Âu Duật Phong nhìn cô chằm chằm một hồi lâu rồi mới nói “mặt tôi đáng sợ đến thế à” Phương Bách Giao lắc lắc đầu xua tay “không..không phải, tôi phải đi rồi” cô vừa quay người định rời đi. Cách tay cô bỗng nhiên bị một lực mạnh kéo về sau, hắn ôm trọn cơ thể cô thì thầm “cô thơm thật đó” Phương Bách Giao cảm thấy mình bị điên hay mất trí rồi mới đi cảm ơn hắn.
Âu Duật Phong như càng bị mùi hương trên người cô nắm giữ không ngừng hôn lên cổ rồi đến vai, cô có dãy dụa hay có chửi hắn thì vẫn không thể nào thoát ra khỏi tay của hắn. May mắn thật, từ phía sau vang lên một giọng nói của một cô gái khá ngọt ngào trong trẻo, hắn quay người nhìn về phía sau cô ngay lập tức vung mạnh tay hắn ra chạy như bay mất.
Âu Duật Phong bất cẩn để vuột mất cô rồi, đương nhiên hắn sẽ không được vui nhưng “Mạt Nhi, sao em lại đến đây em về từ lúc nào..sao không nói anh biết” cô gái khá nhỏ nhắn dễ thương tầm mười chín tuổi “anh hai, là anh Tử Mặc nói ở đây rất vui lại muốn cho anh bất ngờ”.
Âu Duật Phong liếc mắt qua Cung Tử Mặc phía sau rồi nói “được rồi, sức khoẻ em không tốt anh đưa em về” Cung Tử Mặc ngay lập tức lên tiếng “em ấy mới đến sao lại…” cảm nhận được sát khí của Âu Duật Phong như muốn bóp chết anh ta thì vội câm miệng lại ngay.
Âu Mạt Nhi là em gái ruột duy nhất của Âu Duật Phong, năm mười lăm tuổi cô bé bị tai nạn nên ảnh hưởng khá lớn về mắt, không phải bị mù nhưng cô không thể nhìn thấy rõ mọi thứ chỉ thấy mập mờ dùng tay cảm nhận hay có người dìu đi thôi. Âu gia đã tìm những bác sĩ giỏi nhất ở thế giới để trị cho cô nhưng chỉ có thể làm giảm khả năng mù loà chứ không chữa hết được.
Âu Duật Phong đưa Âu Mạt Nhi quay về Âu gia.
Âu lão gia vui mừng ôm con gái “Mạt Nhi con đi đâu, làm cả nhà rất lo đấy”.
“Duật Phong và Mạt Nhi hai đứa vào ăn cơm đi, mẹ đích thân nấu đấy”
Âu Duật Phong vốn định rời đi thì bị Âu Mạt Nhi nắm kéo lại “anh hai, lâu rồi em mới về cả nhà mình ăn cơm chung đi”.
Âu Duật Phong đành phải gật đầu đồng ý, Âu lão thái từ trên lầu đi xuống nhìn thấy hai đứa cháu nội thì tâm trạng lập tức phấn chấn lên “Duật Phong, Mạt Nhi ta tưởng hai đứa quên mất người bà này rồi chứ”.
“Sao có thể chứ..cháu nhớ bà nhất đấy” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Công việc dạo này bận quá, sau này cháu sẽ thường xuyên về thăm bà và cả Mạt Nhi luôn”. <script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>