[Chồng của cậu trong lòng vẫn nhung nhớ bạch nguyệt quang mãi không nguôi. Hắn không cách nào kiềm chế chính mình, cuối cùng quyết định hôm nay sẽ đến gặp mặt cậu ấy.]
Ân Lâm Sơ mới sáng sớm tỉnh dậy đã thấy bảng nhắc nhở có động tĩnh.
Mà nội tâm cậu đã không thể gợn sóng vì mấy chữ này nữa rồi, chút tín nhiệm ít ỏi sót lại cũng tiêu tán hết sạch, cậu căn bản không còn hy vọng Hoắc Kiệu sẽ làm theo những gì bảng nhắc nhở nói.
Cùng Hoắc Kiệu ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng ăn.
Tối qua Hoắc Yểu ăn xong bữa tối liền bị đuổi về trường học, chỉ còn Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân đang yên lặng ăn điểm tâm sáng.
Hôm qua hai người họ một người đi bàn việc, một người tới tiệm hoa, không có tận mắt nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn kia, dù có được kể lại cũng không hứng thú nhúng tay vào chuyện của tiểu bối.
Gật đầu đáp lại lời hỏi thăm của Ân Lâm Sơ và Hoắc Kiệu, từng người yên tĩnh thưởng thức điểm tâm trước mặt.
Cho vào miệng miếng trứng chiên cuối cùng, Hoắc Kiệu đặt dĩa xuống, Ân Lâm Sơ cũng vừa vặn ăn xong.
Nói một tiếng ăn thong thả với hai vị trưởng bối, hai người cùng rời phòng ăn.
Trên hành lang, Hoắc Kiệu nghiêng đầu nói với Ân Lâm Sơ: "Lát nữa tôi đi gặp Tiêu Ức Cẩm."
"Ồ."
Ân Lâm Sơ thuận miệng đáp lại, mấy giây sau mới phản ứng được Hoắc Kiệu đang nói cái gì.
Cậu trợn to hai mắt lặp lại một lần: "Anh nói anh muốn đi gặp Tiêu Ức Cẩm á?"
Bảng nhắc nhở thế mà lại nói đúng rồi.
Nhưng Ân Lâm Sơ vẫn cứ kiên trì, bảng nhắc nhở chỉ ăn may lần này thôi, Hoắc Kiệu đâu phải người dễ đoán trước được hành vi.
"Ừm."
Hoắc Kiệu gật đầu: "Em muốn đi cùng à?"
Ân Lâm Sơ dằn lại kích động trong lòng, cẩn thận nói: "Anh và cậu ấy gặp mặt chắc là để nói chút chuyện riêng tư, tôi không nên đi theo thì hơn."
Hoắc Kiệu suy nghĩ một chút, đáp lại: "Như vậy cũng tốt."
"À đúng rồi", Ân Lâm Sơ nhớ tới cái gì, nhắc nhở: "Anh phải đối xử với Tiêu Ức Cẩm tốt một chút, không thể thái độ giống như hôm trước biết chưa?"
Hoắc Kiệu cười cười, đưa tay tới gần cọ nhẹ mu bàn tay cậu: "Tôi biết rồi."
Ân Lâm Sơ sẽ tin sao?
Tin chết liền.
Đổng Nhuận Ngôn theo sát sau lưng như cái bóng, hai mắt dán chặt vào một tấc vuông trước mặt, phương thức ở chung của đôi chồng chồng này vẫn luôn làm anh ta hoài nghi nhân sinh.
Vợ chồng hòa thuận nhà ai lại tình nguyện để nửa kia đi gặp người thứ ba? Lại còn đặc biệt căn dặn nửa kia phải tỏ thái độ tốt với người thứ ba nữa?
"Đổng Nhuận Ngôn."
"Vâng.", Đổng Nhuận Ngôn bừng tỉnh khỏi nghi hoặc, lập tức ngẩng đầu, Hoắc thiếu gia đã rời đi trước.
Chỉ thấy Ân Lâm Sơ hai mắt lấp lánh, mặt đầy hưng phấn nói: "Đi, chúng ta đi theo dõi Hoắc Kiệu."
Ngoài miệng nói không đi, nhưng vẫn phải tận mắt xác nhận mới an tâm được.
Hoắc Kiệu cái tên này chẳng bao giờ làm theo kế hoạch bảng nhắc nhở báo trước, Ân Lâm Sơ không dám nói chắc hắn và Tiêu Ức Cẩm sẽ gặp mặt trong hòa bình.
Đổng Nhuận Ngôn khóc không ra nước mắt, Đại thiếu gia mỗi lần đề ra mấy cái kế hoạch như này đều không có kết quả tốt.
"Đại thiếu gia! Hoắc Kiệu tại trường quân sự chắc chắn đã tham gia khóa học theo dõi cùng chống theo dõi chuyên nghiệp! Sao chúng ta có thể-....."
