Lời của Tam Điện hạ như ngưng đọng trong cái lạnh mà không tan biến. Qua một hồi lâu, tai của Thẩm Nguyên Tịch vẫn còn nóng bừng, trong đầu cứ mãi vọng lại từng chữ, mỗi lần nhớ đến, nàng lại không tự chủ mà run rẩy. Âm điệu nhả chữ và tiếng cười khẽ cuối câu như bò dọc sống lưng, mỗi lần nhớ lại đều khiến đầu nàng choáng váng.
Mỗi lần nàng run rẩy, tay Tiết Tử Du lại nắm lấy tay nàng chặt hơn.
"Không sao đâu, đừng sợ." Tiết Tử Du khẽ nói, "Nghĩa phụ còn ở đó, chẳng bao lâu nữa là đến đại lễ phong thưởng, hắn không dám làm gì chúng ta đâu."
Thẩm Nguyên Tịch nhắm mắt hít sâu, cố gắng bình tĩnh, không ngờ Tam Điện hạ lại mở lời.
"Sắp có tuyết rồi."
Câu nói đầy ẩn ý, ngay cả Thẩm Nguyên Tịch cũng nhận ra, nàng vừa định nghĩ ngợi thì Tiết Tử Du cứng cỏi nói nhỏ: "Trước khi tuyết rơi, chúng ta sẽ về đến nơi."
Tiết Tử Du tỏ vẻ kiên cường, kéo nàng đi vòng vòng trong màn sương, như bị ma dẫn lối, không phân biệt được phương hướng. Dù đi hướng nào, cũng lại thấy Tam Điện hạ đứng đó chờ họ.
Hắn như một tia sáng bạc rực rỡ trong sương mờ, chiếc áo choàng che đôi mắt, nhưng cằm và khóe môi lộ ra lại đẹp đến ngỡ ngàng. Thẩm Nguyên Tịch cảm giác tim mình như muốn thoát khỏi thân thể, nếu không phải tay Tiết Tử Du nắm chặt, nàng có lẽ đã vô thức bước về phía ánh trăng ấy.
Trong cơn mê man, Thẩm Nguyên Tịch thậm chí nghĩ hắn không phải Tam Điện hạ, mà là Nguyệt Thần trong miếu, đến để trừng phạt nàng vì đã thả diều đêm quấy nhiễu yên tĩnh của thần.
Những bông tuyết lưa thưa bắt đầu rơi, Tiết Tử Du dừng bước, lẩm bẩm: "Thật sự là lạc lối rồi."
Vầng trăng sáng vừa rồi cũng bị mây đêm che khuất, trời đất hòa làm một, không thể phân biệt được các chòm sao. Thẩm Nguyên Tịch ho khẽ vài tiếng, theo thói quen muốn kéo áo choàng lại nhưng chợt nhớ mình đã để áo và lò sưởi ở bậc thềm khi trèo lên tường.
Nàng dừng bước, định nói chuyện với Tiết Tử Du, đột nhiên cảm thấy vai mình nặng xuống. Chiếc áo choàng hồ ly đỏ thẫm đắp lên người nàng, cản đi gió tuyết. Rồi tay nàng cũng được ai đó đặt vào chiếc lò sưởi còn âm ấm.
Thẩm Nguyên Tịch ngơ ngác ngẩng đầu, Tam Điện hạ đã đứng ngay bên, tay khẽ nâng lên, không nói lời nào, chỉ chỉ về một hướng.
Tiết Tử Du nheo mắt xác nhận rồi kéo Thẩm Nguyên Tịch bước đi. Màn sương nhạt dần, đường phố và các ngôi nhà hiện rõ ra.
Thẩm Nguyên Tịch thầm hỏi Tiết Tử Du: "Vậy, rốt cuộc là chúng ta chọc giận Tam Điện hạ hay thật sự bị lạc?"
Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau, Thẩm Nguyên Tịch nghe thấy mà máu trong người sôi lên đến tai, mỗi nhịp tim như đập vào bên tai, khiến nàng không ngừng run.
Tiết Tử Du liếc nhìn Tam Điện hạ đang lặng lẽ đi theo sau, nhanh chóng đáp: "Đêm trăng mười lăm và đêm tuyết, người ở Hoa Kinh dễ lạc lối, đây là phong thủy ngàn năm của Hoa Kinh. Nếu không, tỷ nghĩ hắn đứng đây làm gì?"
"Thì ra lệnh mọi người về trước khi tuyết rơi không chỉ để tránh rét." Nguyên Tịch khẽ cười, đôi mắt sáng bừng, giọng nói vui mừng: "Vậy là "Đêm Hoa Kinh" nói rằng yêu ma ra ngoài ngắm trăng vào đêm rằm là thật sao? Nửa đầu đêm là của người, nửa sau là của yêu ma?"
