Tam Điện Hạ - Phượng Cửu An

Chương 57: Mẫu Đơn Xuân



Thẩm Nguyên Tịch vùi mặt mình vào lòng Tam Điện hạ, dù tỉnh rồi nhưng vẫn không muốn cử động.

Tam Điện hạ vòng tay ôm lấy nàng, ngón tay mân mê gì đó trên mái tóc nàng.

"Đã tỉnh chưa?" Giọng nói của chàng mang theo ý cười.

Thẩm Nguyên Tịch không trả lời, chỉ càng vùi sâu vào lòng chàng hơn.

"Đói không? Đã đến trưa rồi." Chàng hỏi.

Thẩm Nguyên Tịch đáp bằng giọng uể oải, "Không đói."

Một lúc sau, nàng cảm giác bên tóc mai mình bị đè nặng bởi thứ gì đó, Tam Điện hạ vui vẻ nói: "Xong rồi!"

"Điện hạ làm gì vậy?"

Thẩm Nguyên Tịch đưa tay sờ thử, là một chiếc lược tóc được kết từ hoa.

"Chờ chút, còn nữa." Tam Điện hạ lại lấy ra một chiếc nhẫn ngọc được quấn chỉ vàng, hỏi nàng, "Có thích không? Đây là tự tay ta mài dũa trăm năm trước..."

"Ta nhớ còn một đôi khuyên tai..." Tam Điện hạ nheo mắt, xoay xoay chiếc nhẫn, tìm trong chiếc hộp nhỏ của mình, "Khuyên tai thì đơn giản, nên khi đó làm rất nhiều."

"Chàng đang làm gì vậy?" Thẩm Nguyên Tịch nghi hoặc hỏi.

Đôi mắt Tam Điện hạ sáng lên: "Tìm được rồi!"

Chàng đem mọi thứ ra, từng món từng món giới thiệu với nàng, cuối cùng mỉm cười nói: "Không hiểu vì sao, thứ gì ta cũng muốn tặng nàng."

Thẩm Nguyên Tịch kéo vạt áo mở của chàng che lấy mặt mình, cười khẽ một lúc lâu.

"Trên người có chỗ nào không thoải mái không?" Tam Điện hạ thuận tay ôm lấy nàng, xoa nhẹ lên lưng nàng.

"... Vẫn có chút không thoải mái." Thẩm Nguyên Tịch trở mình, nằm ngửa ra, rồi cảm nhận kỹ hơn, "Ừm, có hơi không thoải mái thật."

"Ở đâu?" Tam Điện hạ hỏi với vẻ quan tâm.

"... Dù sao cũng không thoải mái lắm." Thẩm Nguyên Tịch lại lăn trở lại lòng chàng, giấu mặt đi. Một lúc sau mới nghe nàng khẽ nói: "Cảm giác như vẫn còn gì đó."

"Để ta xem." Tam Điện hạ kéo chăn mỏng ra xem thử.

"Không dậy nổi đâu..." Thẩm Nguyên Tịch ôm lấy người mình, bật cười khanh khách.

"À." Tam Điện hạ hiểu ra, để nàng nằm yên không cử động, rồi tự mình đứng dậy rời khỏi phòng.

Thừa lúc chàng không ở đó, Thẩm Nguyên Tịch mò mẫm tìm quần áo để mặc, mò hồi lâu chỉ thấy quần áo của Tam Điện hạ. Nàng đành tạm quấn lấy mình bằng áo của chàng.

Nàng khoác chiếc chăn mỏng ngồi dậy, nhưng cảm giác đau nhức trên người khiến nàng nhăn nhó, loay hoay mãi mới ngả người dựa vào đầu giường, nằm xiêu vẹo.

Nàng thật sự không đói, cơ thể lúc này ấm áp, cảm giác no đủ, chẳng cần ăn uống gì.

Tam Điện hạ trở lại.

