cũng phải dùng hành động đáp lại anh mới phải.”
“Nhưng em chưa chuẩn bị nhẫn.” Cô không ngờ con gái đi cầu hôn còn phải như vậy, “Thế ngày mai về, em đi mua bù cho anh nhé?”
Nhìn qua gương mặt nghiêm túc kia, anh không nén cười nổi, cúi người hôn cô.