Người lớn muốn biểu diễn thì các bạn nhỏ ngoan ngoãn nhường sân khấu cho họ.
Ngôn Chân Chân kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên, Trương Lạp không cần cô đáp lại, tiếp tục nói: "Lời chú sắp nói, có khả năng cháu không thích nghe nhưng bây giờ cháu đã không còn là một đứa trẻ rồi, phải hiểu chuyện một chút."
"Chuyện gì?" Cô hỏi.
Trương Lạp dùng giọng điệu nghiêm túc nhưng không nghiêm khắc khuyên nhủ: "Nhà họ Lăng không phải gia đình bình thường, có khả năng cháu chỉ muốn tìm bạn cùng lứa tuổi nói chuyện, nhưng trong mắt người khác thì nó không như vậy. Lần này chú muốn dạy cháu là lời gièm pha rất đáng sợ, cháu phải biết tôn trọng bản thân thì người khác mới tôn trọng cháu."
Chậc, hết sữa rồi, ống mút phát ra âm thanh lớn.
Ngôn Chân Chân đặt hộp sữa xuống, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Chú Trương là người nước S hay là người Trung Quốc?"
"Ba chú là người di dân qua đây." Trương Lạp không hiểu tại sao cô lại hỏi cái này.
Ngôn Chân Chân nghiêng đầu, ánh mắt tò mò, vẻ mặt vô tội: "Ơ, hóa ra là chuyện của thế kỷ 20 rồi, khó trách, lúc đó triều Thanh còn chưa diệt vong đúng không chú?"
Trương Lập ngơ người.
Trong mắt ông, Ngôn Chân Chân là cô gái nhỏ, đối diện với lời trách móc uyển chuyển nhưng trực tiếp có khả năng sẽ cảm thấy xấu hổ hoặc tức giận, nhưng không nghĩ tới cô sẽ châm biếm.
"Khả năng là do cháu mới tới còn chưa hiểu lắm về phong tục của nước S, chủ nhà chiêu đãi cháu ăn bữa cơm thì cháu chấp nhận thôi. Chú, cháu làm sai rồi sao?" Lúc cô hỏi điều này nhường như lại trở thành cô bé rụt rè mất tự nhiên kia.
Trương Lạp ngừng một chút rồi nói: "Cháu không sai, chỉ là sau này cháu tốt nhất giữ khoảng cách với thiếu gia."
"Cháu tin đây là lời cảnh cáo cuối cùng." Ngôn Chân Chân cười ngọt ngào: "Cảm ơn chú."
Trương Lạp nhìn thật sâu về phía cô, ông không dễ bị qua mặt như vậy: "Vậy cháu cam đoan với chú là sẽ nghe theo lời chú."
"Cháu tin rằng không có ai có thể hứa hẹn tương lai. Ngôn Chân Chân đứng dậy, cũng không quên cầm sách của mình lên:" Cháu ăn xong rồi. "
Bước chân của cô vẫn nhanh như thường, như một chú mèo, vẫn luôn ung dung tự tại.
Trương Lạp nhìn đăm đăm vào bóng dáng của cô, nhíu chặt mày.
* * *
Bên cạnh bể bơi ngoài trời, Lâm quản gia đang giám sát công nhân dọn dẹp bể bơi.
Trời đã trở nên rất nóng rồi, sắp tới lúc giao mùa, trang viên của nhà họ Lăng sẽ lần lượt đón tiếp không ít khách mời, là một trong những nơi vui chơi giải chính, bể bơi cần phải dọn dẹp nhanh chóng.
" Kể cả những kẽ nhỏ cũng phải làm cho sạch sẽ. "Ông ta nói:" Tôi không muốn sau khi khách vào bể bơi lại chê bai nó. "
Hai người công nhân dọn dẹp được mời từ công ty vệ sinh, đã sớm nghe nói nhà họ Lăng nghiêm khắc, nhưng tiền lương rất cao nên không hề oán trách, gật đầu bắt đầu làm việc.
