Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh

Chương 24: Trường học trong mơ



Bệnh viện của Xuân Hòa như tên của nó, là một bệnh viện nhỏ mà đầy đủ, không chỉ có đủ thiết bị kiểm tra, còn có một tầng phòng bệnh.

Ngôn Chân Chân nằm trên chiếc giường trắng tinh, mu bàn tay cắm kim truyền dịch.

Lăng Hằng ngồi tựa trên ghế sô pha đơn mềm mại, nhìn vào một góc trong không khí thất thần.

Bác sĩ đã kiểm tra rồi, Ngôn Chân Chân chỉ bị mất sức và thiếu máu cho nên ngủ mất thôi. Họ truyền cho cô đường glu-cô, nhưng rất xác định cô không bị bệnh gì cả.

Bệnh viện của trường mặc dù có chữ "trường", nhưng bác sĩ đều là người được lương cao mời tới, đãi ngộ như bệnh viện tư nhân, trình độ không cần nghi ngờ.

Nhưng mà, Lăng Hằng vẫn không yên tâm.

Trong suốt 18 năm của cậu đã thấy không ít cái chết bất thường.

5 tuổi, thợ làm vườn phát điên trong đêm, kêu gào cả đêm, cuối cùng uống một bình thuốc diệt cỏ tự sát, chết ngay lập tức.

Sau này để lộ tin tức rằng nhà ông ấy có bệnh tâm thần di truyền, nhưng cậu biết không phải như vậy.

8 tuổi, một đầu bếp sau khi ngủ say thì không tỉnh lại nữa, bác sĩ nói bà ấy xuất huyết não. Nhưng cậu biết, trước đó vài ngày bà đầu bếp này có chút hoảng hốt, nói nửa đêm thấy bóng gì đó.

Sau đó là năm 17 tuổi, Đinh Tương vẫn luôn chăm sóc cậu chết rồi, nguyên nhân cái chết không rõ.

Lăng Hằng biết, không phải cái chết nào cũng xảy ra ngay lập tức, di chứng của điên cuồng với là nguyên nhân dẫn tới cái chết. Bây giờ Ngôn Chân Chân ngủ mãi không tỉnh, làm sao lại không khiến cậu lo lắng?

Nhưng cậu lại không biết làm thế nào để cứu cô ấy.

"Cốc cốc cốc", bên ngoài có người gõ cửa nhịp nhàng và chậm rãi.

Cửa không khóa, vị khách trực tiếp đẩy cửa vào.

"Lăng Hằng." Lý Trinh Lâm nói ngọt ngào: "Nghe nói cậu tới bệnh viện, có chuyện gì xảy ra sao?"

Lăng Hằng hoàn hồn: "Không có gì, Ngôn Chân Chân ốm rồi, tôi đưa cô ấy tới."

"Ốm rồi? Khó trách." Lý Trinh Lâm nói: "Sáng nay cô ấy vừa trốn học đi ngủ, suýt chút nữa bị ủy viên tác phong và kỷ luật trừ điểm, may mà không bị phạt đi lao động, nếu không thì bệnh còn nặng hơn rồi."

Cô ta dăm ba câu giải thích chuyện buổi sáng, nhưng phản ứng của Lăng Hằng rất bình tĩnh: "Tôi biết rồi."

Ba chữ đơn giản lại làm cho Lý Trinh Lâm cứng người.

"Tìm tôi có việc?" Lăng Hằng không hỏi nhiều.

Lý Trinh Lâm cũng thông minh tỏ ra không biết gì: "Chuyện của hội học sinh, nhiều nhất là tôi làm tới sang năm, chủ tịch hội học sinh cậu có hứng thú không?"

Hội học sinh của Xuân Hòa đối với học sinh quyền quý chỉ là dệt hoa trên gấm, nhưng đối với người khác mà nói, vô luận là học đại học hay sự nghiệp sau này đều là sự đặt cược không hề nhỏ, rất thích hợp lôi kéo lòng người.

Trong hai năm Lý Trinh Lâm làm chủ tịch, đã xem xét không ít nhân mạch, nhưng tình nghĩa lớn nhất vẫn muốn giữ lại cho Lăng Hằng.

Nhưng cậu không hề cảm kích.

"Sắp tốt nghiệp rồi, không có ý định gì hết." Lăng Hằng tùy ý nói: "Tùy mấy người."

