Sau khi đổi tàu vài lần, tôi lang thang khắp nơi để tìm điểm đến.
Sử dụng smartphone để tra cứu địa chỉ mà Sensei đã đưa cho tôi, tôi đã tìm thấy nhà của Toyotomi-kun.
Khi tôi nhấn nút trên hệ thống liên lạc nội bộ, một người phụ nữ bước ra khỏi nhà.
Bà có lẽ là mẹ của Toyotomi-kun.
"H, Hân hạnh được gặp cô! Tên cháu là Kurusu Yumi. Cháu là bạn cùng lớp của Toyotomi....... của Mitsuhide-kun.......Cháu, cháu đến để tỏ lòng thành kính......"
"Vậy à. Chào mừng cháu. Mitsuhide sẽ rất vui khi cháu đến đấy."
"Xin lỗi vì đã làm phiền ạ."
Nỗi buồn quá lớn đến nỗi tôi chỉ muốn khóc ngay bây giờ.
Nhưng tôi vẫn phải đối mặt với thực tế.
Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà người mình yêu.
Tuy nhiên, dù đây là nhà của cậu ấy, nhưng cậu không còn ở đây nữa.
Đúng vậy, tôi đến đây để thắp hương và tỏ lòng thành kính của mình.
Tôi cảm thấy như cuối cùng mình cũng có thể bắt đầu chấp nhận thực tế rằng Toyotomi-kun không còn ở thế giới này nữa.
Sau khi tôi hoàn thành việc tỏ lòng thành kính với cậu và chuẩn bị về nhà, mẹ của Toyotomi-kun gọi tôi lại.
"Kururu-san, hai ta có thể nói chuyện một chút không?"
"T, Tất nhiên rồi ạ.....nếu cô ổn với một người như cháu."
"Cô muốn trò chuyện vì đó là cháu đấy. Kurusu-san là người duy nhất cùng tuổi với Mitsuhide đến đây để tỏ lòng thành kính với thằng bé."
"Vậy, vậy sao ạ......"
Rốt cuộc thì cậu không lừa dối hay tìm một cô gái nào khác mà cậu thích.
Với những lo lắng của tôi trong suốt mùa hè đã tan biến, tôi đã có chút nhẹ nhõm.
"Cháu biết không, Mitsuhide nói với cô rằng thằng bé đã tìm thấy một cô gái mà mình thích. Nhìn thấy Kurusu-san ở đây, cô nghĩ rằng đó có thể là cháu."
"Haha, ra là vậy.......Cháu cũng thích Toyotomi-kun.......không, xin lỗi, nói đúng hơn là, cháu vẫn yêu cậu ấy."
Khi tôi nói vậy, mẹ của Toyotomi-kun mỉm cười vui vẻ với tôi và bắt đầu khóc.
"Thằng bé đó, sau khi mất kendo, nó sống như một cái xác không hồn."
"Vâng.......lý do cháu yêu Toyotomi-kun là kendo. Ngay sau khi cậu ấy bị thương, cậu ấy đã mất đi nguồn sống của mình......."
"Nhưng có vẻ như thằng bé đã hồi phục nhờ một cô gái đấy."
"Hở.....?"
Tôi luôn nghĩ rằng Toyotomi-kun đã tự mình ổn lại theo thời gian.
Vì chỉ trong một thời gian ngắn mà cậu trông buồn bã như vậy, nên tôi nghĩ rằng cậu không hối hận nhiều về điều đó.
"Thằng bé nói rằng có một cô gái dù bị bệnh nhưng vẫn đến trường với nụ cười mỗi ngày. Nói với cô rằng sức mạnh của cô gái đó quá chói lọi đối với thằng bé đến nỗi không thể không nghĩ rằng cô gái đó vừa ngầu vừa xinh đẹp."
"Không đời nào......."
Tôi nghĩ rằng Toyotomi-kun không bao giờ để ý đến tôi cho đến khi chúng tôi được xếp vào cùng một lớp.
Ý là, năm ngoái cậu đã hồi phục sau cơn trầm cảm......
"Thằng bé bắt đầu nói điều gì đó như [Vì con không thể tập kendo nữa nên con sẽ thử thứ gì đó khác! Mẹ nghĩ sở thích nào sẽ khiến con được các cô gái yêu thích?]. Đó không phải là điều mà con cái có thể hỏi cha mẹ mình mà ha. Khi cô nói với thằng bé [Thế còn đàn guitar hay trò ảo thuật thì sao?] thì thằng bé nói [Vậy thì là trò ảo thuật!] và bắt đầu tự học......"
Có lẽ điều đó quá đau đớn đối với bà, mẹ của Toyotomi-kun đã lấy khăn tay lau nước mắt.
"Thằng bé có biểu diễn ảo thuật của mình cho cháu xem không?"
"Vâng ạ. Thật tuyệt khi cháu bị chúng mê hoặc. Cháu đã thích Toyotomi-kun ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy ở câu lạc bộ kendo nhưng trước khi cháu biết điều đó, cháu đã phải lòng cậu ấy........ Cháu nên, cho cậu ấy biết tình cảm của mình sớm hơn. Bằng cách đó, cả hai có thể đã bắt đầu hẹn hò rồi......."
.
.
.
.
Còn rất nhiều điều tôi có thể làm trong suốt thanh xuân đi học của mình.
Tuy nhiên, tôi không nghĩ mình có thể cười từ tận đáy lòng nữa.
.
.
.
.
.
.
.
[[Này, tôi đã đến đám tang của Toyotomi, thật là buồn khi mất cậu ấy.]]
[[Đúng rồi, cậu đã là bạn với cậu ấy từ hồi tiểu học nhỉ.]]
Tôi nghe ai đó nói về Toyotomi-kun ở hành lang trường học.
Tôi chưa bao giờ biết bạn bè của Toyotomi-kun nhưng kể từ khi cậu tham dự đám tang của Toyotomi-kun, có vẻ như cậu là một người bạn tốt với cậu ấy.
Chỉ là ngẫu nhiên tôi nghe thấy.
Thực ra, tôi không nên nghe lén cuộc trò chuyện của người khác như thế này nhưng những cuộc trò chuyện như vậy cứ tự nhiên chảy vào tai tôi.
——và lúc đó tôi không biết điều đó sẽ mang lại cho tôi bao nhiêu hối tiếc.
.
.
.
[[Uwaa......vậy là cậu ấy có thể đã sống sót nếu cậu ấy không bị thương à. Thật đáng tiếc.]]
......hả?
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)