Tiết Tử Du hạ giọng trách: "Đó chỉ là chuyện kể! Sao tỷ cứ luôn coi lời hư cấu là thật thế?"
Lại thêm một tiếng cười của Tam Điện hạ, lần này là tiếng cười rõ ràng, như trêu ghẹo.
Thẩm Nguyên Tịch gần như quên mất Tam Điện hạ đang nghe, liền kéo áo choàng lên, che khuất miệng.
Họ rất nhanh đã đến con phố dẫn vào phủ tướng quân. Đông thành yên tĩnh hơn lúc ra khỏi phủ, những người ngắm trăng đầu đêm đều đã tản đi.
Tiết Tử Du định đi vào từ cửa hông nhưng Tam Điện hạ lại lướt qua họ, chỉ vào hướng cửa chính.
Tiết Tử Du không khách khí: "Tới nơi rồi, chúng ta biết đường."
Tam Điện hạ như lần đầu nghiêm túc nhìn Tiết Tử Du, nghiêng đầu một chút, đôi mắt đỏ như máu bình tĩnh khóa lấy cậu. Thẩm Nguyên Tịch bỗng hiểu ra, tim nàng giật thót, khi ngẩng lên liền thấy Tam Điện hạ đứng ngay trước mặt, vẫn đang nhìn Tiết Tử Du.
Sau một hồi lâu, nàng nghe hắn hỏi: "Tên là gì?"
Thẩm Nguyên Tịch nắm chặt tay Tiết Tử Du, cậu cũng đang run. Tiết Tử Du không chịu nổi nữa đành nói: "Tiết Tử Du."
"Ta hỏi tên khác của ngươi."
Giọng điệu không hề uy hiếp hay cao ngạo, thậm chí còn mang chút lạnh nhạt.
Nhưng nhìn phản ứng của Tiết Tử Du, có vẻ như câu hỏi này nhất định phải trả lời, như thể có một bàn tay vô hình buộc cậu cúi đầu.
"Ta chỉ... là Tiết Tử Du." Tiết Tử Du gắng gượng đáp, từng từ như rít qua kẽ răng.
Tam Điện hạ rất nhanh đã thu lại ánh mắt, Tiết Tử Du thở phào, hít từng ngụm khí lớn, trên mặt hiện lên vẻ phẫn uất.
Cậu cảm nhận được sự chênh lệch, một khoảng cách không thể vượt qua.
Thẩm Nguyên Tịch vỗ về lưng cậu, suy nghĩ cách để "tiễn" vị "Phật" này đi.
"Thẩm Nguyên Tịch." Tam Điện hạ khẽ gọi tên nàng bằng giọng nhẹ nhàng.
Thẩm Nguyên Tịch ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt đỏ đẹp đến vô thực của hắn, giờ đang hiện chút ý cười, nhẹ nhàng và rực rỡ, dõi theo nàng.
"Nơi sáng sủa hơn sẽ ấm hơn." Hắn chỉ về hướng cửa chính. "Đêm khuya lạc lối, đi từ cửa chính về nhà sẽ khiến trưởng bối đỡ lo hơn."
Thẩm Nguyên Tịch đứng ngây người, một lúc lâu sau mới thốt lên điều thắc mắc trong lòng: "A? Sao ngài biết tên của ta?"
Nàng nhớ là chưa từng nói tên mình với Tam Điện hạ.
Tam Điện hạ khẽ nhướng mày, cười nhẹ.
Thẩm Nguyên Tịch nhớ ra rồi. Trên diều đêm của nàng có viết tên "Nguyên Tịch kính bái."
Hắn đã thấy chữ viết của nàng... Thì ra là vậy! Khi hắn cầm lấy diều, quả thật là để xác nhận danh tính của nàng.
"Nghe theo hắn đi." Tiết Tử Du khàn giọng nói.
Thẩm Nguyên Tịch gật đầu, dìu cậu đi về hướng cửa chính. Tam Điện hạ lại lặng lẽ đi theo sau họ, bước đi nhẹ tựa tuyết rơi, không có tiếng chân, chỉ có tiếng vải áo khẽ sột soạt.
"Nguyên Tiêu!" Vừa bước đến cổng chính, Vương Phất từ bậc thềm cao nhất nhẹ nhàng nhảy xuống, "Ta đã cho Tả Hiệu Úy dẫn người đi tìm các con, không gặp à?"
Thẩm Nguyên Tiêu lắc đầu.
"Có chuyện gì xảy ra không?" Vương Phất cúi đầu khẽ hỏi.
Thẩm Nguyên Tiêu nghĩ một lúc, rồi lắc đầu, chỉ nhìn Vương Phất, ra hiệu ông nhìn ra sau.