Lý Trinh Lâm bất đắc dĩ thở dài, muốn nói lại thôi.

Có lúc cô cũng cảm thấy, tại sao Lăng Hằng cùng một giới với họ nhưng lại làm người khác không đoán được suy nghĩ của cậu.

Cô không phải đại tiểu thư không biết gì như Lăng Nghiên, cũng không giống Trương Khinh Tự đi theo con đường xã giao, được coi là người kế thừa nhà họ Lý để bồi dưỡng.

Cùng là hậu bối được gia tộc coi trọng, họ nên có nhiều chủ đề chung mới đúng.

Nhưng mà.. Lăng Hằng không như vậy.

Cậu giống như vịnh biển phía sau trang viên Cúc Vạn Thọ, vĩnh viễn không hiểu rõ tình hình bên trong.

Thần bí làm người khác say mê.

"Còn có chuyện gì sao?" Lăng Hằng hỏi.

Lý Trinh Lâm tới gần, nhìn Ngôn Chân Chân một lúc, lắc đầu: "Không. Cậu muốn ở lại đây sao?"

Cậu nhìn cô ta một lúc, nói: "Đợi lúc nữa sẽ đi."

Qua một lúc nữa có nghĩa là không định đi ngay, Lý Trinh Lâm hiểu, chủ động tạm biệt: "Vậy tôi về trước đây, có gì cần tôi giúp thì cứ tìm tôi."

Cậu như có như không gật đầu.

Lý Trinh Lâm nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng không đi ngay mà đứng ở bên ngoài cửa, lông mi dài che đi suy nghĩ trong mắt.

Qua một lúc, cô ta hơi cau mày, quay người đi vào nhà vệ sinh ở giữa hành lang.

Sau khi người đến thăm đi, trong phòng bệnh lại càng yên tĩnh.

Lăng Hằng nhắm mắt. Thực ra hôm nay không chỉ Ngôn Chân Chân buồn ngủ như cún, hôm qua cậu cũng không ngủ một đêm, tinh thần cũng không tốt hơn chút nào.

Nhưng nghe nói chuyện mà ai đó gặp phải sáng nay mới từ bỏ việc nghỉ ngơi, cùng đi học.

Từ trước tới giờ học sinh Xuân Hòa đều không phải học sinh đơn giản, đừng nhìn cậu không nói gì, hai tiết học buổi chiều đủ để mọi người hiểu rõ.

Sự đến thăm của Lý Trinh Lâm nằm trong dự liệu của cậu.

Điều ngoài ý muốn là Ngôn Chân Chân.

Cô ấy xảy ra chuyện gì rồi?

Suy nghĩ hỗn loạn và cơ thể mệt mỏi kéo chân cậu, cuối cùng trong một khoảng khắc nào đó kéo cậu vào giấc mơ.

Sau khi vào giấc mơ, Lăng Hằng mất vài giây để ý thức được mình đang nằm mơ. Giấc mơ tỉnh táo không phải điều gì kỳ lạ, cậu cũng không để ý, cho tới khi tầm mắt vô ý nhìn tới giường bệnh lại trống rỗng.

Trên giường không có người.

Cậu nhất thời giật mình, dường như ý thức được điều gì đó, đẩy cửa ra ngoài. Bên ngoài là hành lang sạch sẽ, mỗi cánh cửa phòng bệnh đều treo một tấm biển, ký hiệu lối an toàn đang phát ra ánh sáng trong đêm.

Giấc mơ này không giống mơ chút nào, cảnh tưởng giống thật quá rồi.

Lăng Hằng lấy lại bình tĩnh, im lặng đi xuống lầu.

Tầng một không có ai, không có bệnh nhân, không có bác sĩ và y tá, quá mức yên tĩnh. Hơi ngửi một chút, bồn hoa trước cổng viện không còn hương thơm, dường như là cảnh vật bị mô phỏng, không có chút hơi người.

Theo bản năng Lăng Hằng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng nhịn lại.

Nếu như Ngôn Chân Chân ở trong mộng thì cậu phải đưa cô ấy về thế giới hiện thực.

Cô ấy sẽ ở chỗ nào?

Cậu đứng ở cổng viện quan sát, suy nghĩ làm cách này tìm được Ngôn Chân Chân, một giây sau trong lòng đột nhiên xuất hiện trực giác kỳ lạ.

