Tam Điện Hạ - Phượng Cửu An

Chương 60: Ngâm xuân



Thẩm Nguyên Tịch ngủ một giấc trên chiếc thuyền trôi dập dềnh, tỉnh dậy rất sớm.

Trời vừa hửng sáng, Ô Dạ vẫn chưa trở về.

Tiếng mái chèo khua nước tạo nên những gợn sóng lan xa, Thẩm Nguyên Tịch ngửi thấy mùi tanh của cá, mùi tanh ấy thật tươi mới, mang theo hơi ẩm của những giọt nước, khác hẳn với hương vị cá ở Hoa Kinh.

Thẩm Nguyên Tịch tỉnh hẳn, ngồi dậy, cả người toát ra sức sống tràn đầy.

Tam Điện hạ đang dựa bên cửa sổ thuyền, vuốt mái tóc bạc lấp lánh như sóng nước.

Tóc chàng ngày càng đẹp, chỉ cần khẽ động là ánh sáng trên tóc lan tỏa từng vòng, óng ả mượt mà, còn đẹp hơn cả gấm vóc quý giá.

Thấy chàng chậm rãi chải tóc, Thẩm Nguyên Tịch hỏi: "Chàng định ra ngoài à?"

Tam Điện hạ lắc đầu: "Không, chỉ là nghe thấy tiếng chợ sớm bên bờ, muốn đi mua ít điểm tâm sáng cho nàng thử."

Thẩm Nguyên Tịch khoác áo ngoài, tiến đến đẩy cửa sổ thuyền, tiếng rao hàng từ bờ vọng vào khoang thuyền, còn có tiếng dầu sôi khi thả cá vào chảo.

Mùi hương thơm lừng át đi mùi tanh của cá, khiến bụng nàng réo rắt thèm thuồng.

"Để ta đi!" Nàng vội cài tóc, lấy túi tiền nhỏ của mình ra.

Tam Điện hạ đưa túi tiền của chàng, nói: "Ở đây có rồi."

"Ta cũng có." Thẩm Nguyên Tịch lắc lắc túi tiền, tiếng bạc vụn va vào nhau vang lên vui tai.

"Chờ ta mua cho chàng ăn." Nàng cất túi tiền, bước ra khỏi khoang thuyền, nhưng chưa biết làm sao để lên bờ.

Khoảng cách từ thuyền đến bờ vẫn còn xa.

Tam Điện hạ nhẹ nhàng nhấc tay, mái chèo đẩy một cái, chiếc thuyền từ từ cập bờ.

Thẩm Nguyên Tịch không biết phải buộc dây thuyền vào cột, khi thuyền gần chạm bờ, nàng nhún người nhảy phóc lên bờ, vui vẻ hòa vào phiên chợ sớm.

Thuyền lại trôi ra xa, Tam Điện hạ cúi người bước ra khoang thuyền, từ tốn buộc dây thuyền thành nút sừng dê.

Một người chèo thuyền đi ngang, đổ nửa thùng nước trà xuống sông, liếc nhìn thoáng qua từ đầu thuyền đến cuối thuyền, lại quay đầu nhìn kỹ người đàn ông mặc áo quý tộc, đội khăn trùm kỳ lạ kia.

"Công tử nhà ai thế này..." Người chèo thuyền lẩm bẩm, "Phụ mẫu thật có phúc."

Dù không nhìn rõ mặt mũi, nhưng hắn biết chắc chắn là cực kỳ tuấn mỹ, không biết con trai nhà nào mà cha mẹ lại sinh ra được như vậy.

Ô Dạ bay về, chui vào cửa sổ thuyền, đậu lên vai Tam Điện hạ.

"Xem xét xong rồi à?" Tam Điện hạ hỏi.

"Xong rồi." Ô Dạ đáp, "Bạch gia gần đây có hai chuyện vui: người thân khỏi bệnh và đón dâu."

"Muội muội của hắn khỏi bệnh rồi?"

Bạch gia từng gửi thư nói trong nhà chỉ còn hai huynh muội, muội muội yếu ớt, không thể rời giường, nên không thể theo lệnh vào kinh.

"Mọi người đều nói thế." Ô Dạ đáp, "Nhưng ta không thấy muội muội ấy đâu."

"Vậy ca ca của nàng thì sao?"

"Thấy rồi, hắn cưới vợ rồi. Ta đã nghe lén suốt đêm."

Tam Điện hạ nhíu mày: "Chuyện đó thì không cần nói đâu."