Vương Phất nhìn theo, từ trong bóng tối, bóng dáng mỹ nam với mái tóc bạc như ánh trăng tỏa ra vẻ huyền bí bước ra.
Vương Phất chần chừ một lúc, tay nửa giơ lên nhưng không biết nên nói gì.
"... Tam Điện hạ?"
Thẩm Nguyên Tiêu thở phào, dù Phất thúc có kiến thức uyên bác cũng ngập ngừng y như lúc nàng lần đầu gặp Tam Điện hạ, cảm giác do dự này khiến nàng cảm thấy mình khi đó cũng không phải thất lễ quá đáng.
Vương Phất rất nhanh đã chắp tay kính cẩn, "Đa tạ Tam Điện hạ đã quan tâm đến hai đứa trẻ này, chúng mới đến kinh thành, chưa hiểu quy củ, làm phiền Tam Điện hạ hao tâm tổn trí."
Vương Phất nói rồi, tay lén lút vẫy ra sau, ý bảo hai đứa vào phủ.
Thẩm Nguyên Tiêu không dám nhìn Tam Điện hạ, cúi đầu nhanh chóng khẽ nhún mình, kéo Tiết Tử Du vội vàng chạy vào phủ tướng quân.
Chỉ đến khi vào đến nội viện, nàng mới dám thở phào, trong lòng lại hối hận vừa rồi nói lời cảm ơn có phần sơ sài, không biết Tam Điện hạ có để ý không.
"Tử Du?" Thẩm Nguyên Tiêu giơ tay, vẫy vẫy trước mặt Tiết Tử Du.
Tiết Tử Du hồi thần, mặt trầm xuống nói: "Ta không sao."
"Thật không?"
Tiết Tử Du gượng cười, an ủi: "Không sao đâu, tỷ tỷ."
Tam Điện hạ lặng lẽ đứng ngoài phủ tướng quân, nụ cười trên gương mặt của Vương Phất dần biến mất, không hiểu sao Tam Điện hạ vẫn chưa chịu đi.
"Tam Điện hạ?"
Ông sốt ruột không yên, chỉ muốn kéo một lão nhân kinh thành đến hỏi xem mình có điều gì làm chưa đúng, không phải nghe đồn rằng Tam Điện hạ đưa người lạc đường về nhà là sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi một cách âm thầm hay sao?
Giờ là chuyện gì đây?
Tiếng vó ngựa vang lên trên con đường vắng vẻ, Thẩm Phong Niên đã trở về sau bữa yến tiệc với Kinh Phòng Doanh.
Vương Phất chợt nảy ra suy nghĩ, chẳng lẽ hai đứa trẻ đã làm điều gì khiến Tam Điện hạ bất mãn, vị điện hạ này muốn đợi phụ thân của chúng về để tố cáo?
Không thể nào... Tam Điện hạ cũng đã gần ba trăm tuổi, lại hẹp hòi đến mức đó ư... Vương Phất lén nhìn Tam Điện hạ, nghĩ đến mức buồn cười, cảm thấy thật kỳ lạ, sao Tam Điện hạ trông như chỉ vừa đôi mươi.
Thẩm Phong Niên xuống ngựa, ánh mắt đầu tiên đã thấy Tam Điện hạ đứng yên lặng trong lớp tuyết mỏng.
"... Tam Điện hạ?" Thẩm Phong Niên thoáng ngạc nhiên, rồi vui mừng khôn xiết.
Đó chính là ân nhân của ông.
Thẩm Phong Niên bước nhanh về phía trước, vừa định mở lời, thì bỗng gió tuyết xoay vòng, trong chớp mắt, Tam Điện hạ đã biến mất không tung tích.
Nhiệm vụ của nó là mỗi ngày nghe ngóng những chuyện thú vị trong kinh thành để tối về kể cho Tam Điện hạ.
Sáng sớm ngày mười sáu, quạ đen tỉnh giấc, không thấy Tam Điện hạ trong phòng, bay một vòng quanh vương phủ, rồi tìm thấy người đang lười biếng dựa vào lan can trong đình, tay vuốt cỏ trêu đùa cá trong ao.
"Điện hạ, mặt trời đã lên, ngài nên ngủ rồi." Quạ đen đậu lên áo choàng màu tím nhạt của chàng đang đặt trên lan can, lợi dụng lúc chàng đang thả hồn theo mây gió mà quẹt đôi chân nhỏ của mình.
Cảm thấy Tam Điện hạ có chút khác thường, quạ đen bèn hỏi: "Điện hạ gần đây có vẻ bất an, ban ngày không ngủ, ban đêm không yên? Hay là đang khát máu rồi?"
Tam Điện hạ liếc xéo nó một cách lạnh lùng, vẫn như con mèo lười biếng dựa vào lan can, nhẹ nhàng ngáp một cái.
