Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?

Chương 60



Sinh vật giống chó kia chạy rất nhanh, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Ân Lâm Sơ muốn xác thực lập tức chạy theo nhưng vừa chạy không được bao xa thì dừng lại, giơ tay ngăn Hoắc Kiệu và Đổng Nhuận Ngôn đuổi theo.

Phía trước là rừng cây rậm rạp, ánh nắng lọt qua cành lá thưa thớt, cho dù là ban ngày, dưới tán cây quá rậm rạp vẫn là một màu u ám.

Làn sương xám ngưng tụ dưới tán cây như thể sẽ tràn ra từ trong bóng tối bất cứ lúc nào.

Ân Lâm Sơ lùi lại hai bước, quyết đoán từ bỏ việc đuổi theo.

"Nơi đó có sương mù, chúng ta không nên tới gần."

Đừng bao giờ chạy loạn ở những nơi xa lạ, đây là quy tắc của Ân Lâm Sơ.

Hoắc Kiệu nắm lấy cổ tay cậu: "Muốn tôi đi bắt nó không? Hình như em rất muốn nó."

Ân Lâm Sơ lắc đầu: "Chỉ là động vật ngoài ý muốn mà thôi, không sao cả. Chúng trở về thôi, làm nốt cho xong."

Nói xong, cậu quay người bước về.

Hoắc Kiệu nhìn theo cậu, nhìn chăm chú một lát lại quay đầu nhìn về phía sâu trong rừng cây mới thu hồi tầm mắt, bước theo cậu.

Có Đổng Nhuận Ngôn giúp đỡ, chẳng mấy chốc mấy loại thực vật mà Ân Lâm Sơ muốn tìm đều được thu thập.

Trong đó có hai cây nhỏ có thể đào gốc đi, còn hai cây lớn hơn không thể mang cả cây về nhưng có thể hái cành.

Lúc này cái kéo lớn của cậu phát huy tác dụng, lưỡi kéo sắc bén chỉ cần hơi dùng lực, cành cây to bằng hai ngón tay dễ dàng bị chặt đứt.

Lý Cải ở bên cạnh quan sát, ánh mắt phức tạp, trong lòng vô cùng hổ thẹn.

Cái xẻng nhỏ và cái kéo lớn thực sự được sử dụng cho mục đích mà Ân Lâm Sơ nói, anh ta cứ như một tên tiểu nhân xấu bụng.

Thế mà anh ta lại cảm thấy Ân Lâm Sơ có thể uy hiếp mình, chuyện này mà kể ra không phải sẽ làm người ta cười đến rụng răng hay sao?

Nghĩ đến hành vi trốn tránh buồn cười của mình trước đó, Ân Lâm Sơ hẳn đã cảm thấy rất đau lòng.

Lý Cải dứt khoát cho rằng mình nên làm gì đó để bù đắp nên bước ra phía trước, ra hiệu cho Đổng Nhuận Ngôn đưa chiếc túi đựng mẫu vật cho anh ta.

Đổng Nhuận Ngôn lắc đầu theo bản năng, từ chối.

Thân là quản gia riêng, sao có thể đưa đồ của đại thiếu gia cho người khác giữ?

Lý Cải bị từ chối thì ngại ngùng sờ mũi, bước sang một bên như không có chuyện gì xảy ra dưới ánh mắt của Ân Lâm Sơ.

Lúc quay về chiếc xe rộng rãi hơn nhiều, vì Đái Thư và Trần Khang Húc không chịu nổi bầu không khí trong xe đã leo thẳng lên xe khác.

Lý Cải yên vị vào ghế rồi mới phát hiện, Đổng Nhuận Ngôn là thân tín của Ân Lâm Sơ, trong xe chỉ có mình anh ta là người ngoài.

Khụ một tiếng, Lý Cải nói: "Lâm...... Lâm Sơ."

Thấy Hoắc Kiệu bên cạnh không phản ứng, anh ta mới nói tiếp, "Tôi và cậu đổi chỗ đi, ngồi cùng Hoắc Kiệu chật muốn chết."

Ân Lâm Sơ không suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.



