Ông thầy đúng ác luôn, học hai tiết toán thì cả hai tiết tôi đều phải đứng ở bên ngoài. Bạn học đi qua đi lại cứ nhìn vào tôi ngại chết đi được, tôi lấy tay che che mặt, còn giả vờ nhìn ngắm xung quanh cho bớt ngại nữa chứ!
'Tùng tùng' tiếng trống trường vang lên, tôi háo hức chạy vội vào trong lớp.
Lúc bước vào thì ông thầy chưa đi ra khỏi lớp, ổng thấy tôi liền lườm quýt mấy cái rồi nói: "Em mà còn như vậy nữa là tôi gọi về cho gia đình đấy nhé!"
"Vâng ạ."
Xùy! Hở cái là đòi mách phụ huynh, tôi mới không thèm sợ...không sợ cái vẹo ấy hu hu, ba mẹ tôi mà biết thì coi như xong đời. Ba mẹ ở nhà nghĩ con cái đi học chăm ngoan lắm, họ mà biết tôi bị đuổi ra ngoài đứng vì nhắc game trong giờ học chắc thu luôn điện thoại mất.
Tôi ủ rũ ngồi vào bàn học, đôi tay vớ lấy quyển vở của nhỏ Chi rồi lật lật coi xem nhỏ viết được gì trong hai tiết học. Vừa mở ra liền bị làm cho cười nghiêng ngả, nhỏ vẽ con rồng mà như con thằn lằn í, học hành không lo mà cứ suốt ngày vẽ rồng vẽ rắn vô vở.
Nhưng mà có điều này muốn nói, cái bàn cứng ngắc khiến đầu tôi đau quá chừng, tôi đập đập vào nó vài cái cho hả giận rồi tiếp tục nằm dài ra.
"A! Chán quá đi mất! Sao tụi kia đi xuống căn tin lâu dữ vậy trời? Bộ ngủ luôn dưới đó hả?"
Ngày đầu tiên đi học nó cứ chán kiểu gì á, tưởng đâu vui vẻ lắm cơ. Tôi còn mơ mộng sẽ có mối tình đầu khi lên lớp 11 nữa chứ! Tôi thấy bạn bè yêu đương nên bản thân cũng muốn thử, mà ai nhắn tin thì tôi hông thèm trả lời, vậy nên cứ ế đến bây giờ.
Nhưng độc thân cũng không phải không tốt, đọc nhiều vụ trên mạng thấy cứ ghen tuông rồi lụi nhau mà sợ. Không có người yêu thì học xong liền về nhà học bài, xong thì chơi game rồi đi ngủ là hết ngày.
Tối hôm qua tôi chơi game đến tận hai giờ sáng nên bây giờ có chút buồn ngủ, định chợp mắt vài phút cho khỏe thì đứa ất ơ nào đó kéo tay tôi thật mạnh, làm tôi khó chịu vô cùng.
"Ta đa, tụi anh mua nước cho mày nè!."
Tôi ngước lên nhìn thì thấy nhóm bạn thân của mình, tôi giả vờ giận dỗi: "Hừm! Bọn mày đi mà không thèm rủ tao luôn, giận nhé?"
Thằng Huy biết tôi đùa nên cười rõ to rồi cù lét tôi, vì quá nhột nên tôi liền cười như đứa trốn trại làm tụi nó hú hồn. Mà dù sao ai cũng biết là tôi cười rất ghê rồi mà, có gì đâu phải ngại.
Bọn nó bắt đầu kể tôi nghe mấy chuyện ở dưới căn tin, vẻ mặt khi kể cũng vô cùng háo hức.
"Ê Vũ ơi, nãy mày mà xuống đó là mày dính chị kia liền cho coi."
"Ủa gì? Bộ có ai đẹp gái lắm hả?"
"Có chớ! Chị đó đẹp mà còn cao nữa, Con Quỳnh Chi lớp mình chín thì chị đó cũng được tám."
Tôi tò mò không biết cái chị mà tụi nó nói là ai, nhưng nếu đẹp gần bằng Quỳnh Chi thì cũng đáng để hi vọng đây.
