Cô thở phào một cái rồi xoay người qua nhìn cô gái nhỏ nhắn vô cùng mệt mõi dựa vào lưng mình.
“Tôi quên chưa hỏi tên cô, tôi là Phương Bách Giao cô cứ gọi tôi là Giao Giao..” lúc này cô gái mới nhớ ra nhanh nói “chị là diễn viên đúng không…em là Tố Hi em chỉ có mười chín tuổi thôi” Phương Bách Giao ngỡ ngàng không thể tin được một cô bé mười chín tuổi mà bọn họ cũng không tha.
Tố Hi mất mẹ từ nhỏ, lại bị người cha ruột bán mình để trả nợ cho ông ta. Cô vừa được đưa vào đây chỉ có hai ngày, do cô rất sợ và không nghe lời bọn họ tiếp khách nên mới bị đánh đập và cố bỏ trốn như thế. Nơi này cũng không chỉ riêng một mình Tố Hi, bọn họ vẫn chưa thấy mặt ông chủ ở đây bao giờ, chỉ nghe nói là người rất có uy quyền cả cảnh sát cũng dám gây khó dễ cho bọn họ.
Phương Bách Giao nghe Tố Hi kể hết sự việc thì liền cảm thông tội nghiệp cô bé này, bị chính cha ruột bán đi lấy tiền trả nợ thật là một sự tổn thương không hề nhỏ. Cô nhanh chóng đỡ Tố Hi đứng dậy “chúng ta đi thôi, người đàn ông khi nãy đã nhìn thấy chúng ta rồi ở đây không an toàn nữa..”. Cả hai người vừa bước ra khỏi phòng thì trước mặt bị bao vây bởi đám cảnh vệ đó, một người phụ nữ mập mạp và một người đàn ông trong đám đó bước ra tay còn cầm cả roi da “tụi bây gan thật, để xem bà xử hai đứa mày như thế nào” bà ta cũng tưởng Phương Bách Giao là người ở đây nên dẫn đi giam vào một căn phòng kính khoá chặt cửa lại.
Ở đây căn phòng khá rộng, cửa sổ thì thiết kế xen kẻ bằng gạch khối nên không tài nào có thể thoát ra được.
Một nơi khác, căn phòng VIP dành riêng cho ông chủ bọn họ. Trước cửa là một hàng người mặc áo đen đứng canh trực ngoài đó, bên trong là ba người đàn ông lan toả vẻ uy quyền thật sự. Bên trái là Tần Cảnh An bên phải là Cung Tử Mặc người còn lại không ai khác đó là Âu Duật Phong, hắn ngồi gác chéo chân châm thuốc hút nhìn Tần Cảnh An “cậu là bác sĩ mà rảnh rỗi vậy”.
Cung Tử Mặc cắt lời “ha..đừng nói đến đây tìm bệnh nhân ấy nhé”. Tần Cảnh An chỉ cười cười rồi lại xoay mặt nhìn Âu Duật Phong châm biếm “mèo cưng của cậu vẫn ở nhà đấy chứ” ngay lập tức hắn dừng ngay điếu thuốc trên tay chuyển mắt qua Tần Cảnh An hỏi lại “cậu nói Bách Giao ?” Tần Cảnh An không trả lời chỉ cười rồi nhúng vai một cái, Cung Tử Mặc vừa ăn vừa nói “không ở nhà chẳng lẻ cô ta ở đây à”. Sự thật là Phương Bách Giao ở đây rồi còn gì, lại còn bị bắt lại nữa chứ.
Âu Duật Phong móc điện thoại ra gọi cho cô, hơn hai cuộc mà cô vẫn không bắt máy, đến cuộc gọi thứ ba đầu dây bên kia vang lên giọng nói chua chát của một người phụ nữ lẫn tiếng hét đau đớn khiến hắn ngồi bật dậy ngay. Cả Tần Cảnh An và Cung Tử Mặc kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, Âu Duật Phong từ từ bình tĩnh lại ngồi xuống “Phương Bách Giao đâu ?” giọng nói khàn lạnh đến tận xương khiến người phụ nữ bên kia run lên nhưng vì cứ tưởng bạn trai bình thường của cô nên bà ta thô lỗ “mày muốn tìm nó thì đến đây mà hốt xác nó này” bà ta cười khinh miệt cúp ngang luôn, Âu Duật Phong nhanh chóng ra ngoài “soát hết phòng ở đây cho tôi tìm một cô gái tóc dài màu vàng kim. Mau lên” mệnh lệnh uy quyền của hắn lẫn sát khí có thể giết người làm cho mọi người nhanh chóng tuân lệnh và tán loạn đi soát hết phòng.
Cung Tử Mặc lẫn Tần Cảnh An thay phiên nhau nhìn ngạc nhiên vì hắn. Tính thêm Hoắc Ngạo Thiên thì cả bốn người họ chơi chung với nhau từ khi còn nhỏ Âu Duật Phong chưa bao giờ mất bình tĩnh vì một người phụ nữ như vậy, trước giờ ai cũng biết Âu Duật Phong chưa bao giờ yêu ai hắn chỉ xem phụ nữ là một món đồ chơi không hơn không kém, vậy mà hôm nay vì một cô gái mà cho phép lục tung hết cả cái hộp đêm thế này. Cung Tử Mặc cũng bắt đầu hiếu kì về cô nàng tóc vàng kim này rồi. Có thể làm cho thái tử Âu gia để tâm đến như vậy thì chắc chắn không phải dạng tầm thường rồi.