Tuy Hoắc Kiệu không nói gì nhưng có thể thấy tâm trạng hắn rất tốt.

Lý Cải âm thầm thở phào nhẹ nhõm, một người ngồi ba chiếc ghế, không chỉ không gian rộng rãi hơn mà tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều.

Chỉ là hai vị ngồi đối diện kia, các vị ngồi cùng nhau thì ngồi yên đi, có thể chú ý ảnh hưởng một chút không? Có thể đừng nắm tay trắng trợn táo bạo như vậy không?

Lý Cải máy móc quay đầu ra phía cửa sổ, giả vờ như đang ngắm cảnh.

Đến doanh trại, Khương Hà đã đợi sẵn cửa, nhìn thấy Hoắc Kiệu thì cười lộ một hàm răng trắng: "Về rồi sao! Lần tuần tra đầu tiên có thu hoạch được gì không?"

Hoắc Kiệu bước lên trước, báo cáo ngắn gọn, nhân tiện nhắc tới con chó chạy mất kia: "Chúng tôi nhìn thấy một sinh vật nhìn rất giống chó, chúng tôi định đuổi theo nó nhưng nó đã chạy ra khỏi khu vực tuần tra an ninh, chúng tôi lại thấy có sương mù trong rừng nên không đuổi tiếp."

Khương Hà khựng lại, khẽ cau mày: "Không thể nào?"

"Đúng mà, tôi cũng thấy sinh vật đó rất giống chó."

Lý Cải tích cực làm chứng.

"Ý tôi không phải là chó."

Khương Hà nhìn về phía hạ sĩ quan phụ trách hướng dẫn, hỏi: "Thật sự có sương mù? Cậu không đưa bọn họ đi quá mốc chứ?"

Sĩ quan kia ngó mắt nhìn Hoắc Kiệu, thành thật nói: "Báo cáo, tôi đã nghiêm chỉnh tuân theo đường ranh giới mà thiết bị chỉ ra, ngài có thể kiểm tra hồ sơ theo dõi. Tôi không trực tiếp nhìn thấy sương mù."

Tín nhiệm với Hoắc Kiệu làm Khương Hà trở nên thận trọng, Hoắc Kiệu hỏi: "Sương mù đó có vấn đề gì sao?"

"Có lẽ."

Khương Hà nói, thấy Hoắc Kiệu nhíu mày, giải thích thêm, "Trong rừng luôn có sương mù, nhưng từ khi đóng quân ở đây, chúng tôi luôn thấy nó bất động. Nửa năm trước, hình như sương mù có chút thay đổi, không ngừng lan tràn ra ngoài rìa.

Chỉ là có quá nhiều khu vực chúng tôi chưa khám phá hết nên vẫn không thể xác định liệu phạm vi của nó đã lan rộng hay chỉ đang di chuyển. "

Sương mù dày đặc trong rừng là nơi tốt nhất cho nguy hiểm ẩn núp, đặc biệt là sau khi biết rằng có những sinh vật nguy hiểm trên hành tinh này, con người tới đây tất nhiên sẽ tránh càng xa càng tốt.

"Ừ, nếu không sao thì thôi, cứ vậy đi, các cậu chắc cũng mệt rồi."

Khương Hà phất tay, ý bảo giải tán.

Lời nói của Khương Hà làm Ân Lâm Sơ cảnh giác, sương mù nhiều năm không di chuyển đã thay đổi, cậu không chắc điều đó có nghĩa là gì, nhưng nhất định đã xảy ra chuyện.

Điều đó có thể có nghĩa là hành tinh này cũng nằm trong vỏ bọc của ý chí đã thức tỉnh của thế giới, nên phải liên tục thay đổi.

Cũng có nghĩa là nguy hiểm không thể kiểm soát.

Ân Lâm Sơ đã nhiều lần dặn dò Hoắc Kiệu phải chú ý an toàn, Hoắc Kiệu cũng trịnh trọng tuyên bố nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt.

