Tại Sao Cậu Bảo Mình Thẳng?

Chương 11: Check hàng



Bầu không khí trong phòng ngại ngùng, mà chỉ có tôi ngại chứ cậu ta thì không. Tôi đang suy nghĩ xem giờ nên nói gì cho ngầu, nói gì cho cậu ta quên chuyện này đây.

"À phải rồi, chuyện nhỏ chi ấy cậu tính sao?"

"Thì cậu bảo giúp tớ mà! Tớ tin tưởng cậu."

Cậu ấy nói rất thản nhiên, như thể bản thân không hề liên quan đến chuyện này. Rồi tôi hay cậu ta mới muốn tán nhỏ Chi đây? Đẹp trai mà chảnh, tôi sẽ mách nhỏ Chi nếu sau này hai người trở thành người yêu cho coi.

Mà phải công nhận gu ăn mặc của cậu ta đỉnh khỏi phản bàn, đi qua nhà dạy kèm cho một thằng đực rựa mà còn ăn vận đẹp cỡ đó. Tới lúc hẹn hò với con gái nhà người ta không biết còn ăn mặc như thế nào, hay cậu ra mặc đồ như chú rể luôn nhỉ?

Tôi tự nghĩ rồi tự lắc đầu, chuyện lố bịch này làm sao mà xảy ra được.

"Cậu ngồi đi, tớ đi lấy trái cây."

Nói rồi tôi phi như ngựa ra khỏi phòng, chạy một mạch xuống dưới. Mở tủ lạnh ra thì liền bị đống hoa quả trong tủ lạnh làm cho lóa mắt.

"Mẹ mình đây là mua cho mình mời cậu ấy? Có cần nhiều tới vậy không trời!"

Bình thường mẹ tôi chỉ mua hai ba loại hoa quả để trong tủ, nay một lúc mua gần mười loại. Là sao nữa vậy, tôi mới là con ruột mà hu hu.

Không biết cậu ta thích ăn gì nên tôi gọt đại xoài với ổi rồi cắt bỏ ra dĩa, đống hoa quả còn lại mình tôi lo được. Cậu ta cao vậy thì cần gì ăn nhiều hoa quả, để tôi.

Khoảng cách chênh lệch chiều cao bọn tôi là mười tám xăng ti mét, nếu trong ngôn tình thì được gọi là gì ấy nhỉ! Khủng long với con gà hả? Hình như là vậy...

"Ầy, mình thông minh quá đi mất. Phải tự khen thưởng cho bản thân một chùm nhãn thôi!"

Tôi lột một lúc năm trái nhãn bỏ vào mồm, ta nói nó ngon muốn rời trần thế. Tinh hoa hội tụ, nhãn rất ngon rất ngọt, tôi rất thích.

Ăn nhãn xong tôi lại lột chôm chôm bỏ vào mồm nhai tiếp, có điều chôm chôm hơi chua nha. Đánh giá một sao, lần sau bảo mẹ không ghé nữa.



Đang tận hưởng thì Quân gọi tôi: "Vũ ơi, cậu làm gì dưới đó vậy?"

Tôi hốt hoảng xong nuốt luôn hột chôm chôm vào bụng, không phải một mà là ba. Mà thôi kệ đi, thể nào bọn nó chả được tiêu hóa cho bằng sạch.

Ngồi nãy giờ cũng lâu nên tôi bê dĩa trái cây lên, phải cho bạn Quân yêu dấu thưởng thức thành quả mà tôi gọt chứ! Trông đẹp mắt như nhà hàng năm sao...à không nhà hàng vô tận sao luôn ấy.

"He he, tớ đi gọt trái cây cho cậu xong rồi nè."

"Tớ tưởng cậu quê quá nên chạy ra khỏi nhà rồi chứ ha ha."

"..."

Tưởng cậu ta quên rồi chứ, sao nhớ dai dữ không biết.

Tôi giả ngu như chưa từng xảy ra chuyện gì, kéo ghế lại ngồi gần Quân.

"Cậu có mấy bạn gái cũ?"

Cậu ấy nhìn tôi rồi cười, giọng điệu hết sức chân thành: "Không có, tớ chưa từng quen ai hết."

"Thật luôn?"

"Cậu không tin à? Tớ nói thật."

Cậu ta nghĩ tôi tin chắc? Với khuôn mặt đó, cái thân hình hoàn hảo đó? Ném đại ra sọt rác thì người ta chả nhặt vội, có khi còn giành nhau ấy chớ.

Trong lúc suy nghĩ tôi vô tình nhìn vào đũng quần cậu ta, cái thứ ấy lẽ nào quá bé? Hay tôi bảo cậu ta cho tôi xem thử, nếu cậu ta thấy thiệt thì tôi cho xem lại.

"Ừm...cho tôi xem với. Cái ấy ấy..."



"Xem gì cơ?"

Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi, mày cũng nhíu lại, biểu cảm bây giờ trông hài thật sự.

Tôi mới không có tò mò, chỉ muốn check giùm bạn gái tương lai của cậu ta mà thôi. Là đại bàng hay se sẻ thì coi xong liền rõ.

Tôi chụp tay luôn vào Quần của Quân, giây sau liền bị làm cho sốc tận óc. Con mẹ nó, cậu ta mang cái hung khí gì trong quần vậy?

"Ồ! Đại bàng thật này!"

"B, bỏ tay cậu ra trước đi! Cậu...nhà vệ sinh ở đâu?"

"Dưới nhà á, bộ cậu mắc lắm hả?"

"Mắc."

Nói xong Quân bỏ chạy ra khỏi phòng tôi với khuôn mặt đỏ bừng, giống hệt như khi ở trường. Bộ cậu ta có vấn đề về đường ruột hả ta? Ngày nào cũng cần giải quyết nỗi buồn, không lẽ đang đi ăn với bạn gái cũng như vậy?

Quân đi tận mười lăm phút mới lên, lúc bước vào biểu cảm có hơi ngại ngùng còn không nhìn vào mắt tôi. Khuôn mặt đẹp trai còn có vài giọt mồ hôi chảy xuống, ta nói nó quyến rũ gì đâu.

Mà cậu ta dữ dội vậy luôn? Đi vệ sinh đến chảy mồ hôi hột, cũng ra gì phết đấy.

"Thôi tớ về đây, ngày mai lại đến. Hôm nay tớ có việc bận."

"Vậy cậu đi đi."

Cậu ấy lướt qua tôi, lúc đi còn quay lại nhìn tôi mấy cái, đôi mắt hiện lên đôi chút ẩn ý. Không biết là sao nữa, mà tôi quan tâm làm gì đâu, cậu ta sao thì kệ đi.

Tôi chén sạch dĩa trái cây trên bàn, tối đó mẹ tôi hỏi thì tôi bảo cậu ta ăn. Thật sự quá tiện lợi, nhờ cậu ta tôi mới có được một bữa đại tiệc trái cây như này, xin chân thành cảm ơn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.