Chàng trên tay ôm một bộ xuân sam đang thịnh hành ở Nhai Châu, cười tươi hỏi nàng có thích màu sắc và hoa văn thế này không.

Mái tóc bạc của chàng dưới ánh nắng rực rỡ khiến Thẩm Nguyên Tịch phải nheo mắt nhìn.

Xuân sam ở Nhai Châu eo bó tay rộng, tà váy và tay áo tựa như cánh hoa sen. Bộ chàng mang đến có màu xanh lục nhạt.

Chàng ngồi xuống bên cạnh, thấy nàng đang mặc quần áo của mình, bật cười nói: "Hửm? Lại mặc áo của ta... Không muốn dậy thì mặc thế cũng được."

Thẩm Nguyên Tịch lắc đầu, đưa tay lấy bộ xuân sam màu xanh lục. Nhìn thế nào cũng cảm thấy rất quen, hoa văn tựa như chiếc áo cũ nàng từng mang đến đây.

"Haha! Bị nàng phát hiện rồi." Tam Điện hạ nói, "Ta nhờ Vân Tinh sửa lại từ sớm."

Thẩm Nguyên Tịch xoay người, cố gắng ngồi dậy, nhưng mỗi khi chân vừa động đến lại nhăn nhó đau đớn.

"Để ta giúp nàng." Tam Điện hạ tất nhiên biết rõ kẻ gây ra là ai, liền giữ lấy eo nàng, nhấc bổng lên.

Thẩm Nguyên Tịch kêu oai oái thành tiếng.

Tam Điện hạ không dám cử động nữa.

Hai người cứ giữ nguyên tư thế ấy.

Một lúc lâu, Tam Điện hạ dè dặt hỏi: "Khó chịu lắm sao? Nếu không thì cứ nghỉ ngơi thêm chút nữa..."

Thẩm Nguyên Tịch giấu mặt trong đôi tay, mặt nóng bừng như lửa đốt, khẽ gật đầu.

Tam Điện hạ lại đặt nàng nằm xuống, cẩn thận chỉnh lại cho ngay ngắn, cố giúp nàng nằm thoải mái hơn. Nhưng Thẩm Nguyên Tịch cứ như một nhành cỏ xấu hổ, thuận theo bàn tay chàng mà co rút lại, cuộn lấy eo chàng, rồi lại tự mình bật cười khúc khích.

Tam Điện hạ cũng nằm xuống bên cạnh, ôm nàng lại vào lòng.

Thẩm Nguyên Tịch trong lòng chàng vẫn cười, tiếng cười làm lòng bàn tay chàng run lên, khiến chàng bất giác cũng mỉm cười, tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.

"Rất vui sao?"

"Vừa rồi nhột thôi." Thẩm Nguyên Tịch đáp.

"À... Thì ra vì vậy mà nàng cười." Tam Điện hạ nói, rồi lại đưa tay cù nhẹ nàng.

Thẩm Nguyên Tịch trong lòng chàng vặn vẹo, cười đến gãy khúc, vừa trốn vừa cầu xin: "Đừng cù nữa... bụng đau lắm... ta sợ nhột mà..."

Hai người đùa nghịch một hồi, y phục trên người nàng đã bị kéo tuột xuống đến ngang eo. Sau khi hơi thở ổn định lại, Thẩm Nguyên Tịch ngẩng lên nhìn Tam Điện hạ. Chàng chống cằm nhìn nàng, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia sáng như lửa, nhìn chằm chằm vào nàng, khóe mày vương ý cười.

Thẩm Nguyên Tịch đưa tay vòng qua cổ chàng.

"Uống không? Cho phép chàng uống." Nàng ngẩng cằm, nói.

Đôi mắt Tam Điện hạ bừng sáng.

"Lúc này nàng đẹp nhất."

Thẩm Nguyên Tịch cười cong mắt: "Không tin, chàng chỉ giỏi nói lời ngon ngọt khi được uống."