Vài ngày sau khi trở lại doanh trại, Ân Lâm Sơ không ra ngoài, cậu bận rộn cấy toàn bộ cây mang về vào đất của căn cứ trồng trọt, các nhánh thì được ghép vào các nhánh cây trong căn cứ bằng phương pháp ghép truyền thống nhất.

Thực vật bản địa rất ngoan cường, bốn loại cây mang về không chỉ sống sót mà còn phát triển rất tốt trong căn cứ, Ân Lâm Sơ vô cùng hài lòng.

Có một cành lúc mang về đã kết ra quả xanh, Ân Lâm Sơ còn lo rằng sau khi xử lý như vậy, quả sẽ bị hỏng và rụng mất, không ngờ tất cả đều mọc vững chắc trên cành, sau vài ngày, một số thậm chí còn chín, quả màu xanh biến thành quả mọng tím đen.

Theo cuốn sổ ghi chép, nó có thể ăn được nhưng Ân Lâm Sơ không dám nếm thử, nếu không may trúng độc tuy không chết nhưng nhất định sẽ khó chịu, cậu chưa đủ tàn nhẫn để hành hạ bản thân đâu..

Cũng may Đổng Nhuận Ngôn nhớ tới những dụng cụ trong căn cứ có thể phân tích thành phần vật thể, thử nghiệm ra không độc mới yên tâm cắn miếng đầu tiên.

Vỏ quả có vị hơi chua nhưng khi cắn vào thì nước quả ứa ra rất ngọt, rất thích hợp để làm mứt hoặc ăn trực tiếp.

Trong doanh trại quản lý nghiêm ngặt, không được tùy ý ăn quả dại, nhưng vẫn luôn có người làm trái quy định, nên mới tạo ra được ghi chép này.

Đã có tư cách của một chuyên gia nông nghiệp, Ân Lâm Sơ dễ dàng thêm những loại cây này vào các giống cây trồng ở căn cứ một cách hợp lý.

Quay lại cơ sở trồng trọt, hái vài quả chín mọng rồi cẩn thận cho vào túi, Ân Lâm Sơ nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ, suýt chút nữa cậu đã bỏ lỡ thời gian ăn tối.

Ra khỏi cơ sở trồng trọt, dẫn Đổng Nhuận Ngôn đi về hướng ký túc xá, Ân Lâm Sơ thấy Trần Khang Húc, bọn họ đang đi cùng một hướng, không thể tránh khỏi đi cùng nhau.

Ân Lâm Sơ giơ tay chào hỏi, đối phương lạnh lùng gật đầu như một câu trả lời.

Sự im lặng kéo dài một lúc, hai người đều không lên tiếng.

"Ân Lâm Sơ."

Trần Khang Húc đột nhiên gọi tên Ân Lâm Sơ, Ân Lâm Sơ quay đầu nhìn lại, thấy mặt anh ta bình thản, giọng nói cũng bình tĩnh, "Cậu kết hôn với Hoắc Kiệu, nhưng cậu có thật sự thích anh ấy không?"

Nghe được câu hỏi, Đổng Nhuận Ngôn lập tức biến sắc.

Những người trước đây muốn tấn công Hoắc thiếu gia, dù là Thẩm Ngọc Trạch tiếp cận đại thiếu gia cũng lấy danh nghĩa bạn tốt, cố gắng từ từ xâm nhập vào giữa hai người bọn họ.

Chỉ có Trần Khang Húc trực tiếp tới tìm đại thiếu gia, rõ ràng câu hỏi của anh ta đang khiêu khích đại thiếu gia, định thể hiện sự gần gũi và hiểu biết của mình với Hoắc thiếu gia, làm đại thiếu gia xấu mặt!

Tâm tư nham hiểm độc ác! Đại thiếu gia không phòng bị trước, chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi, Đổng Nhuận Ngôn lại không thể tự tiện xen mồm, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.

Làm lơ ánh mắt lo lắng của Đổng Nhuận Ngôn, Ân Lâm Sơ hơi bối rối trước câu hỏi của Trần Khang Húc: "Tất nhiên, tôi thích anh ấy."