Mặt nước tràn qua lớp gạch men, bọt nước màu trắng chảy xuống. Bể bơi rông hơn hai trăm mét vuông cần không ngừng dùng dung dịch sát khuyển tẩy rửa mới lộ ra bể bơi màu xanh lam trong vắt.
Lâm quản gia đứng trên bờ, hai tay chắp lại:" Làm sao rồi? "
" Xuất hiện chút điều ngoài ý muốn. "Trương Lạp không biết xuất hiện bên cạnh ông ta lúc nào, nhỏ giọng nói:" Tôi đánh giá sai về lòng tự tôn của đứa trẻ mới lớn, may mà nó không nghi ngờ, chắc là tin tưởng tôi. "
Lâm quản gia hỏi:" Ông nhắc đến chuyện của thiếu gia? "
Trương Lạp gật đầu:" Đinh Tương vốn dĩ thân thiết với thiếu gia, tôi sợ xảy ra điều ngoài ý muốn cho nên muốn cô bé kia cách xa thiếu gia ra. "
" Tâm tư của thiếu gia chúng ta đoán không ta. "Lâm quản gia nhàn nhạt nói:" Ông vẫn cứ làm theo kế hoạch, tìm thời gian thăm dò cô bé đó. "
" Vâng. "
Lâm quản gia nói nhỏ:" Lão gia dặn hôm nay làm lễ chào đón hai vị khách mời, ông tìm cơ hội lấy camera về đi. "
" Không giám sát nữa? "Trương Lạp có chút bất ngờ.
Lâm quản gia gật đầu:" Nếu như Đinh Tương nói qua với con gái, thì cô bé còn nhỏ như vậy kiểu gì cũng có chút sợ hãi. Nhưng tôi quan sát hai ngày thấy nó cũng chẳng có gì kỳ lạ, không giống như là biết điều gì đó. "
" Ngoài trừ cô bé ra chúng ta đều đã điều tra tất cả các manh mối rồi. "Trương Lạp nói ra sự thật.
" Tôi không nói là không điều tra tiếp. "Lâm quản gia nhìn ông ta:" Đinh Tương có khả năng dùng phương thức khác lưu lại nhắc nhở, ông cần dẫn dắt con gái bà ta đi phát hiện. "
Ngôn Chân Chân lượn quanh trang viên cả ngày trời, nhìn như không có mục đích nhưng thực ra đều không đi quá xa lầu xám để cô chú ý động tĩnh ở đó.
Để tăng độ chính xác cô không trực tiếp dùng ngôn linh giám sát mà mơ hồ miêu tả thành" có hành động ".
Sau đó cô nhìn thấy cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của Trương Lạp và Lâm quản gia.
Cùng làm việc tại một nơi cùng nhau nói chuyện không có gì lạ cả. Ngôn Chân Chân cũng không dựa vào đây để phán đoán điều gì, chỉ lặng lẽ kiểm tra.
" Người có liên quan tới camera sẽ bắt đầu hành động, bởi vì trong lòng có chuyện nên bị vấp một chút. "Cô nói.
Một phút sau, Trương Lạp đang đi trên đường mòn của hoa viên thì không cẩn thận đạp phải hòn sỏi mà suýt ngã. Nhưng mà ông không để trong lòng, nhanh chóng rời đi.
Chặc, quả nhiên bắt được rồi.
Không có chút cảm giác thành tựu nào cả.
Ngôn Chân Chân chỉ cảm thấy nhàm chán.
Ngay sau đó, Lâm quản gia không vừa lòng nhân viên bị vòi nước đập vào chân cũng hơn lung lay cơ thể.
Lại là một con cá.
Ngôn Chân Chân chỉ muốn thở dài. Nhưng nghĩ lại, đây mới chỉ là hai con cá nhỏ, cá lớn còn ở đằng sau chờ cô tới, lập tức trở nên vui mừng.
Quả nhinee, sau khi cá nhỏ cắn câu thì cá lớn cũng lộ bóng dáng rồi.