Ở lầu ba, trong căn phòng kính hai người bị trói vào một góc giường cả người thì tạt nước ướt sủng, bà ta nắm lấy đầu tóc của Tố Hi lớn tiếng “mày muốn chạy đúng không, tao sẽ giải thoát giúp mày…loại không nghe lời như mày giữ lại chỉ mệt thêm mà thôi” người đàn ông to béo kia thì cứ ngắm nghía Phương Bách Giao, ông ta chưa bao giờ thấy một người phụ nữ xinh đẹp đến mức nao lòng thế này. Hắn vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô “bé cưng..anh sẽ không làm đau em đâu..” lúc này Phương Bách Giao không hiểu sao vô thức gọi tên của Âu Duật Phong “cứu tôi..Âu Duật Phong…” cả hai người ông ta lẫn người đàn bà đó khi nghe đột sựng lại sắc mặt tái đi, nhưng cứ nghĩ cô sợ quá nói nhảm mà thôi.
“Rầm..” cửa phòng bị đá bung ra hai người đó sợ đến mức muốn phát khóc mà ôm nhau, nhìn kĩ lại càng sợ hơn là ông chủ của bọn họ Âu Duật Phong.
Phương Bách Giao cứ tưởng đang mơ, trước mắt cô là hắn là Âu Duật Phong thật sự, phía sau còn có Cung Tử Mặc và Tần Cảnh An. Tố Hi cũng sợ đến độ ngất đi tại chỗ, Tần Cảnh An ôm lấy Tố Hi đi đến một nơi khác để xem xét sức khoẻ.
Âu Duật Phong không quan tâm mọi thứ xung quanh chỉ nhìn thấy Phương Bách Giao bị trói cả người thì ướt sủng lòng hắn thật sự đau như muốn xé tim. Hắn đi lại nhanh cởi trói và ôm chặt lấy cô “không sao rồi có tôi ở đây rồi” ánh mắt xanh biết như trong suốt của cô nhìn hắn, dù đầu tóc rối bời khuôn mặt vẫn thoát được lên vẻ đẹp mê hồn, cô mệt mõi đến mức không thể nói nổi thêm lời nào nữa cứ im lặng dựa vào lòng ngực hắn.
Cả căn phòng phút chóc như muốn ngẹt thở, đặc biệt là hai người béo mập dưới đất đang quỳ run sợ nhìn Âu Duật Phong ôm Phương Bách Giao “ông..chủ..tôi chỉ là..à..mà không..tôi không biết vị tiểu thư này là người của ngài…tôi biết thì có chém chết tôi cũng không dám động đến một sợi tóc của cô ấy” người đàn bà đó nhanh chóng nguỵ biện cho bản thân. Nhưng đó là thật nếu biết Phương Bách Giao thật sự là người của Âu Duật Phong có chém chết cũng không ai dám động vào một sợi tóc của cô.
Còn người đàn ông kia thì run sợ bất động không dám mở miệng. Âu Duật Phong là loại người máu lạnh thế nào còn xa lạ nữa sao, ông ta chỉ còn cách cầu xin thần linh cứu thôi.
Âu Duật Phong lạnh giọng nhìn qua một người mặc vest đen ra lệnh “đem dao lại đây” hắn khá là bình tĩnh so với cô nghĩ, Phương Bách Giao cũng giật mình khi nghe hắn nói huống chi là hai người kia.
“Ông..chủ..tha cho chúng tôi một lần thôi…ông chủ… chúng tôi sai rồi…chúng tôi không dám nữa..” cả hai mới bắt đầu lết lại nước mắt trào ra như suối khóc lóc in ổi cầu xin hắn.
Con dao màu bạc đem ra, hắn thản nhiên quăng cây dao trước mặt người đàn ông kia “bàn tay dơ bẩn nào dám chạm vào người phụ nữ của tôi tự mà làm đi còn không thì…chết đấy” Phương Bách Giao vừa định lên tiếng bị hắn ôm chặt lại vào lòng ngực. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Cung Tử Mặc thì ra hiệu cho hai người lôi người đàn bà kia qua một bên, dội hai thao nước to lên đầu khiến bà như muốn chết ngạt, không đợi bà ta cầu xin bọn họ trực tiếp cắt luôn mười đầu ngón tay của bà ta làm cho bà ta hét lên đau đớn ngất xỉu.
Âu Duật Phong rất ghét chờ đợi hay chậm chạp nên không đợi ông ta kéo thời gian bọn họ nhanh đến xử lí luôn ông ta. Máu lan ra gần như nghe được mùi máu bốc lên tanh biết dường nào, Phương Bách Giao giờ mới chứng kiến được sự tàn độc của hắn ghê sợ đến mức này, sống không bằng chết. <script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>