Phía thư viện có chút kỳ lạ.

Nên nói thế nào đây, bệnh viện trường mặc dù lạnh lẽo, nhưng vẫn là kiến trúc bốn góc, không khác với hiện thực, nhưng thư viện lại méo mó.

Kiến trúc méo mó, không khí méo mó, bóng dáng méo mó, khắp nơi tràn ngập điều kỳ dị.

Lăng Hằng chần chừ một chút, chạy bước nhỏ tới.

Trong thế giới hiện thực, bệnh viện trường và thư viện cách nhau 1/4 trường học, đi bộ mất 15 phút, trong mộng thì lại có thể không tuân thủ quy tắc, dường như đường đồng thời bị méo mó, chạy vài bước là tới.

Cậu nghe thấy tiếng thủy tinh bị vỡ.

Cửa sổ lầu hai ló ra một cái đầu, Ngôn Chân Chân đang ngó nghiêng xung quanh, trực tiếp nhảy xuống.

Tư thế của cô ngốc nghếch lại không khoa học, chân còn đập vào tường, nghiêng nghiêng ngả ngả cắm xuống, may mà bên dưới là bồn hoa, cây cối rậm rạp đỡ cô lại.

"Ngôn Chân Chân, cậu đang làm.." Lời nói của Lăng Hằng đột nhiên ngừng lại.

Cậu nhìn thấy một sinh vật giống như linh cẩu đuổi theo. Da của nó trắng bệch mà bóng loáng, giống như một loại keo đặc biệt, tứ chi rất dài, bàn tay và bàn chân có móng vuốt sắc bén, sắc bén lạnh lẽo, lưng gồng lên cao, có gai kỳ dị trên lưng.

Bất kể nhìn kiểu gì cũng thấy con này giống như động vật có vú, nhưng khi người khác nhìn vào đầu nó lại sinh ra sự khó hiểu ----Đầu nó toàn là vòi của côn trùng, hoàn toàn không nhìn thấy mắt và miệng, những chiếc vòi đó ngọ nguậy trong không khí, chính xác phân biệt ra mùi vị của con mồi.

Tốc độ của nó cũng vô cùng nhanh, vừa nhảy xuống đã theo kịp Ngôn Chân Chân.

Cảnh tượng kinh khủng như vậy, nếu như là người khác đã sớm bị dọa chết khiếp rồi, may là Lăng Hằng. Cậu chỉ hơi sững lại rồi khôi phục khả năng hành động, vừa nhặn đá trên đất ném đi để gây sự chú ý của con "linh cẩu" vừa nhắc nhở: "Chạy nhanh."

Ngôn Chân Chân lảo đảo rồi đổi phương hướng, kéo cậu theo: "Bên này!"

Lăng Hằng suýt chút nữa tức chết, bảo cô tự chạy không phải chạy tới chỗ cậu, sao cô ngốc vậy? Nhưng không có cơ hội tranh cãi với cô, "linh cẩu" đã đuổi theo rồi.

Cậu chạy nhanh vài bước rồi nhảy lên đá bay thùng rác bên cạnh.

Thùng rác sắt nặng chịch "bùm" một cái chính xác đập vào "linh cẩu", ép nó không thể không chạy chậm lại.

"Nhanh." Ngôn Chân Chân cưỡng chế kéo Lăng Hằng vào thư viện: "Sao cậu cũng vào rồi?"

Lăng Hằng hỏi: "Đây là giấc mơ của cậu?" Cô ấy bị mắc kẹt trong mơ sao?

"Giấc mơ gì?" Ngôn Chân Chân ngơ ngác: "Đây không phải thế giới bên trong sao?"

Lăng Hằng vừa tức vừa buồn cười: "Cậu đang yên yên lành lành ngủ trong bệnh viện trường kia kìa. Lấy đâu ra thế giới bên trong, đây là mơ." Dừng một chút, phức tạp nói: "Hoặc là không chỉ là mơ."

"Khó trách thể lực của tôi tốt như vậy, chạy nửa ngày mà không thở hồng hộc." Ngôn Chân Chân nhanh chóng chấp nhận giả thiết mới, tỏ ý cậu chạy cùng cô vào phòng chứa sách.