Buổi chiều A Dương tới tìm cô, thông báo:" Tối nay chuẩn bị bữa tiệc chào đón cô và Nhiễm tiểu thư, nhớ 6 giờ rưỡi đến đúng giờ. "
Ngôn Chân Chân sảng khoái đồng ý, còn thân thiết hỏi:" Còn chuyện khác không? "
" Không. "A Dương liếc thấy cô mặc áo phông quần bò cũng không nói gì."
Ngôn Chân Chân cảm ơn, đảm bảo sẽ đến đúng giờ. Cô cũng đúng là nói được làm được, đợi đến lúc đèn đường sáng lên liền đi xuống lầu, chuẩn bị trước mười mấy phút xuất phát.
Sau lưng dường như truyền tới tiếng cười nhạo: "Vội vàng như vậy, tướng ăn cũng quá xấu rồi, cũng không biết.."
Muỗi không cắn người nhưng cứ vo ve vo ve cũng thật bực mình.
Ngôn Chân Chân sờ tóc hai bên má, lợi dụng ngón tay che đi khóe miệng, trừng phạt nho nhỏ: "Những người cười nhạo tôi sẽ bị vấp bởi chân mình."
Lời vừa dứt, bên trong tòa nhà truyền tới tiếng kêu rên.
Cô kéo bím tóc, vui vẻ hát lên.
Trời tối, bên đèn đường trong trang viên đều sáng lên. Dưới ánh sáng mông lung, những hòn đá hình dáng kì dị giống như những con quái thú mới sống lại.
Ngôn Chân Chân đi tới lầu chính, vừa chuẩn bị gõ cửa thì cửa nhà liền mở ra.
Không biết Lâm quản gia đến lúc nào đã âm thầm mở cửa ra nhìn cô từ trên cao xuống.
Thiếu nữ thanh xuân mặc áo phông pokemon và quần bó, mái tóc đen nhánh vắt ở phía sau đầu, thân thể thon dài, ánh mắt sáng trong, tỏa ra sức sống mạnh mẽ mà người khác đố kỵ.
Trong đại đa số trường hợp, ăn mặc như vậy chắc chắn không làm người khác ghét bỏ.
Nhưng bây giờ là bữa tiệc chào đón, mặc dù chỉ là trong gia đình, nhưng theo truyền thống thì không chỉ chủ nhà hay là khách mời đều phải mặc trang phục nghiêm chỉnh tham gia.
Ăn mặc tùy ý là vô cùng thất lễ.
Vẻ mặt của Lâm quản gia trở nên nghiêm nghị, không nói gì nhìn chằm chằm cô, dường như muốn dùng ánh mắt của mình bắt cô thừa nhận sai lầm mà cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Ngôn Chân Chân không di chuyển, ánh mắt mơ màng, chỉ thiếu mỗi viết trên mặt câu "Chú nhìn tôi làm gì?", không hề biết có vấn đề gì.
Sự giao tranh trong im lặng diễn ra một lúc thì Lâm quản gia cong khóe miệng để cô đi vào.
Ngôn Chân Chân lịch sự cảm ơn, vẻ mặt như thường.
Phòng ăn đã giăng lên đèn hoa, đèn thủy tinh phản xạ ra vô số ánh sáng rực rỡ, cửa sổ cạnh hoa viên mở ra chỉ để lại một lớp rèm cửa mỏng manh.
Côn trùng và hương hoa bay vào trong phòng ăn.
Nhiễm Nhiễm dìu Lăng phu nhân xuống lầu, thấy thế hơi bĩu môi, trong lòng nghĩ, đây chính là cuộc xung đột đầu tiên trong câu chuyện, kịch bản cũng không sai lệch lắm, nữ chính của chúng ta vẫn mặc quần áo bình thường tới tham dự.
Nói thật, cô vẫn không hiểu, trong những bữa ăn chính thức như này, ăn mặc nghiêm chỉnh là kiến thức căn bản mà? Ngôn Chân Chân cứ như vậy mà tới, là do ngốc nghếch hay là muốn dung phương thức này để mọi người chú ý đến mình.