Ô Dạ cười khanh khách: "Điện hạ đêm qua..."

"Đây là chuyện ngươi nên hỏi à?" Tam Điện hạ không trả lời.

Chàng thò nửa người ra ngoài cửa sổ, lười biếng tựa vào khung cửa, tay chạm nhẹ vào mặt nước.

Ánh mắt chàng dõi theo Thẩm Nguyên Tịch, nàng đứng trước quầy hàng, chờ đợi cá viên chiên chín, trông đáng yêu như sắc xuân.

Người bán hàng mời nàng dùng thêm một bát canh cá.

Thẩm Nguyên Tịch lắc đầu.

Người qua kẻ lại tò mò nhìn nàng, y phục nàng mặc nổi bật giữa đám đông. Đôi mắt cười rạng rỡ, tỏa sáng giữa bờ sông đầy cá trắng xám.

Ánh mắt Tam Điện hạ ngọt ngào đến nỗi như tan thành mật, không nhịn được mà thốt lên: "Ngươi nhìn xem, chỉ cần nhìn là thấy nàng, thật tốt, nàng là thê tử của ta..."

Ô Dạ cười chế nhạo: "Xem cái bộ dạng không có tiền đồ của ngươi kìa!"

Người bán hàng lại nói với Thẩm Nguyên Tịch vài câu, nàng do dự trong chốc lát rồi mỉm cười, chỉ tay về phía con thuyền.

Một lát sau, nàng nhấc váy chạy về.

"Tiểu tổ tông." Nàng nghiêng đầu nhìn Tam Điện hạ bên cửa sổ, "Chàng muốn ăn canh cá mật ong không?"

"Được." Tam Điện hạ đáp lời.

Thẩm Nguyên Tịch lại chạy đi, vui vẻ mua thêm một phần canh cá, cẩn thận mang về, đưa cho Tam Điện hạ.

Tam Điện hạ thấy nàng đứng đó, hỏi: "Nàng còn muốn mua gì nữa không?"

"Biết ngay là chàng nhìn ra mà." Thẩm Nguyên Tịch lè lưỡi, chỉ về phía xa, "Đằng kia có quầy sách..."

Tam Điện hạ nắm chân Ô Dạ, đưa cho nàng.

"Đi đi." Chàng yên tâm nói, "Mang nó theo là được, nàng biết rồi đấy, ta chỉ cần chớp mắt là sẽ ở bên nàng."

Nhìn bóng dáng Thẩm Nguyên Tịch mang theo Ô Dạ tung tăng chạy đi, Tam Điện hạ mỉm cười.

Chàng thử hai thìa canh cá, lại bật cười.

"Dám gọi ta là tiểu tổ tông."

Ăn hết bát canh cá, chàng lại nhớ tới dáng vẻ vui tươi chạy tới chạy lui của Thẩm Nguyên Tịch, bỗng bật cười một trận.

Sáng sớm ăn no, tâm trạng vui vẻ thoải mái dâng đến đỉnh điểm, không ngờ lại đột nhiên nhớ đến câu nàng nói không nhìn thấy cây.

Nụ cười trên mặt Tam Điện hạ lập tức biến mất, cắn ngón tay, cúi đầu trầm tư.

Chốn khuê phòng, Thẩm Nguyên Tịch chưa từng tỏ ra chán ghét hay phiền hà, ngược lại nàng rất vui, điều này chàng nhìn thấy rõ ràng. Tiểu cô nương vừa mới nếm trải hương vị xuân sắc, còn rất thích thú, đôi khi còn chủ động hôn chàng, hỏi chàng có muốn "ôn tập Mẫu Đơn Xuân" không.

Suy cho cùng, không thể nào lại không thấy cây được.

Những uẩn khúc trong U tộc chàng cũng nghe qua nhiều. Chuyện về loại hoa cây này, chàng từng nghe Ô Dạ lắm lời kể. Rằng thuở xưa Độ Tích từng giết huyết bộc của mình vì kẻ đó không khiến nàng nhìn thấy được hoa cây, dù trước đó mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió. Ô Dạ nói điều này chỉ để giết thời gian, nhằm kể về sự tà dị của huyết mạch Phù Đăng, nhưng chàng lại nhớ kỹ rằng nếu không thấy hoa cây thì sẽ bị xem là vô năng.

Ngay lúc tâm trạng đang vui vẻ nhất, chàng lại nghĩ đến chuyện này.