Trần Khang Húc thở hắt một hơi, nghe như đang cười nhạo: "Tôi làm bạn với Hoắc Kiệu nhiều năm như vậy, tôi không muốn anh ấy vì một nghi thức mà bị trói buộc với một người không quen không biết. Cậu thích anh ấy? Cậu có hiểu rõ anh ấy không? Cậu biết anh ấy sinh nhật ngày nào, thích ăn gì, thích cái gì không?"



A! Trong lòng Ân Lâm Sơ đột nhiên sáng tỏ, cậu hiểu rồi!

Còn tưởng anh ta muốn nói chuyện gì nghiêm trọng, hoá ra Trần Khang Húc định đào tin của Hoắc Kiệu từ cậu.

Hoàn toàn không thành vấn đề! Chỉ cần Trần Khang Húc sẵn sàng chủ động đối mặt với mối quan hệ này, Ân Lâm Sơ đồng ý hai tay hai chân, cố gắng hết sức để bảo vệ mầm tình yêu đang phát triển, nghênh đón nó đơm hoa kết trái.

Trong mắt cậu hiện lên ánh sáng: "Hoắc Kiệu sinh ngày 21 tháng 12, thích ăn cá nhưng không có sở thích gì đặc biệt, trong giờ nghỉ sẽ tập bắn súng, đánh nhau. Anh còn muốn biết gì, tôi đều có thể nói cho anh!"

Giọng điệu quả quyết, lời nói tràn đầy nhiệt huyết, Trần Khang Húc khó hiểu nhíu mày, mấp máy môi, không biết nên nói gì nữa.

Anh ta hiểu rằng lợi thế duy nhất của anh ta là sự hiểu biết được tích lũy trong nhiều năm ở chung với Hoắc Kiệu.

Không phải tất cả mọi người có thể chịu đựng việc bạn đời của mình luôn có một người bạn thân mật khăng khít bên cạnh.

Nhưng bây giờ xem ra, Ân Lâm Sơ là ngoại lệ.

Cậu không chỉ hiểu Hoắc Kiệu không sót chút gì, thậm chí còn bật lại anh ta: Những gì anh biết tôi cũng biết, có khi tôi còn biết nhiều hơn.

Trần Khang Húc nhìn Ân Lâm Sơ một cái thật sâu, người này còn khó đối phó hơn so với trong tưởng tượng của anh ta.

Anh ta quay đầu lại phía trước, không nói chuyện nữa.

Ân Lâm Sơ nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, không hiểu sao tự nhiên Trần Khang Húc lại bơ cậu.

Hay là, anh ta ngại?

Sao lại thế được, theo đuổi tình yêu thì có gì mà phải ngại! Dũng cảm lên chứ!

Bước chân của Trần Khang Húc nhanh hơn, ánh mắt của tên kia nhìn anh ngày càng nóng bỏng, ai biết trong đầu cậu ta đang nghĩ gì!

Ân Lâm Sơ hoang mang nhìn về phía Đổng Nhuận Ngôn, Đổng Nhuận Ngôn muốn nói lại thôi, cuối cùng dùng sức gật đầu: "Đại thiếu gia đã làm rất tốt rồi, anh ấy sẽ hiểu ra ý tốt của ngài."

Cuối cùng anh cũng hiểu, mấy kẻ lòng dạ đen tối sẽ không bao giờ có thể thắng được vị đại thiếu gia với trái tim hào hiệp này.. Sau bao nhiêu bài học, Đổng Nhuận Ngô cuối cùng cũng hiểu ra, lo lắng cho đại thiếu gia đều là dư thừa.

Không ai có thể làm tổn thương ngài ấy bằng những điều vô nghĩa này, không ai cả!

Tiếng bước chân dừng lại trước ký túc xá của Hoắc Kiệu, bên trong không tiếng động, Trần Khang Húc giơ tay định gõ cửa, đột nhiên dừng lại, bước sang một bên, nhỏ giọng nói với Ân Lâm Sơ: "Cậu đến đây đi."

Ân Lâm Sơ không khách sáo, mở khóa, đẩy cửa vào.

Hoắc Kiệu đã trở lại, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm Ân Lâm Sơ tự giác mím chặt môi, cố gắng không phát ra âm thanh.

