Bọn họ vốn không muốn tin, nhưng Cửu Hồi đã cho bọn họ ăn cá xương rồng!
Ngọc giản nảy lên hai lần trong lòng bàn tay Cửu Hồi, rồi hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Nàng nhìn ngọc giản, quay sang cầu cứu Mạc trưởng lão: “Trưởng lão, nên làm gì?”
“Đệ tử của Vọng Thư Các chúng ta có lòng nhặt một miếng ngọc giản vô cớ rơi xuống, còn giúp giao ngọc giản cho người có liên quan, đây gọi là người tốt và việc tốt.” Mạc trưởng lão bấm vào ngọc giản, trên ngọc giản xuất hiện một màn ánh sáng, trên màn sáng hiện lên một chuỗi chữ.
【Kính gửi Cửu Thiên Tông】
Năm chữ dần dần tan đi, bị thay thế bằng một bức ảnh.
Ngọc bài của các đại tông môn đan xen nhau, ánh sáng do ngọc bài phát ra quấn vào nhau hồi lâu, cuối cùng hiện ra mấy chữ nhỏ sắp biến mất.
【Khu vực phía bắc: Chó dữ trỗi dậy】
Không biết có phải do năng lượng ánh sáng của ngọc bài không đủ, hay là có biến cố gì khác, sáu chữ này chưa hình thành hoàn toàn đã biến mất không dấu vết, ngay cả ngọc bài đan xen vào nhau của các tông môn cũng rơi rải rác đầy đất, trở nên ảm đạm.
Màn sáng biến mất, Cửu Hồi bấm vài lần, nó không có phản ứng nào khác.
“Sư phụ, bức ảnh này là gì vậy?” Lạc Yên mơ hồ cảm thấy, sáu chữ kia có điềm xấu.
“Lời tiên tri của Trấn Tinh Lâu.” Mạc trưởng lão lấy ngọc giản trong lòng bàn tay Cửu Hồi: “Đây là chuyện mà các trưởng bối nên lo lắng, tiểu hài tử các con không cần phải xen vào.”
“Khu vực phía bắc? Chúng ta từ Vấn Tiên thành đến đây, hình như là ở phía bắc.” Trường Hà run rẩy: “May mắn thay, qua khỏi Kỳ Nguyệt thành là ranh giới phía nam, chúng ta không cần phải đối phó với chó dữ.”
“Khu vực phía bắc rộng lớn, cho dù có cái gọi là lời tiên tri, có thể đi tìm chó dữ không biết bộ dạng này ở đâu?” Mạc trưởng lão giơ tay gõ đầu Trường Hà: “Nếu chó dữ chỉ là sự bắt đầu của mọi bất hạnh, như vậy cho dù may mắn tìm được chó dữ thì có thể làm gì? Đã nói với con từ lâu, tu tiên và tu tâm, nhìn chút tiền đồ của con kìa!” Mạc trưởng lão bấm tay niệm thần chú, gạt đi hơi thở trên ngọc giản, ném lên không trung, ngọc giản lại hóa thành một luồng ánh sáng, biến mất trong mây.
“Lần này chúng ta không làm người tốt và việc tốt.” Mạc trưởng lão cười nói: “Đừng lo lắng chuyện khác, chúng ta về tông môn sớm đi.”
Nói xong, ông lấy ra một nắm linh thạch trong tay áo, đau lòng sờ nó, sau đó nhét toàn bộ linh thạch vào miệng hồ lô: “Trường Hà, con nhắn tin cho chưởng môn, nói rằng hai canh giờ nữa chúng ta sẽ đến.”
“Dạ, sư phụ.”
Cửu Hồi không nhịn được, lại nhìn Trấn Sơn đỉnh ở nơi xa, sắc trời đã tối sầm, ánh sáng của Trấn Sơn đỉnh càng thêm chói mắt.
“Ngươi đang nghĩ gì?” Chỉ Du hỏi.
“Đang tự hỏi không biết mấy năm nay có ai định cướp đỉnh không.” Cửu Hồi nhìn Chỉ Du: “Không biết đỉnh trông như thế nào?”
“Không ai nghĩ chuyện này đâu.” Lạc Yên ngồi xếp bằng ở bên kia Cửu Hồi: “Mỗi đỉnh đều có gần một ngàn kết giới phòng hộ, xung quanh đỉnh còn có trận pháp và người bảo vệ đỉnh mạnh mẽ nhất. Hơn nữa, mười đỉnh này trấn giữ toàn bộ thiên hạ, được chúng phù hộ không chỉ có con người, còn có ma và yêu. Nếu ai dám động vào mấy đỉnh này, ngay cả ma đầu tà ác nhất Ma giới cũng nhảy ra chủ trì chính nghĩa và tát người đó vài cái.”
“Biết đỉnh nào gần Vọng Thư Các nhất không? Đó là Trấn Hà đỉnh!” Lạc Yên tự hào nói: “Từ tông môn của chúng ta đến Trấn Hà đỉnh chỉ có ba trăm dặm, trong số cả ngàn đường kết giới phòng hộ Trấn Hà đỉnh, có mười đường là do lịch đại tổ sư của chúng ta tạo ra đó.”