Tam Điện hạ trả lại bát, chậm rãi bước đến sạp sách.

Thẩm Nguyên Tịch vẫn còn đắn đo xem nên bỏ bớt quyển nào chưa đọc, điều này khiến Ô Dạ lo sốt vó, nó muốn nói với nàng rằng cứ mua hết đi, Tam Điện hạ có chỗ để sách. Nhưng nó lại không thể mở miệng nói trước mặt người ngoài.

Ô Dạ nghĩ ngợi rồi kêu lên: "Cung hỷ phát tài, cung hỷ phát tài, mua hết đi, mua hết đi!"

Chủ sạp sách từng là một thư sinh, dù buôn bán đã lâu nhưng vẫn giữ vẻ nho nhã, không hoạt bát như các chủ sạp khác. Nghe quạ nói vậy, ông cũng không nhịn được mà khen: "Chim hay đấy! Đúng là quý hiếm!"

Tam Điện hạ vừa bước tới, ánh mắt chủ sạp liền rời khỏi Ô Dạ, chuyển sang nhìn chàng đầy vẻ ngạc nhiên.

"Không cần chọn lựa, thích quyển nào thì lấy hết đi, ta sẽ giúp nàng cầm."

"Tam... ca." Thẩm Nguyên Tịch cố gắng đổi giọng, mặt đỏ ửng.

"Lấy hết đi." Tam Điện hạ nói với chủ sạp.

Chủ sạp cúi đầu tính tiền, ánh mắt vẫn không ngừng liếc trộm. Cuối cùng không kìm được mà hỏi: "Khách quan từ đâu đến vậy?"

"Từ kinh thành." Thẩm Nguyên Tịch đáp.

"Thảo nào, chắc đây là kiểu cách từ kinh thành rồi." Chủ sạp nhìn kiểu tóc che đi mái tóc bạc của Tam Điện hạ, chỉ vào đầu mình mà nói: "Ở đây chưa ai cột tóc như vậy cả."

Thẩm Nguyên Tịch che mặt bằng tay áo, lén cười khúc khích.

Trở về thuyền, Thẩm Nguyên Tịch hỏi: "Loại thuật che mắt trong sách, U tộc không có sao?"

Tam Điện hạ gật đầu: "Không đổi được màu sắc."

"Tổ phụ tổ nẫy của chàng, tại sao lại có màu tóc như vậy?"

"Vì họ là huynh muội."

Tam Điện hạ thản nhiên nói ra lời khiến người ta kinh ngạc.

"Gì cơ?"

"Chỉ muốn nói vậy thôi." Tam Điện hạ cười xong, nghiêm túc giải thích: "Thật ra, họ là những người đầu tiên được sinh ra trong đêm hỗn độn. Khi đất trời và đêm tối cực hạn thai nghén ra họ, mặt trời vẫn chưa xuất hiện. Những U tộc tóc đen như người sau này mới xuất hiện... Lúc có Phù Đăng, hỗn độn đã tách ra, mặt trời cũng đã có rồi."

Thẩm Nguyên Tịch bỗng thấy mấy quyển sách mới mua trên tay chẳng còn thú vị, những câu chuyện trong đó hoàn toàn không thể so với chuyện tổ tiên của Tam Điện hạ.

"Vậy..." Nàng khẽ hỏi, "Họ là huynh muội ruột sao?"

"Ai mà biết được." Tam Điện hạ chẳng để tâm, "Người cũng không còn nữa, thật hay giả cũng chẳng còn ý nghĩa gì."

Ô Dạ luôn quan sát phản ứng của Thẩm Nguyên Tịch liền hắng giọng, định nói một tràng, nhưng lại bị Tam Điện hạ bóp chân, nhét vào tay áo.

"Không phải việc của ngươi." Chàng nói.

Từ trong ống tay áo vọng ra tiếng Ô Dạ: "Chỉ là ngươi không muốn ta cướp mất hào quang của ngươi thôi!"

Về chuyện Chiêu Thanh, nó biết nhiều hơn Tam Điện hạ.

Thẩm Nguyên Tịch nhìn về phía ống tay áo của chàng, ngẩn ngơ nói: "Không đến nỗi vậy chứ..."

Kể chuyện thôi mà, có thể tranh mất cái gì được.

Nhưng Ô Dạ biết rõ, Tam Điện hạ muốn độc chiếm ánh mắt chăm chú của Thẩm Nguyên Tịch, chỉ muốn nàng nhìn chàng mà thôi.