Theo động tác của chàng, mái tóc dài buông xuống từng lớp, dưới ánh sáng ban mai lại càng sáng lấp lánh, như màu tuyết mỏng tích tụ trên nhánh cây đêm qua.
Dưới sự truy vấn của quạ đen, Tam Điện hạ từ tốn mở lời: "Ta đã kết duyên."
Quạ đen nghe xong thì giật mình, lông cánh dựng đứng cả lên, "Cái gì!"
"Mười tám năm trước, ta đã tự mình kết duyên." Tam Điện hạ bình thản đáp.
"Ở đâu? Giờ ra sao?"
"Không lạ gì dạo này ta cứ khó ngủ, huyết uống cũng nhạt nhẽo, mặc dù đã cho thêm không ít mật hoa..." Tam Điện hạ không trả lời câu hỏi của quạ đen, chỉ lẩm bẩm một mình, "Linh cảm của ta đã đúng, có một thứ gì đó đang tiến gần kinh thành... Ta cứ ngỡ là dấu hiệu kẻ địch xâm nhập, không ngờ lại là duyên kết của chính ta."
"Có thực là duyên ngài tự kết không?" Quạ đen nghiêm giọng hỏi, lúc này nó trở nên nghiêm nghị và đáng tin hơn bao giờ hết.
Tam Điện hạ khẽ nhếch môi, lộ ra một bên răng nanh, nhẹ cắn, để lộ một dòng máu đỏ tươi.
Chàng liếm đi vệt máu, đôi mắt dưới ánh sáng hẹp lại, ẩn hiện ánh sáng xanh lạ lùng.
"Hương máu không nói dối..." Chàng đáp, "Tẩm Nguyệt đưa ta đến Đại Chiêu, vì từ lúc ta ra đời, ngài ấy đã thấy được sinh mệnh của ta chỉ có thể tồn tại tại đây. Kết duyên nơi đây, phá giải nơi đây."
Quạ đen gật đầu: "Người mang dòng máu U tộc đều cảm nhận được duyên mệnh của mình, điện hạ cũng không ngoại lệ. Vậy cô nương kết duyên của điện hạ là ai?"
Tam Điện hạ khẽ nhếch môi, dịu dàng thốt lên ba chữ.
"Thẩm Nguyên Tịch."
"Là con gái của Thẩm Phong Niên?" Quạ đen chấn động, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, "Vậy hôm điện hạ xem bái thiếp, khác với ngày thường, liền muốn chỉ điểm cho nàng ấy... hóa ra là vì chuyện này."
"..." Tam Điện hạ bất đắc dĩ nói, "Hôm ấy ta thật sự chỉ muốn chỉ điểm cho nàng."
"Điện hạ lo lắng điều gì sao?" Quạ đen lại hỏi.
Tam Điện hạ im lặng.
Chành ném đi cọng cỏ đã vặt gần hết trong tay, đứng dậy bước qua hành lang dài, chuông gió dưới mái hiên khẽ rung, âm thanh lảnh lót vọng lại.
Đi đến thư phòng, chàng lục tung một hồi, khoác tấm áo choàng rộng thùng thình, ánh mắt đỏ thẫm dần tối lại, lẩm bẩm: "A... quên mất rồi, ta đã trả bái thiếp lại."
Quạ đen lúc này mới biết chàng đang tìm bái thiếp do phủ tướng quân gửi đến.
Quạ đen hỏi: "Ngài định...?"
"Thẩm Phong Niên thiếu ta một ân tình." Tam Điện hạ nói chắc nịch, "Vậy thì để ông ta dẫn con gái đến phủ ta bày tỏ lòng cảm kích là hợp lý, không phải sao?"
"Nhưng ngài từng nói, không cần phải cảm ơn." Quạ đen nói.
Tam Điện hạ nghe xong lặng lẽ dời giấy bút qua một bên, nằm xuống khoảng trống nhỏ vừa dọn ra, yên tĩnh kéo cao áo che mặt.
Quạ đen: "?"
"Đừng có trốn tránh chứ!" Quạ đen nói, "Kết duyên không dễ, ngài nghĩ cách khác xem sao."
Tam Điện hạ khẽ đáp: "Chờ thêm chút nữa, có lẽ chỉ là ảo giác thôi."
Quạ đen: "..."
Thì ra ngài ấy cũng chưa hoàn toàn tin tưởng.
Người phàm có thể không nhận ra mình đã động lòng, nhưng với người mang dòng máu U tộc, nhất là huyết mạch của U Vương, tình cảm sâu đậm không thể tự lừa dối mình được.
Cho dù trái tim không biết, khát vọng hòa quyện trong máu cùng người ấy thì không thể che giấu.
Nó là một khát vọng khác biệt, từ khi có người kết duyên, máu của người khác không bao giờ còn làm dịu được cơn khát sâu thẳm trong linh hồn.