“990 đường còn lại thì sao?”
Lạc Yên ho khan: “Trưởng lão của Vấn Tinh Môn bên cạnh và trưởng lão của Vạn Hỏa Tông bên cạnh của bên cạnh rất giỏi trong việc tạo kết giới phòng hộ……”
“Tất cả ngồi yên, hôm nay chúng ta sẽ chạy về tông môn ăn tối.” Mạc trưởng lão cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Cửu Hồi, Chỉ Du, cho các ngươi xem tốc độ thực sự của hồ lô.”
Trễ nải dễ sinh chuyện, ông cần phải đưa hai người có tiền này về tông môn của mình!
“Ráng chiều tách ra, để ta đi trước, lên!”
Hồ lô vốn là chiếc xe tàn tạ do con lừa già kéo, trong nháy mắt bay lên nhanh như tia chớp. Cửu Hồi cúi đầu nhìn xuống, toàn bộ cảnh vật lùi nhanh về phía sau, không kịp thấy rõ hình dáng.
Trăng mới lên, tuy thiếu một góc, nhưng ánh trăng vẫn động lòng người.
Khi hồ lô chậm lại xuyên qua mây, Cửu Hồi không khỏi phát ra một tiếng cảm thán.
Non xanh nước biếc, hoa lá cây cỏ, một bức tranh núi non được nước bao quanh, nước bọc núi đẹp như một bức tranh cảnh thần tiên. Giữa những ngọn núi kỳ lạ có một hồ lớn trong vắt, trong hồ có một đảo hoa lớn và bốn hòn đảo nhỏ vờn quanh, Vọng Thư Các được xây trên năm hòn đảo đó.
Mái hiên cong cong và những cây cột bằng ngọc nửa ẩn nửa hiện giữa những lớp hoa lá cây cỏ, chỉ có một võ đài ở giữa hòn đảo lớn nhất, được hoa và cây cối bao quanh. Dưới ánh trăng, Cửu Hồi nhìn thấy vài người đứng trên võ đài.
“Tới Vọng Thư Các rồi.”
Hồ lô từ từ rơi xuống, Mạc trưởng lão nhảy xuống hồ lô: “Cửu Hồi, Chỉ Du, chưởng môn và vài vị trưởng lão đang đợi các ngươi.”
Cửu Hồi đi xuống hồ lô. Khi đạp trên mặt đất mới phát hiện một lớp cánh hoa màu hồng và trắng rơi xuống đất, xung quanh tràn ngập mùi hoa, hương thơm dễ chịu. Nàng ngẩng đầu nhìn tấm bảng ngọc thật lớn lơ lửng trên đầu, tấm bảng ngọc phát ra ánh sáng nhàn nhạt, trên đó có khắc ba chữ “Vọng Thư Các”.
Trong lúc nàng đang sửng sốt, ba thầy trò Mạc trưởng lão đã hành lễ với mọi người trong tông môn xong, Cửu Hồi hành lễ vãn bối với bọn họ.
Nữ tử dẫn đầu mặc váy dài với tay áo rộng màu tím, ngũ quan sáng sủa uy nghiêm, trông không quá 30 tuổi, bà mỉm cười dịu dàng với Cửu Hồi và Chỉ Du: “Các ngươi đã vất vả cả chặng đường, người trong nhà không cần chú ý tới nghi thức xã giao, chúng ta vào nội điện dùng cơm trước.”
Dịu dàng, chu đáo, ngay cả nước trong hồ cũng kém bà ba phần.
Vẻ mặt Lạc Yên ngơ ngác và phức tạp, thì thầm với Trường Hà: “Năm đó lúc chúng ta vừa gia nhập tông môn, chưởng môn sư bá cũng dịu dàng như vậy.”
“Bây giờ người mới thắng người xưa……”
Chưởng môn cười tủm tỉm liếc nhìn hai người: “Lạc Yên và Trường Hà đã đói bụng phải không, chút nữa dùng cơm chiều, nói chuyện với sư đệ và sư muội nhiều hơn nhé.”
“Dạ, sư bá.” Lạc Yên và Trường Hà đều ngậm miệng lại.
Chưởng môn dẫn Cửu Hồi và Chỉ Du đi lên bậc thang, giọng bà mềm mại nhẹ nhàng giới thiệu phong cảnh của Vọng Thư Các, cực kỳ ngọt ngào như tiếng nước suối leng keng.
Vào nội điện, sau khi Cửu Hồi và Chỉ Du ngồi xuống, chưởng môn bắt đầu giới thiệu bản thân và vài vị trưởng lão trong tông môn: “Ta tên là Ngọc Kính, được sự giúp đỡ của bốn vị trưởng lão ngồi đây, mới miễn cưỡng đảm nhiệm được vị trí chưởng môn của Vọng Thư Các.”