Tam Điện hạ ngón tay lướt qua đôi mắt nàng, dịu dàng nói: "Ừm, ngay cả lúc miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, nàng cũng đẹp."

Chàng khẽ cắn lên cổ nàng, mỉm cười ngẩng đầu, rồi dưới ánh nhìn kinh ngạc của nàng, lại cúi xuống nơi ngực nàng.

Thẩm Nguyên Tịch nghĩ, chỗ này cũng có thể cắn sao?

Cảm giác lạnh và nóng đan xen một lần nữa trùm lấy cơ thể nàng. Nàng chậm rãi nhớ đến cảm giác khi đôi chân nàng bị hàm răng ấy ghim sâu vào lần trước, đột nhiên tỉnh ngộ.

Đúng vậy, ngay cả nơi ấy cũng cắn được, thì sao chỗ này lại không?

Hai người quấn quýt thêm một lúc, nhưng Tam Điện hạ dường như không có ý định nghỉ ngơi, bắt đầu kể cho nàng nghe chuyện trăm năm trước, khi chàng học điêu khắc từ các nghệ nhân để giết thời gian.

Chàng nằm trên gối, ánh mắt luôn dán chặt vào khuôn mặt của Thẩm Nguyên Tịch, chăm chú quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của nàng. Mỗi thay đổi dù rất khẽ cũng đủ để khích lệ chàng tiếp tục nói.

"Điện hạ, ta chợt nhớ ra một chuyện." Thẩm Nguyên Tịch đột nhiên nói. "Chàng vẫn còn nợ ta một thứ."

"Hửm?"

"Chàng từng nói sẽ đọc thơ Mẫu Đơn Xuân cho ta nghe mà." Nàng cuộn người trong lòng chàng, nghịch mấy sợi tóc bạc của chàng, quấn lại với nhau.

Tam Điện hạ ghé sát tai nàng, dịu dàng nói: "Đêm qua... chẳng phải ta đã đọc rồi sao?"

Nhìn phản ứng của nàng, Tam Điện hạ bật cười, "Nàng không nhớ à? Nghĩ kỹ lại xem, ta còn viết hết lên người nàng nữa..."

Thẩm Nguyên Tịch lập tức hiểu chàng đang nói đến điều gì.

Chàng thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt nàng, lại khẽ cười: "Không nhớ cũng không sao. Ta có thể đọc lại cho nàng nghe..."

Thẩm Nguyên Tịch lắc đầu nguầy nguậy.

Nàng vẫn muốn tranh thủ lúc đầu óc còn minh mẫn để hồi tưởng lại cảm giác hôm qua, nhưng cũng biết cơ thể mình cần nghỉ ngơi, phải giữ chút tự trọng. Không thể để Tam Điện hạ phát hiện ra nàng tham lam đến mức giữa ban ngày mà vẫn còn nghĩ đến chuyện đó. Như vậy quá mức táo bạo rồi.

Trong lòng nàng hiểu rõ, nghĩ thông mọi lẽ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt Tam Điện hạ, nghĩ đến cảm giác mơ hồ nhưng chân thật đêm qua, nàng lại thấy như bị nghiện, thèm được dựa sát vào người chàng, không muốn rời đi.

"Phải nghỉ ngơi thôi." Tam Điện hạ vuốt ve mái tóc nàng, như thể đã đoán được tâm tư của nàng, khẽ dỗ dành: "Chẳng phải nàng không muốn nghe Mẫu Đơn Xuân giữa ban ngày sao? Vậy để tối nay nói tiếp."

"Đêm qua..." Thẩm Nguyên Tịch đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Trong sân, cây lê nở hoa rồi phải không?"

"Làm gì có cây lê nào." Tam Điện hạ nheo mắt đáp.

"Ta rõ ràng cảm nhận được..." Thẩm Nguyên Tịch nói, "Trong sân có một cây lê, đã nở hoa... Điện hạ còn hứa hôm nay sẽ dẫn ta đi xem mà."