Nếu Ô Dạ kể chuyện, ánh mắt ấy sẽ bị chia mất.

Ô Dạ thò đầu đen tròn ra từ ống tay áo, nói: "Tiểu Vương phi, cái gì mà không đến nỗi, người ngồi trước mặt ngươi chính là bình dấm chua mới sinh ở Hoa Kinh, ngâm ba trăm năm rồi đấy!"

Tam Điện hạ bóp chặt ống tay áo.

"Im miệng."

Thẩm Nguyên Tịch bật cười: "Thú vị thật đấy."

Đêm đến, Tam Điện hạ nói với nàng: "Ta phải tới Bạch gia một chuyến."

"Điện hạ lo cho ta sao?"

"... Gọi Tam ca cũng được."

"Điện hạ cứ đi, chàng đã lập trận rồi, chắc chắn không sao." Thẩm Nguyên Tịch không đáp lời chàng, chỉ đẩy chàng đi.

"..." Tam Điện hạ bước ra khỏi thuyền, lòng còn bực bội, quay lại hỏi: "Sao nàng không lo cho ta? Nhỡ ta nói đi Bạch gia, nhưng thật ra là đi hẹn hò với người khác, hoặc làm gì đó mà không muốn nàng biết..."

Thẩm Nguyên Tịch im lặng rất lâu, đôi mắt ngấn lệ trong bóng tối.

Ô Dạ hừ hừ: "Hỏng rồi nhé."

Tam Điện hạ túm nó ném ra khỏi thuyền, nói với nàng: "Không có người khác... Ta không... Xin lỗi, không nên đùa như vậy."

Thẩm Nguyên Tịch giơ tay áo lau nước mắt, hít một hơi, vẫn không nói lời nào.

Sau một lúc im lặng, Tam Điện hạ ôm nàng: "Chúng ta cùng đi vậy."

Trên đường, Thẩm Nguyên Tịch lặng lẽ khác thường, cũng không tựa vào chàng như mọi khi.

Tam Điện hạ nói: "Yên tâm, U tộc chúng ta cả đời chỉ..."

"Tổ mẫu của chàng còn có hai thê một thiếp cơ mà!" Thẩm Nguyên Tịch giận dữ không tin.

Tam Điện hạ ngẩn ra, đáp: "Bà ấy là trường hợp đặc biệt..."

"Còn U tộc kia, cưới nhiều sinh nhiều, cũng là trường hợp đặc biệt sao?!" Nàng nhắc tới Liệt Kim.

"Bọn họ là..." Tam Điện hạ mất cả tự tin, nhìn Ô Dạ trên vai nàng, mong nó giải thích giúp.

Ô Dạ ghi hận, chỉ khoanh cánh đứng nhìn.

"Tóm lại..." Tam Điện hạ nói, "Thông thường chỉ chung tình với một loại huyết... vì..."

Chàng tìm không ra từ thích hợp để giải thích.

"Thôi được rồi, là ta sai." Tam Điện hạ nói, "Sau này chúng ta không rời nhau nữa."

"Điện hạ ban ngày ngủ, còn ta ngủ ban đêm, ai biết được khi ta ngủ rồi, điện hạ đi đâu, làm gì cơ chứ."

Ô Dạ liền cười khanh khách: "Ngươi cũng có ngày hôm nay à! Ngươi cũng có lúc nói không lại người khác đấy! Ha ha ha! Đáng đời!"

Tam Điện hạ thở dài: "Sau này, ta sẽ cùng nàng ăn cùng nàng ngủ."

"Thật không?" Thẩm Nguyên Tịch hỏi lại.

Tam Điện hạ gật đầu.

"Vậy..." Thẩm Nguyên Tịch thay đổi sắc mặt, nở nụ cười rạng rỡ: "Điện hạ sẽ không nhắc lại chuyện "Mẫu Đơn Xuân" vào ban ngày nữa đúng không?"

Ô Dạ vội vàng hỏi: "Gì cơ? Là chuyện ta đang nghĩ đấy à?"

Ánh mắt Tam Điện hạ lóe sáng, lập tức cấm ngôn Ô Dạ.

Chàng không đáp lời, nhẹ nhàng đáp xuống sân nhà Bạch gia, ra hiệu im lặng.

Thẩm Nguyên Tịch lập tức sa sầm mặt.

Quả nhiên, trong lòng hắn vẫn còn "tâm tư xấu xa", nghĩ đến chuyện xuân tình ban ngày!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.