Anh ta á khẩu trước ánh mắt hiền hòa của Ân Lâm Sơ.
À ừ, chỉ có mình anh ta không biết.
Rốt cuộc Đại thiếu gia ở tinh hà xa xôi kia đã học mấy cái quỷ gì thế hả!
Cà phê trước mặt bốc hơi nóng, Ân Lâm Sơ đẩy cốc cà phê ra giữa bàn, phòng ngừa xảy ra sự cố như lần trước.
Nhớ khi bài học rút ra từ lần trước, Ân Lâm Sơ không ngồi gần quá.
Hoắc Kiệu muốn nói gì cùng Tiêu Ức Cẩm không quan trọng, quan trọng là.... hai người bọn họ nhất định phải hòa hợp.
Phía đằng xa Hoắc Kiệu cùng Tiêu Ức Cẩm mặt đối mặt ngồi xuống, từ góc độ này không nhìn rõ được biểu cảm của Hoắc Kiệu, nhưng từ nét mặt tươi cười của Tiêu Ức Cẩm có thể thấy buổi hẹn hò hôm nay khá là thuận lợi.
Thế là được rồi, chúc bọn họ thành công viên mãn.
Ân Lâm Sơ thỏa mãn, khe khẽ vẫy tay: "Chúng ta đi thôi."
Đổng Nhuận Ngôn bỏ cuộc, anh không muốn lí giải vì sao Đại thiếu gia lại làm vậy nữa, cứ nghe lời làm theo là được.
Đứng dậy chuẩn bị rời đi, Ân Lâm Sơ nghiêng người né tránh, tránh được người suýt nữa đụng trúng, chăm chú nhìn lên, tức khắc khuôn mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ: "Triển Bồng Kiệt?"
Triển Bồng Kiệt vừa thấy cậu liền cau mày lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, bất đắc dĩ nói: "Thật xin lỗi."
Hai mắt cậu ta vẫn luôn nhìn về phía cửa, Ân Lâm Sơ thuận theo tầm mắt quay lại, vậy mà bắt gặp hai bóng lưng quen thuộc.
Thân ảnh Ân Thần Hiên xuất hiện trong mắt Ân Lâm Sơ, một khắc kia trong đầu cậu như thể vang lên tiếng nhắc nhở.
Đúng rồi! Cậu còn mẹ và em kế cơ mà!
Cho dù không tăng nhiều điểm nhưng còn hơn tình hình hiện tại, điểm số mấy ngày nay chẳng có động tĩnh gì, chân ruồi cũng là thịt chứ bộ.
"Cậu đang theo dõi Ân Thần Hiên và Bộ trưởng Hướng?" Ân Lâm Sơ hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh trong mắt lại lộ ra thần sắc hiểu rõ.
Triển Bồng Kiệt lập tức trợn mắt nhìn cậu, trên mặt mang theo nhắc nhở: "Không liên quan đến anh."
Đây là anh trai cùng cha khác mẹ với Ân Thần Hiên, Triển Bổng Kiệt chẳng có chút hảo cảm nào với tên này.
Không có liêm sỉ, phụ thuộc vào Hoắc gia, can tâm tình nguyện làm một tên hạ đẳng bị tất cả mọi người chê ghét.
Nghe Thần Hiên nói anh ta trồng hoa kiếm sống, số phận sau này đáng thương đến mức liếc mắt một cái cũng thấy được kết cục.
Chính là cái thái độ này! Hoắc Kiệu mà nhẫn tâm được bằng một nửa cậu ta, Ân Lâm Sơ liền dập đầu cảm tạ trời đất.
Triển Bồng Kiệt không muốn nhiều lời với cậu, chạy ra phía cửa đuổi theo, Ân Lâm Sơ cũng đi theo luôn chẳng nghĩ ngợi gì.
Cứ để Hoắc Kiệu với Tiêu Ức Cẩm ở lại tâm sự tuổi hồng đi, đằng nào rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, không bằng chuyển hướng sang phía em trai tìm kẽ hở đột phá.
"Trước đây chúng ta thường gặp nhau ở nơi này. Hồi đó anh-...." Tiêu Ức Cẩm ngước mắt, thấy Hoắc Kiệu đang quay đầu nhìn ra cửa liền có chút không vui, "Anh đang nhìn gì vậy?"
Hoắc Kiệu thu lại tầm mắt, có lẽ do hoa mắt, hình như hắn vừa thấy bóng dáng Ân Lâm Sơ.