Tam Điện hạ bật cười, nụ cười mang theo ý vị mập mờ khó đoán.

Chàng nói: "Đúng vậy, ban đầu trong tâm nhìn thấy là hoa lê sắc trắng, nhưng lâu ngày, sẽ là cả cây đỏ rực, càng nhuộm càng đỏ... cho đến khi hoa rụng, kết trái."

Thẩm Nguyên Tịch ngây người: "...A? Vậy là thật sự có cây sao?"

Tam Điện hạ không nhịn được, cúi đầu khẽ hôn lên khuôn mặt ngơ ngác của Thẩm Nguyên Tịch, nói: "Có, là cây trong lòng nàng, do ta tưới tắm mà nên."

Sau một lúc ngẩn người, cuối cùng Thẩm Nguyên Tịch, dù đã đọc qua bao sách vở, cũng hiểu được cây lê nàng cảm nhận được là gì. Nhớ lại đêm qua, quả thật trong lúc ấy, nàng dường như "nhìn thấy" cây lê kia.

Tam Điện hạ tiếp lời: "Đó chính là sự sinh trưởng của U tộc, một thứ mà dòng máu trong cơ thể đã cho nàng biết. Ta và nàng, huyết mạch hòa quyện, hoa đã nở, giờ chỉ đợi chăm sóc tận tình, rồi xem ý trời để kết trái."

"Vậy nghĩa là..." Thẩm Nguyên Tịch nhỏ giọng như muỗi kêu, khẽ khàng hỏi: "Kết trái... là chỉ... con cái?"

Tam Điện hạ bật cười lớn.

Thẩm Nguyên Tịch nói vài lần bảo chàng đừng cười, nhưng vẫn không ngăn được tiếng cười sảng khoái của chàng. Nàng giận dỗi hét lên: "Tiêu Lâm Sóc! Đừng cười nữa!"

"Sao mỗi lần nàng giận mới gọi tên ta?" Tam Điện hạ ngừng cười, mỉm cười nhìn nàng hỏi.

Thẩm Nguyên Tịch nhất thời không biết trả lời sao. Có lẽ mỗi lần giận, nàng mới lấy đủ can đảm để thốt ra cái tên ấy. Nhưng nghĩ kỹ lại, lần này nàng cũng không thực sự giận chàng, vậy thì sao lại gọi như thế?

Nàng thử đổi cách gọi, nhẹ giọng thăm dò: "Vậy... Lâm Sóc... ca ca? Xin chàng đừng cười nữa? Rõ ràng lớn tuổi hơn nhiều, sao cứ phải trêu ghẹo ta thế này?"

Ai ngờ Tam Điện hạ cười càng lớn, ôm nàng ngã xuống giường cùng chàng.

"Gọi ta là tổ tông thì hơn, cô nương nhỏ." Chàng vừa xoa má nàng, vừa cười, mái tóc bạc óng ánh lấp lánh dưới ánh sáng.

Hai người cứ đùa giỡn như thế đến tận hoàng hôn.

Thẩm Nguyên Tịch mới thắc mắc hỏi: "Lạ thật, hôm nay ta chẳng thấy đói gì cả."

Tam Điện hạ vuốt tóc nàng từng chút một, ánh mắt khát máu đã lặng lại, dịu dàng đáp: "Có tình uống nước cũng no, cũng bình thường thôi."

"...Thật không?" Nàng hỏi lại.

"Đương nhiên là thật." Tam Điện hạ nói, "Khát máu có thể át chế cơn đói thông thường. Một khi đã uống máu, sẽ cảm thấy no, thậm chí kéo dài ba, năm ngày cũng chẳng thấy đói. Nhưng nếu cơn khát máu không được thỏa mãn, thì dù ăn sơn hào hải vị cũng vẫn thấy đói cồn cào."