Hoắc Kiệu nhắm mắt ngồi trên ghế, đầu hơi cúi xuống một bên, vành mũ che nửa khuôn mặt.

Cơ thể dựa vào lưng ghế tựa vô cùng thư thái, hơi trượt xuống lưng ghế.

Đôi bốt da có đế chống trượt cố định hai chân thon dài, giúp hắn không bị trượt ngã.

Ánh nắng tràn vào từ khung cửa sổ rộng mở, phản chiếu trên gò má anh.

Sống mũi thẳng tắp cắt ánh sáng, một nửa khuôn mặt như được vẽ bằng sơn vàng, các góc cạnh đều nhu hoà lại, nửa mặt còn lại dưới ánh đèn lạnh, đường nét rõ ràng sắc nét.

Một bên tay của hắn vẫn quy củ đeo một chiếc găng tay — được làm từ chất liệu đặc biệt, có khả năng chống mài mòn, có thể phòng đội viên trong lúc tuần tra chạm vào cây độc, có thể đoán là hôm nay bọn hắn lại vào rừng rậm.

Bốn giờ sáng xuất phát, đến sáu giờ chiều mới về, chắc chắn rất mệt.

Ân Lâm Sơ bước nhẹ, chậm rãi đi đến bên cạnh, một người lúc nào cũng chú ý đến phong thái đoan trang như hắn giờ lại chẳng màng hình tượng.

Bình thường hắn luôn ngồi thẳng, nằm trên giường với Ân Lâm Sơ cũng chỉ có mấy tư thế cố định.

Dù trong lòng hắn đang nghĩ gì, ít nhất bề ngoài hắn cũng trông vô cùng nghiêm túc– ai mà ngờ được hắn lại có thể thốt ra mấy câu làm người khác phát điên?

Tay trái vẫn đang đeo găng nắm chặt chiếc găng tay còn lại, buông thõng tự nhiên trên đùi, tay phải đặt ở phần bụng dưới, khuỷu tay tựa vào thành ghế.

Có lẽ hắn vừa trở về từ nhiệm vụ, mệt đến nỗi chỉ kịp tháo một bên găng tay đã ngủ thiếp đi.

Ân Lâm Sơ cúi đầu, một chiếc túi vải lớn nằm bên chân Hoắc Kiệu, bên trong có thứ gì đó hơi động đậy, hình như là vật còn sống.

Có người khác vào phòng, Hoắc Kiệu lập tức tỉnh lại, nhìn thấy bóng người quen thuộc, khóe miệng nở nụ cười.

Hắn đưa tay đỡ vành mũ, nhớ tới mình đang ở trong ký túc xá, liền cởi mũ ra.

"Em ăn cơm chưa?" Hoắc Kiệu hỏi.

Ân Lâm Sơ lắc đầu: "Vẫn chưa, tôi vừa từ căn cứ trồng trọt trở về. Anh cũng chưa ăn, lát nữa cùng nhau đi ăn gì đi."

Hắn đánh bóng phần mũi giày bị dính bùn, nhìn chung sạch sẽ nhưng vẫn dính chút bùn đất.

hk gật đầu, cúi người cởi túi vải dưới chân: "Em xem."

Bên trong có một con chó đang ngồi, hơi lắc lư do những chuyển động bên ngoài, miễn cưỡng ngồi yên.

Hai cái tai to cụp xuống, một đôi mắt ngây thơ rụt rè nhìn người trong phòng, trong cổ họng phát ra mấy tiếng gừ nhỏ.

Ân Lâm Sơ kinh hỉ nhìn con chó, nhìn màu lông của nó thì hình như là con lần trước cậu nhìn thấy, cậu hưng phấn hỏi Hoắc Kiệu: "Ở đâu ra vậy?"



"Nhặt được, lúc đi tuần tôi nhìn thấy nên mang về."

Hoắc Kiệu nhẹ nhàng bâng quơ, "Tôi đã hỏi qua Đại tá Khương, hắn nói em có thể nuôi nó."