Nhiễm Nhiễm nhìn về phía Lăng phu nhân, vẻ mặt bà lạnh lùng, vẻ mặt không vui không cần nói cũng biết.
"Tại sao cô ta cũng ở đây?" So với Lăng phu nhân chỉ có vẻ mặt không vui thì Lăng Nghiên tính cách vội vàng, trực tiếp nói: "Chẳng nhẽ tôi phải ngồi ăn cơm cùng con gái của người giúp việc sao?"
Lăng Nghiên và Lăng phu nhân rất giống nhau, đều vô cùng đẹp, hoàn toàn có thể đi làm diễn viên điện ảnh. Nhưng mà, cô ta so với Lăng Hằng mà nói, lại kém một phần khí chất.
Nhưng mà không quan trọng, Ngôn Chân Chân so sánh khuôn mặt Lăng Nghiên và mình, đều phát hiện không có điểm tương đồng.
Đối phương không giống như dự đoán của mình xấu hổ bỏ đi làm cho Lăng Nghiên không vừa ý: "Mẹ, nếu như ăn cơm cùng người như vậy mà truyền ra ngoài thì con mất mặt lắm."
"Chị không ăn cũng được." Lăng Hằng lạnh lùng bước vào phòng ăn, trước lúc Lâm quản gia kéo ghế đã lấy chân lôi ghế ra khoanh tay ngồi xuống: "Coi như là giảm béo."
Lăng Nghiên tức điên người: "Chú rốt cuộc giúp ai? Chị là chị ruột của chú."
"Em đương nhiên đang giúp chị, chết đói là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lới." Lăng Hằng nói.
"Mẹ!" Lăng Nghiên trước giờ vẫn luôn không cãi lại được em trai, ôm cánh tay mẹ làm nũng: "Mẹ mau nói tiểu Hằng đi, nó hư quá."
Lăng phu nhân đã điều chỉnh tốt tâm trạng: "Là con gây chuyện trước, được rồi, ngồi xuống. Chân Chân mặc dù là con gái của a Đinh nhưng cũng không phải người giúp việc của nhà mình, con lịch sự với khách một chút."
"Người giúp việc ít ra còn làm việc, cô ta không phải là người ăn uống chùa sao?" Lăng Nghiên coi thường.
Nhiễm Nhiễm tránh ra vị trí của Lăng Hằng, ngồi cạnh Lăng Nghiên, nghe thấy thế không biết làm gì. Khó trách Lăng đại tiểu thư còn phải làm vật hi sinh, không biết nghĩ đã nói, "ăn uống chùa" mà cô ta cũng nói được, toàn đi đắc tội người khác.
Nhưng cô không phải nguyên chủ, lòng tự tôn không nhạy cảm như vây, coi như không nghe thấy.
Ngôn Chân Chân thì không khoan dung như vậy, cô vốn dĩ đã lấy rượu khai vị, nghe thấy lời này, nhìn sang một cách lạnh lùng, vô cùng lạnh lùng.
"Em cần phải nhắc lại cho chị biết, chị cũng là người ăn uống chùa trong cái nhà này." Lăng Hằng lên tiếng: "Năm ngoái chị đã thành niên rồi còn chưa kiếm được đồng nào cho gia đình nhưng tiền tiêu thì không thiếu đồng nào."
Lăng Nghiên hừ lạnh: "Đừng có so sánh em với chị, em là thiên tài, không thì tại sao em lại là người thừa kế?"
"Nếu chị ghen tỵ thì chị đi làm đi." Trong mắt Lăng Hằng thoáng qua sự khổ sở: "Chị muốn không?"
Lăng Nghiên đang định phản bác "Em đành lòng à" thì nghe thấy Lâm quản gia nói: "Lão gia đến rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Người khác: Tại sao cô lại ăn mặc như vậy?
Ngôn Chân Chân: Các người có ý kiến với pokemon của tôi sao?