"Không có gì"
Hoắc Kiệu nói, rất nhanh điều chỉnh trạng thái, nắm thế chủ động: "Hôm nay hẹn gặp cậu là vì có một việc muốn nhờ cậu giúp"
Tiêu Ức Cẩm mỉm cười: "Giữa chúng ta sao phải nói câu nhờ vả. Trước đây anh làm rất nhiều việc vì em như thế, anh cần em giúp đỡ, em chắc chắn sẽ không từ chối"
Sau khi trải qua cảnh tượng hoang đường đó ở Hoắc gia, Tiêu Ức Cẩm sau khi về nhà phải mất một khoảng thời gian mới hồi phục lại được.
Y cảm thấy khó mà tin nổi, đồng thời cũng có chút nghi hoặc.
Hoắc Kiệu kia không giống Hoắc Kiệu chút nào, anh ấy sao có thể nói ra những lời đó? Lúc kết thúc hội diễn cũng vậy, Hoắc Kiệu cầm hoa đứng trước mặt y, lại nói chỉ mang hoa đến cho y nhìn.
Nếu như phải tìm ra điểm bất thường, Tiêu Ức Cẩm chỉ có thể nghĩ đến tại hiện trường xuất hiện thêm một Ân Lâm Sơ. Thời điểm có mặt cậu ta, Hoắc Kiệu cứ luôn kì kì quái quái như thế.
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Hoắc kiệu chẳng phải rất bình thường đấy sao?
"Về chuyện cậu nghe thấy giọng nói kia, tôi khẳng định người đó không có liên quan đến vụ việc bắt cóc, vậy nên mong cậu đừng nhắc đến chuyện này với bất kì ai. Vụ án đã được giải quyết, và tôi không muốn xảy ra thêm bất kì rắc rối nào"
Hoắc Kiệu tuy rằng thái độ ôn hòa, nhưng lời nói ra lại mang ngữ khí khách sáo lạnh nhạt.
Tiêu Ức Cẩm lập tức phát hiện ra có gì đó không đúng, "không muốn xảy ra thêm rắc rối"? Mượn cớ sao?
Bị đối xử qua loa không mặn không nhạt như thế, Tiêu Ức Cẩm trước giờ luôn được mọi người vây quanh nhất thời cảm thấy khó mà chấp nhận được.
Càng khó chấp nhận hơn chính là, từ trước đến nay Hoắc Kiệu không phải vẫn luôn nghe lời y đó sao? Y đã cố gắng tìm bao nhiêu cái cớ vì Hoắc Kiệu, tại sao vẫn cứ như vậy?
"Vậy sao?", Tiêu Ức Cẩm ngữ khí sắc bén, "Anh thật sự xác nhận sao? Em chính tai nghe thấy hắn gọi một tiếng Đại thiếu gia cũng là giả sao? Hay là nói, tên Đại thiếu gia trong miệng hắn kia mới chính là người anh thật sự muốn rũ sạch quan hệ?"
Hoắc Kiệu rốt cuộc nhìn vào mắt y, "Nhiều lời vô nghĩa."
Tiêu Ức Cẩm trong mắt đầy vẻ khó hiểu, "Là vì Ân Lâm Sơ sao?"
Vừa nói ra câu này, thần sắc trong mắt y dần dần khôi phục, bình tĩnh trở lại, nụ cười trên khóe miệng càng ôn hòa, "Em hiểu rồi, là cậu ta uy hiếp anh đúng không?"
"Hôn ước kia là chú Hoắc áp đặt cho anh, anh căn bản không hề yêu Ân Lâm Sơ, em biết."
Y nghiêng người về phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm Hoắc Kiệu, "Anh thậm chí còn ra tay với cậu ta, làm cậu ta bị thương đến nhập viện. Cậu ta dùng cái này để uy hiếp anh có đúng không?"
Hoắc Kiệu kiềm chế nhíu mày, "Không phải, cậu nghe đồn những lời đó từ đâu?"
"Ngày đó em trở về gặp phải kẻ xấu, anh bỏ đi giữa chừng tiệc cưới chính là vì tới cứu em."
Tiêu Ức Cẩm lấy lại tự tin, khẽ nâng cằm chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt, "Sau khi em được cứu, anh không tới gặp em mà lại về nhà. Sau đó em mới biết, có người nhìn thấy anh đưa Ân Lâm Sơ vào bệnh viện, rất lâu mới ra ngoài. Lúc ra ngoài Ân Lâm Sơ còn ngồi xe lăn."
Hai mắt Tiêu Ức Cẩm trìu mến, "Phải kết hôn cùng với người mình không yêu, khó khăn cho anh rồi. Anh miễn cưỡng sống chung với cậu ta đúng là tự dằn vặt bản thân. Em sợ anh cứ mãi kìm nén đau khổ dằn vặt trong lòng, đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta mới là tốt nhất cho cả hai."
Miễn cưỡng nghe xong những lời kia, Hoắc Kiệu bỏ ngoài tai lời dặn của Ân Lâm Sơ, lạnh lùng nhìn kĩ người trước mắt, "Cậu mắc chứng hoang tưởng đúng không?"