Ân Lâm Sơ vui vẻ một lúc, bỗng nghĩ tới cái gì, thò tay vào trong túi, cẩn thận mò mẫm, lấy ra một nắm quả mọng màu tím đen: "Cái này cho anh."

Hoắc Kiệu cầm quả mọng trong tay: "Đây là quả gì?"

"Lần trước ra ngoài với anh, tôi mang về mấy cành cây, lúc hái về vẫn còn xanh, chắc là do nhiệt độ căn cứ cao hơn, mấy ngày đã có quả chín."

Ân Lâm Sơ hơi tự đắc, "Phân tích các thành phần đều không có độc. Tôi ăn rồi, ngọt."

Hoắc Kiệu nhìn cậu không chớp mắt, cười nói: "Ừm, rất ngọt."

Ân Lâm Sơ nghiêng đầu: "Nói bừa, anh đã ăn đâu."

"Em đưa cho tôi thì chắc chắn là ngọt rồi, nếu không ngọt em đã không cho tôi."

Hoắc Kiệu nói rất nghiêm túc.

Ân Lâm Sơ không phản bác được, gật đầu thừa nhận: "Ừm."

Ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ quá mãnh liệt, không thể ngó lơ, Ân Lâm Sơ lại thò tay đào đào trong túi, hết rồi.

Cậu đành dùng giọng điệu thương lượng nói với Hoắc Kiệu: "Hoắc Kiệu, tôi không biết Trần Khang Húc sẽ ở đây nên chỉ mang một ít tới, hay là, anh cho hắn nếm thử chút nhé?"

Người bị gọi tên vô thức đứng thẳng, nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

Hoắc Kiệu nhướng mắt liếc nhìn Trần Khang Húc, mím môi, nắm tay lại, rụt cả cánh tay lại.

Vẻ mặt Trần Khang Húc cứng đờ, dù anh ta không hy vọng gì nhiều, cũng không không có hứng thú với quả mọng kia... Nhưng ý tứ không muốn cho của Hoắc Kiệu quá rõ ràng, thậm chí còn không thèm che giấu, quả tổn thương người khác rồi!

[Giá trị chịu ngược -2, 56/100.]

Trong đầu Ân Lâm Sơ đầy dấu chấm hỏi, lần này sao lại trừ điểm? Ân Lâm Sơ vội vàng nhìn về phía Trần Khang Húc, lại thấy ánh mắt anh ta nhìn Hoắc Kiệu đã không còn tình cảm ái muội như lúc trước — đừng hỏi sao cậu nhìn ra, đây là một loại uy hiếp đến từ trực giác.

Này, ý gì đây hả? Còn lời hứa hẹn yêu thương đâu, còn mầm tình yêu chưa kịp đâm chồi nảy lộc đã chết khô như thế này thì sao?

Không phải là không cho ăn thôi sao, làm gì đến nỗi vì thế mà từ bỏ tình yêu chứ? Tình yêu mong manh đến mức dễ dàng biến mất như vậy sao?

Trong lòng Ân Lâm Sơ không thể chấp nhận nổi, không phải bọn họ lớn lên cùng nhau sao, không phải hiểu hết về đối phương sao, sao lại không nhường Hoắc Kiệu ăn một tí chứ?

Ồ, cậu cũng vừa nhận ra.

Như này còn chơi như nào nữa!

**

Trên đường cùng Ân Lâm Sơ đến nhà ăn, Hoắc Kiệu thấy cậu vẫn luôn lầm bầm gì đó trong miệng, bèn cẩn thận nghe: "Mầm non héo rồi, mầm non héo rồi.."

Mầm non gì cơ? Chẳng lẽ cây trồng trong căn cứ có vấn đề gì?

Hoắc Kiệu nhỏ giọng an ủi: "Không sao, công việc này chỉ cho em một lý do chính đáng để đến đây, em không cần làm gì, làm không tốt cũng không sao."

Ân Lâm Sơ nhìn hắn một cái, cúi đầu: "Không, tôi yêu lao động, tôi yêu trồng trọt!"

Mầm tình yêu của cậu cứ thế mà bị bóp chết từ trong trứng nước.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.