"Ta cũng sẽ như vậy sao?"

Tam Điện hạ gật đầu: "Nàng sẽ càng ngày càng giống ta, càng cảm nhận được sự kỳ diệu của huyết mạch."

"Sao trước đây không như thế? Trước đây ta cũng đã uống máu rồi mà." Thẩm Nguyên Tịch nghi hoặc hỏi. "Sao hôm nay mới thấy no?"

"Bởi vì..." Tam Điện hạ lại bất giác cong môi, "Chúng ta đã hợp nhất làm một, từ hôm qua, quá trình hòa tan đã bắt đầu có hiệu quả."

Thân thể Thẩm Nguyên Tịch chợt nóng bừng, sắc hồng lan khắp người, truyền cả hơi nóng ấy sang Tam Điện hạ bên cạnh.

Tam Điện hạ ôm chặt nàng, đầy dư vị thở dài: "Thì ra cưới vợ là cảm giác này."

"Cảm giác gì?"

"Mỗi giọt máu đều tràn đầy hân hoan."

Gần đến giờ Tý, Thẩm Nguyên Tịch đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Tam Điện hạ tựa như bóng ma, không một tiếng động lướt ra khỏi trang viện, trông thấy ngoài cổng máu đỏ cuồn cuộn, biết rằng có người của U tộc bày trận.

Tam Điện hạ khẽ búng một viên đá nhỏ, ném vào biển máu.

Không lâu sau, trận pháp vang lên một tiếng nổ lớn, phá tan kết giới. Một thiếu niên U tộc có gương mặt trẻ trung ôm lấy cánh tay bị thương nặng, từ xa nhìn Tam Điện hạ với ánh mắt đầy oán hận.

"Lại đây." Tam Điện hạ vẫy tay.

Thiếu niên không nhúc nhích.

"Làm sao các ngươi biết ta ở đây?" Tam Điện hạ hỏi.

Thiếu niên mở miệng đáp: "Không có "các ngươi", người biết ngài ở đây, chỉ có ta."

"Hôm qua ngài giết người đó, là huynh trưởng của ta. Cũng chính ta đã báo với huynh ấy rằng ngài ở đây. Nhưng huynh ấy nhanh hơn ta một bước."

"Cha ngươi là ai?" Tam Điện hạ hỏi.

"Cha của chúng ta, đều là Liệt Kim." Thiếu niên đáp, "Tam đại, U tộc đã không còn đường sống."

"Rời khỏi U địa, cũng không có." Tam Điện hạ bình thản nói.

"Ta biết." Thiếu niên U tộc nói, "Là ta tự đoán ra ngài đang ở đây. Ta biết U Chủ đang tìm hồn phách của mình, bởi vì gia thần của U Phi hành động khắp nơi. Nhưng những gia thần mà U Phi phái đi chỉ là mồi nhử, những nơi họ xuất hiện không hề có hồn phách của U Chủ. Đó là cái bẫy U Phi cố tình để lộ, nhằm dẫn dụ chúng ta đến, rồi giết chết chúng ta."

"Qua đây nói chuyện." Tam Điện hạ nói.

Thiếu niên U tộc lắc đầu: "Ta còn lời chưa nói hết, sẽ không lại gần ngài. Tam Đại, ta cảm nhận được sát ý của ngài. Nếu ta bước thêm một bước, ngài sẽ giết ta ngay lập tức."

Lời vừa dứt, mặt đất liền hiện ra một bàn cờ trận pháp. Thiếu niên U tộc đang đứng ngay tại điểm tử cục chắc chắn không thể thoát.

"Ý nghĩ này, ta suýt nữa đã tiếc tài rồi." Tam Điện hạ cười nhạt.

"Tam Đại, U tộc nhất định phải diệt vong sao?"

Tam Điện hạ gật đầu: "Đây là điều đã định trước. Ngàn năm trước, Tẩm Nguyệt quán chiêm tinh đã thấy được U địa sụp đổ, Chiêu địa hưng thịnh, không còn thấy ánh đỏ trong mắt của U tộc nữa."