“Trong bốn vị trưởng lão, các ngươi đã biết Mạc trưởng lão, ba vị còn lại lần lượt là Thường trưởng lão, Lâm trưởng lão và Tức trưởng lão, những người còn lại là đệ tử của bọn họ.” Chưởng môn giới thiệu bốn vị trưởng lão xong: “Từ trước đến nay, Vọng Thư Các luôn thanh tĩnh, không nhận nhiều đệ tử, hai người các ngươi muốn bái ai làm vi sư?”
“Tùy theo sự sắp xếp của chưởng môn.” Chỉ Du hiếm khi lên tiếng trước Cửu Hồi: “Vãn bối có tư chất bình thường, không dám kén chọn.”
“Nếu tu luyện mà chỉ dựa vào tư chất, làm sao có thể nói là tu luyện?” Ngọc Kính chưởng môn cười khẽ: “Mạc trưởng lão đã mang ngươi trở về, chứng tỏ ngươi có duyên với Vọng Thư Các.”
Bọn họ chưa bao giờ nhận đồ đệ có tiền như vậy, sao không tính là có duyên?
“Thật ra ta muốn nhận hai ngươi làm đồ đệ.” Thường trưởng lão thở dài, “Nhưng dung mạo của cả hai quá nổi bật, ta sợ sau khi nhận bọn họ, ta sẽ không giữ được danh tiếng thanh tu bao năm qua của mình nữa.”
Tóc của Thường trưởng lão như tuyết, lại có một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, ngay cả y phục cũng cầu kỳ hơn các trưởng lão khác.
Cửu Hồi nhìn Thường trưởng lão khó hiểu, nàng và Chỉ Du đều đẹp, sao có thể làm hỏng thanh danh của Thường trưởng lão?
Thấy bọn họ không hiểu, Thường trưởng lão đành phải giải thích: “Các ngươi còn nhỏ nên có lẽ không biết, trước đây có từng nghe người ta đồn sư tôn thanh cao lạnh lùng và đồ đệ xinh đẹp không?”
Cửu Hồi bối rối lắc đầu, Chỉ Du càng mờ mịt hơn.
“Mấy trăm năm qua, giữa sư tôn và đồ đệ đã xuất hiện một số nghiệt duyên, thế nên người trong giới tu tiên nhìn thấy sư tôn có vẻ ngoài xuất chúng nhận đồ đệ có nhan sắc sẽ phỏng đoán ba phần.” Thường trưởng lão lấy linh kính từ trong ngực ra, soi mặt mình trước, sau đó phất tay áo để gương bay vòng quanh Cửu Hồi và Chỉ Du: “Các ngươi coi đi, với dung mạo của ba người chúng ta, làm sao chạy thoát lời bịa đặt của người khác?”
Chỉ Du: “……”
Cửu Hồi trợn to mắt, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, nghiệt duyên gì của thầy trò? Cụ thể như thế nào, nói nhiều chút đi, nàng thích nghe!
Lâm trưởng lão trông như lão giả chủ động mở miệng: “Ngọc Kính sư tỷ, nếu Thường trưởng lão và hai vị đệ tử không có duyên, hay là để ta……”
“Không, ngươi và bọn họ cũng không có duyên!” Ngọc Kính chưởng môn và Tức trưởng lão cùng lên tiếng ngắt lời ông.
Bởi vì nói quá nhanh, giọng nói vốn dịu dàng của Ngọc Kính chưởng môn táo bạo hơn vài phần, bà hắng giọng nói: “Ngươi và Tức trưởng lão đều có đệ tử, hay là lần này để ta nhận bọn họ làm đồ đệ đi.”
Làm lơ ánh mắt thiêu đốt của bốn vị trưởng lão, Ngọc Kính nói tiếp: “Mấy năm nay ta quá bận rộn với chuyện trong tông môn, không có cơ hội nhận đồ đệ dạy dỗ. Cũng may mấy năm nay việc học hành của các sư điệt đã thành tựu, có thể giúp đỡ trưởng bối chúng ta xử lý một ít việc, ta có thời gian rảnh rỗi để tận hưởng niềm vui dạy đồ đệ.”
Tức trưởng lão cũng là nữ tử, dung mạo thanh tú, mặc váy phi tiên màu đỏ rực rỡ: “Chưởng môn sư tỷ, ta chỉ có một đệ tử, có thể giúp sư tỷ dạy dỗ……”
“Những năm gần đây, tông môn chỉ còn lại vài sư huynh muội chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.” Ngọc Kính chưởng môn lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt: “Vừa nhìn thấy Cửu Hồi và Chỉ Du, ta đã cảm thấy bọn họ có duyên với ta. Ta nghĩ, sư đệ và sư muội các ngươi có thể hiểu ta, đúng không?”
Tức trưởng lão: “……”
“Cửu Hồi, Chỉ Du.” Ngọc Kính trưởng lão cười với đôi mắt đẫm lệ, nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du: “Các ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngọc Kính chưởng môn - một nữ tử yếu đuối, dịu dàng và đặc sắc, biết cách tống tiền các đại tông môn bằng bản lĩnh của mình!