"Cái, cái gì?"
"Tôi không biết cậu nghe những thứ kia từ ai, hoàn toàn là ăn nói linh tinh. Tôi và Ân Lâm Sơ rất tốt, không cần cậu bận tâm. Có thời gian xin hãy đi bác sĩ, tôi thấy tâm lí cậu hơi có vấn đề."
Những gì muốn nói cũng đã nói, Hoắc Kiệu đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tiêu Ức Cẩm không nhịn được nữa, đứng lên: "Hoắc Kiệu, anh rõ ràng đã nói sẽ chờ em! Trước đây anh đối tốt với em, nói yêu em đều là giả sao?"
"Sẽ không có ai mãi đứng tại chỗ chờ đợi, cho dù có người có thể khiến tôi can tâm chờ đợi, người đó cũng không phải là cậu."
Hoắc Kiệu dừng lại chốc lát, tiếp tục nói: "Hoắc Kiệu đối tốt với cậu, nói yêu cậu trước đây không phải là tôi ở hiện tại. Sau này chúng ta đừng có thêm bất cứ liên hệ gì nữa, phiếu xem hòa nhạc không cần gửi cho tôi, Ân Lâm Sơ sẽ hiểu lầm."
Tiêu Ức Cẩm sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp xa dần, người xung quanh phát hiện động tĩnh bên này, không ngừng phát ra âm thanh vui sướng: "Là Tiêu Ức Cẩm! Ôi chao thật sự là cậu ấy!"
"Gương mặt kia đúng thật hoàn mỹ y chang trên màn ảnh!"
Bao nhiêu người thích y như vậy, chỉ có Hoắc Kiệu là không còn yêu y nữa.
Y đã triệt để đánh mất người từng si mê y nhất.
[Chỉ số chịu ngược -2, 53/100]
Trong trung tâm thương mại, bảng nhắc nhở trước mắt đột nhiên biến ảo, Ân Lâm Sơ nhất thời đứng thẳng lên, trong mắt hiện ra sợ hãi.
Xảy ra chuyện gì? Cậu chỉ đứng ở đây chẳng làm gì hết, tại sao lại bị trừ điểm?
Sau khi ra ngoài cùng Triển Bồng Kiệt, cậu cũng chỉ vây xem hóng chuyện thôi, vây xem cũng là phạm pháp à!
Triển Bồng Kiệt đang rón rén bên cạnh vội vàng túm cậu xuống: "Anh điên hả? Bị phát hiện thì sao?"
Cậu bây giờ còn tâm trí nào quan tâm cái này nữa!?
Ân Lâm Sơ đẩy tay cậu ta ra, lo lắng gọi: "Đổng Nhuận Ngôn! Đổng Nhuận Ngôn mau quay về thôi!"
Xuống xe trước cổng lớn Hoắc gia, vừa vặn gặp được Hoắc Kiệu mới trở về, Ân Lâm Sơ đau lòng đến không kìm được, lao tới ôm lấy hắn.
"Hoắc Kiệu!", Ân Lâm Sơ không giấu nổi bi thương trên mặt, "Tôi buồn quá, buồn quá đi mất."
"Làm sao thế? Ai bắt nạt em?", Hoắc Kiệu ôm chăt lấy cậu, hai mắt phát hỏa.
"Tôi không biết!", Ân Lâm Sơ khóc không ra nước mắt.
Trong đầu cậu hỗn loạn thành một nùi, liều mạng nhớ lại cũng không nghĩ ra được cậu đã làm gì để bị trừ điểm.
Hoắc Kiệu lập tức chuyển ánh mắt sắc bén sang hướng Đổng Nhuận Ngôn, Đổng Nhuận Ngôn nhìn là hiểu, kể rõ sự thật: "Đại thiếu gia vừa rồi đi chung với Triển thiếu gia Triển Bồng Kiệt, Triển thiếu gia đang theo dõi Nhị thiếu gia cùng bộ trưởng Hướng."
Hoắc Kiệu nhíu mày, chính Đổng Nhuận Ngôn cũng thấy tình huống này hơi phức tạp.
Nghĩ đến dáng vẻ mừng rỡ của Đại thiếu gia lúc nhìn thấy Triển Bồng Kiệt, hình như mấy lần trước cũng thế, thiếu gia tựa hồ rất có hảo cảm với Triển Bồng Kiệt.
Thế nhưng Triển Bồng Kiệt chẳng để thiếu gia vào mắt, một lòng đối tốt với Nhị thiếu gia.
Đổng Nhuận Ngôn đột nhiên cảm thấy anh đã hiểu.
Triển Bồng Kiệt, là người đàn ông Đại thiếu gia cầu mà không được.