Quỳnh Chi lớp tôi nếu xét ra thì là hoa khôi của trường luôn đó, nhỏ cao 1m62, đôi mắt thì to tròn, mũi thì cao mà có cả má bánh bao nữa. Hồi mới vào tôi chê nó dẹo vậy thôi chứ cũng phải công nhận là nó xinh, nhưng tiếp xúc rồi mới biết nhỏ đẹp gái mà bị khùng.
"Mai tao sẽ xuống dưới xem thử, không biết mai có gặp được không nữa."
"Vũ ơi mày yên tâm, tụi tao xin facebook chị đó cho mày luôn rồi nè! Đám bạn thân này sẽ giúp mày thoát ế thành công, nhớ kết bạn rồi nhắn tin nha cha."
"Đúng là bạn thân của ta, tao nhớ rồi khà khà."
Bỗng Quân đi lại bàn tôi rồi đập mạnh một cái, tôi thầm chửi trong lòng: "Bộ thằng này uống lộn thuốc hay gì vậy? Tự nhiên đập bàn người ta?" Ngoài mặt thì vẫn giả vờ tươi cười: " Cậu có chuyện gì hả?"
"K, không có gì, Vũ...tối nay chơi game cùng bọn tớ không?"
Tôi hào hứng mà nhảy cẫng lên, nắm lấy bàn tay của Quân chặt cứng: "Chơi chứ, sao cậu không nói sớm. Hẹn các anh em tối nay bảy giờ ở bình nguyên vô tận nha, loa mic đầy đủ."
Quân biểu cảm ngại ngùng nhìn tôi rồi khẽ đáp: "Ừm, tối tớ nhắn gửi id phòng cho."
"Được rồi, nhớ rủ mình nha."
Tôi thả cánh tay Quân ra rồi ngồi xuống ghế, đám bạn thân thấy Quân đi rồi liền hỏi tôi dồn dập: "Ê! Mày thân với nó hồi nào sao bọn tao không biết vậy? Mà cả lớp ai cũng xưng mày tao mà bọn mày lại cứ cậu tớ nghe ghê chết đi được."
"Thì tại tao thấy xưng hô với cậu ấy bằng mày tao nó cứ kì kì, nên thôi cứ cậu tớ cũng được chứ sao đâu."
"Ừ, hai tụi bay cứ sến sẩm vậy đi."
"Sến cái gì mà sến, tao thấy cũng bình thường thôi!"
Cả đám đồng thanh: "Ồ! Bọn tao nghi lắm nhé!"
Tụi nó bàn tán nhao nhao mà đau hết cả đầu, chỉ có chuyện rủ chơi game thôi mà sao nói một hồi ra cái gì luôn vậy? Học văn thì không đứa nào có nổi con năm mà ba chuyện này lanh lắm, chuyện gì cũng hóng, drama gì trong trường cũng biết hết.
Tôi với Quân thậm chí còn chưa nói với nhau quá hai mươi câu. Cậu ấy là con của ông thầy chủ nhiệm đáng ghét của lớp tôi, đẹp trai thì tuyệt đối, người cũng cao 1m8...đây là chiều cao đáng mơ ước của tôi. Mấy em lớp dưới hay mấy chị lớp trên đều mê cậu ấy như điếu đổ, có lần cậu ấy còn được cả con trai tỏ tình nữa.
Đẹp trai học giỏi là vậy nhưng bản thân cậu ta quá lạnh lùng luôn, tính tình cũng cọc cằn nữa. Tôi chưa từng thấy cậu ta yêu đương bao giờ, hễ phái nữ lại gần là bắt đầu trưng ra bộ mặt khó chịu.
Cả buổi hôm ấy bọn nó cứ vo ve mãi trong tai tôi, ra về còn trêu chọc tôi đủ điều làm tôi điên tiết, nhưng việc quan trọng bây giờ là phải về nhà leo rank cái đã.
Vừa về đến nhà, tôi liền quăng luôn cặp sách ra bàn rồi nhảy cái vèo lên giường, mở chiếc điện thoại lên rồi bắt đầu vào game.
"Nào chiến thôi! Mà...hình như mình chưa kết bạn với cái chị ở căn tin thì phải? Thôi chơi xong rồi tính sau vậy."