Ở một nơi khác, Phương Bách Giao quay một quảng cáo cùng với Tiêu Triết hắn vẫn như vậy cứ mỗi lần gặp cô thì nhào nhào đến, một ngôi sao nổi tiếng như hắn nói ra thật chẳng ai tin.
Trong giờ nghĩ giải lao, hắn đưa cô một chai nước suối rồi ngang nhiên ngồi kế đó. Cô vừa định đứng lên đi qua chỗ chị Lâm thì đột nhiên hắn hỏi một câu làm cô sửng người lại.
Tiêu Triết : “cô và Âu Duật Phong là quan hệ đó sao”
Phương Bách Giao chột dạ nói “không phải…anh bớt nói linh tinh đi”. Cô nói xong dứt khoác đi một mạch về phía trước, Tiêu Triết nhìn bóng dáng của cô mà hắn cảm thấy khó chịu càng bực hơn người đó lại là Âu Duật Phong mà không phải là ai khác. Không cần hỏi thì cũng biết thôi, những minh tinh nổi tiếng xinh đẹp trong cái giới này ai mà chưa tiếp xúc qua với Âu Duật Phong chứ, nhưng Tiêu Triết không ngờ trong đó bao gồm cả Phương Bách Giao.
Tập đoàn Âu Hoàng – Âu thị.
Trong văn phòng tổng tài chứa đựng đầy mùi hoang ái dục vọng, tiếng rên rỉ của phụ nữ và thở dóc cuồng nhiệt của đàn ông.
Phòng được cách âm vô cùng tốt nên dù thế nào cũng không bị lọt một âm thanh nào ra ngoài được. Sau một tiếng đồng hồ, hắn chậm rãi mặc quần áo vào và ngồi lên chiếc ghế chủ tịch đó như chưa có chuyện gì. Cô gái đó chỉ mới mặc mỗi chiếc áo somi thì lại đi tới ôm lấy hắn nũng nịu “A Phong..người ta muốn anh đi với người ta đến buổi tiệc đó..” cô ta là cũng là minh tinh như Phương Bách Giao chỉ khác là cô ta là sao hạng A cũng nhờ vào sự đeo bám lấy Âu Duật Phong mà có.
Hứa Uyển Ty cũng là một trong số tình nhân của Âu Duật Phong, tất nhiên cô ta rất đẹp lại còn có vóc dáng quyến rủ. Nhưng từ khi Âu Duật Phong gặp Phương Bách Giao thì dường như hắn không còn hứng thú lắm về thân thể của những người phụ nữ khác nữa chỉ là sự nhàm chán và phát tiết mà làm thôi.
Âu Duật Phong ôm lấy cô ta “nhìn em như thế xem ra dạo này rảnh rỗi lắm sao hả”.
Hứa Uyển Ty ngồi lên đùi vòng tay qua cổ hắn yêu mị nói vào tai hắn “với anh thì lúc nào em cũng rảnh cả”.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên “cốc..cốc..” hắn buông cô ta xuống, Hứa Uyển Ty mặc dù không vui nhưng lại không dám làm trái ý hắn nên nhanh chóng chỉnh lại quần áo và ra ngoài.
Cung Tử Mặc và Giản Huân đi vào thì Hứa Uyển Ty đi ra trên cổ thấy đầy vết hôn đỏ nhìn là biết trong đây vừa xảy ra cảnh tượng hoang lạc gì rồi. Cung Tử Mặc không vui đi vào ngồi bệt xuống sofa tự rót trà uống rồi nói “cậu biết hưởng thụ quá nhỉ”.
Âu Duật Phong kí xong văn bảng mà Giản Huân đưa rồi mới đứng lên tới sofa ngồi xuống cười nói “cậu tới đây chắc không phải nói mấy lời thừa thải đó chứ” hắn biết Cung Tử Mặc đích thân đến đây thế này hẳn là có vấn đề rồi. Giản Huân cuối chào rồi nhanh chóng ra ngoài cẩn thận đóng cửa lại.
Cung Tử Mặc ngồi thẳng dậy nghiêm túc “về chuyện của Ngạo Thiên cậu nghĩ sao, cái cô Hạ Nhiên gì đó không phải bình thường đâu đấy” Âu Duật Phong chỉ cười rồi nói “chỉ là thú vui nhất thời cậu lo cái gì”.
Cung Tử Mặc thở dài rồi nói sang chuyện kế “chuyện ở hộp đêm Hải Thành cậu lo mà giải quyết đi, dù sao cậu cũng là chủ ở đó tới đó một chuyến đi tôi nghe nói dạo này hơi lộn xộn rồi đấy” Âu Duật Phong cũng liên quan không ít về hắc bang, hộp đêm ở Hải Thành đều là do hắn làm chủ nên công an không bao giờ vào lục soát hay làm khó dễ. Hắn cũng nghe báo dạo gần đây những cô gái làm bên trong hộp đêm không ít người muốn bỏ trốn và hay làm loạn không nghe lời. Hắn gật đầu nói “tôi cũng định tới đó xem sao đây… cậu đi..”
“Đi chứ..tôi dạo này quá mệt mõi rồi cần phải giải toả một chút” hắn cắt ngang lời của Âu Duật Phong mà nói luôn.
Phương Bách Giao cùng lúc cũng đang công tác tại Hải Thành, vừa xong việc cô cùng với Tiểu Hinh đi siêu thị mua ít đồ ăn. Vừa ra khỏi siêu thị, hai người đàn ông mặc vest đen chạy như bay qua mặt cô khiến cô giật cả mình, bọn họ giống như đang tìm ai đó rất vội cô cũng không mấy quan tâm nhanh chóng quay về xe. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Đột nhiên một cô gái từ đâu chạy đến ôm chặt lấy tay cô nước mắt sụp xùi nức nỡ “cô..làm ơn..làm ơn cứu tôi..làm ơn..tôi xin cô…” vừa dứt câu cô gái đó bị hai người đàn ông mặc vest đen khi nãy tóm lại trong cô ta vô cùng đau đớn đôi mắt hiện rõ sự cầu xin cứu giúp, Phương Bách Giao nghi hoặc hỏi “các người là ai vậy, thả cô ấy ra” cô nắm lấy bàn tay của cô gái đó định kéo về đây thì người đàn ông bên phải lạnh giọng nói “đừng có lo chuyện bao đồng” tiểu Hinh sợ muốn run cả người kéo kéo cô lại “chị à…hay là..mình đi đi” cô gái đó khóc cứ nhìn Phương Bách Giao mà không dám nói gì trên người đầy vết tích bị đánh đập.
Hai người đàn ông đó không chần chừ mà lôi cô gái đó đi ngay, Phương Bách Giao quăng hai bịch đồ qua cho Tiểu Hinh “em về trước đi, chị sẽ về nhanh thôi”.
Cô nhanh chóng chạy theo sau, tiểu Hinh không cản nỗi cô đành nghe theo quay về báo nhanh cho chị Lâm biết. <script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>