"...Quả là vậy." Thiếu niên U tộc cúi đầu lẩm bẩm, trên mặt có chút xúc động, nhưng không phải nỗi thất vọng, như thể đã đoán trước kết cục này.

"Tam Đại, vậy còn mẫu thân của ta và những người như bà thì sao? Họ đều là những U nhân bình thường nhất."

"Mẫu thân ngươi vẫn còn sống ư?" Tam Điện hạ nhướng mày.

"Đã không còn từ lâu." Thiếu niên đáp, "Nhưng vẫn còn rất nhiều người giống mẫu thân ta. Họ sẽ ra sao?"

"Trở thành một phần của Chiêu." Tam Điện hạ trả lời.

"Quả nhiên là vậy." Thiếu niên U tộc lẩm bẩm, đúng như dự đoán của hắn.

"Không phải ta muốn tiêu diệt U tộc." Tam Điện hạ nói, "Là thiên địa đã bỏ rơi U tộc từ lâu. U tộc đi vào con đường cùng, không cam chịu số phận, ta chỉ là người tiễn các ngươi đi trong khi các ngươi còn đang vùng vẫy."

"Ta biết." Thiếu niên nói, "U địa đã không còn sự sống. Liệt Kim ép những gia tộc hầu cận phải dâng con gái, một trăm người mới có một người có thai. Trước đây dựa vào máu của Đại Mẫu, chúng ta miễn cưỡng kéo dài được tuổi thọ. Nhưng ba mươi năm trước, huynh trưởng Thập Thất đã thả Đại Mẫu đi... Từ đó, không còn sinh mạng mới nào ra đời."

"...Ngay cả tên cũng không có sao?" Tam Điện hạ lên tiếng hỏi.

"Ý ngài là... Đại Mẫu sao?" Thiếu niên U tộc chua xót đáp, "Không, nhưng bà là mẫu thân của tất cả chúng ta."

"Tam Đại, ta có thể cầu xin ngài một việc được không?"

Thiếu niên cúi đầu nhìn xuống trận pháp dưới chân, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Hủy trận đi, cho ta một con đường sống."

Tam Điện hạ cười lớn: "Ý nghĩ của ngươi, ta đã rõ."

Chàng thu lại trận pháp sát cục, nhưng thiếu niên U tộc lại cầm dao lao lên.

Tam Điện hạ không né tránh, chỉ khẽ vung tay, đưa thiếu niên rời đi mãi mãi.

Trước khi tan biến, thiếu niên U tộc khẽ nói một câu: "Đa tạ."

Như vậy, xem như hắn đã vùng vẫy một lần.

Tam Điện hạ khẽ thở dài: "Khi mặt trời mọc từ đêm dài, U tộc đã định sẵn sẽ diệt vong."

Vùng đất này, từ ngàn năm trước khi nhân gian xuất hiện, đã định đoạt ai sẽ là kẻ chiến thắng.

U tộc, chỉ có thể chậm rãi đi đến đoạn kết của số phận mình.

Tác giả có đôi lời:

Tác giả xin tiết lộ trước: Tiểu cô nương Nguyên Tịch của chúng ta ở giai đoạn đầu cực kỳ thích "dính dính", nhìn thấy Tam Miêu liền muốn ăn, muốn có. Nhưng dù ngon đến đâu cũng sẽ có ngày ngán.

Vì vậy, đến giai đoạn giữa, Nguyên Tịch sẽ bước vào một giai đoạn "hiền giả thời gian", nhìn thấy hắn là bực, nhìn là phiền (kiểu như cơn ngứa bảy năm, nhưng đặt vào họ thì có thể là... cơn ngứa bảy mươi năm).

Tam Miêu: "Sốc tận óc." (cúi mặt suy nghĩ)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.