Vừa vào đã không nghe thấy tiếng dã thú thở hồng hộc phía sau rồi.

Lăng Hằng quay lại nhìn, nhưng không thấy tung tích của "linh cẩu", không khỏi kỳ lạ: "Bỏ rơi nó rồi?"

"Không hẳn, tôi nói ngắn gọn." Cô sắp xếp lại ngôn ngữ: "Con quái vật đó rất lợi hại, tốc độ rất nhanh, người chắc chắn chạy không qua nó nhưng nơi đây rất đặc biệt, mỗi khi qua một cánh cửa thì không gian sẽ méo mó."

Lăng Hằng :(⊙﹏⊙)

Cậu nhìn xung quanh, phát hiện đúng như vậy, vừa bước vào phòng thì bọn họ đã không đứng ở cửa mà ở hai hàng sách phía sau phòng chứa sách.

"Nhưng mà chỉ hạn chế xung quanh thư viện, càng cách chỗ này xa thì trình độ sai lệch càng thấp nên tôi mới chạy lại đây, nếu không chúng ta căn bản không giải quyết được nó." Đại khái Ngôn Chân Chân mệt rồi, trực tiếp ngồi trên đất: "Tôi tới đây nửa ngày rồi, vẫn không nghĩ được cách gì giải quyết nó."

Lăng Hằng cau mày: "Cậu gặp nó ở đâu?"

Là một câu hỏi đơn giản nhưng Ngôn Chân Chân lại phải nghĩ một lúc lâu mới trả lời: "Tôi ngủ trong lớp học, lúc tỉnh dậy thì không thấy ai cả --- Không chỉ trong lớp không có người, ngay cả trường học cũng không một bóng người. Lúc đó tôi nghĩ, có khả năng mình vào thế giới bên trong như trong phim Ngọn Đồi Câm Lặng."

"Sau đó, tôi cứ đi cứ đi rồi đi tới viện bảo tàng." Cô hỏi: "Cậu biết phòng triển lãm trong cùng không?"

Lăng Hằng khó hiểu: "Biết, có gì liên quan?"

Ngôn Chân Chân lặng lẽ nhìn cậu: "Có, ở đó có một bức tranh."

"Sau đó?"

Cô nói ra tin tức giật gân: "Nó chạy ra từ trong bức tranh."

Lăng Hằng: "..."

Cho dù là cậu cũng cần một chút thời gian mới hiểu được.

Nhưng Ngôn Chân Chân không thỏa mãn, tiếp tục nói: "Bức tranh đó là mẹ Nhiễm Nhiễm vẽ."

"Nhiễm Nhiễm?" Lăng Hằng gần như quên mất người này rồi.

Không thể trách cậu, sự tồn tại của Nhiễm Nhiễm ở nhà họ Lăng thấp hơn Ngôn Chân Chân nhiều, cô ấy biết thời thế, biết quan sát, nhưng Lăng Hằng không có chút ký ức nào về tiểu thư nhà giàu như vậy.

Nếu như nói ra có gì đặc biệt thì đại khái là cô ấy luôn tỏ ra sự xem thường kỳ lạ với cậu, vô cùng không muốn tiếp xúc với cậu. Ngoại trừ điều này thì không còn ấn tượng gì sâu sắc rồi.

"Cậu có ý kiến gì không?" Ngôn Chân Chân hỏi.

Lăng Hằng sững lại.

Lăng Hằng sững lại. Cậu không có ý kiến gì với Nhiễm Nhiễm, nhưng nghĩ tới ba cậu đặc biệt giữ cô ấy trong nhà thì không khỏi có chút ý kiến rồi.

"Tôi không biết rõ về nhà họ Nhiễm." Cậu quyết định tránh đi không nói: "Ra ngoài rồi nói sau, chúng ta không thể cứ trốn ở đây."

Ngôn Chân Chân liếc cậu, không truy hỏi, tiếp tục vấn đề hiện tại: "Khứu giác của nó rất nhạy, trốn mà không di chuyển rất dễ bị phát hiện, phải nghĩ ra cách giải quyết mới được. Tôi nghĩ, nếu như nó chạy ra từ trong tranh thì tốt nhất nên đuổi nó về bức tranh đó."

Lăng Hằng không có chút manh mối nào, chỉ đành tin cô: "Thế thì đi tới phòng triển lãm."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.