Cầm điện chủ đó là một lòng trung can a, toàn bộ nghĩ làm sao vì tương lai đại vũ quốc, mau mau cho yếu tim chứng của Huyền Vũ Hoàng được chữa khỏi.
Nàng chỉ là tâm tư đơn thuần một ít, nhưng không phải ngu ngốc. Nghe Ngô Minh giảng như thế, vừa mới bắt đầu thì cảm thấy nàng là nói bậy, nhưng ngẫm nghĩ đứng lên thì thấy chi tiết nhịp nhàng ăn khớp, hoàn toàn tương xứng.
Bỗng nhiên, Cầm điện chủ tâm liền nguội lạnh không ít. Nhưng là nàng vẫn cứ lấy đại cục làm trọng, không có đem chuyện này để ở trong lòng, chỉ là nói: “Chỉ Nhược, ngươi giúp ta tu luyện phục hồi nguyên khí như cũ. Chúng ta dùng một đêm công lao, nhìn xem có thể đem nguyên khí khôi phục lại trạng thái tốt nhất hay không.”
“Sư phụ, vẫn là phục dụng đan dược đi. Ta bảo đảm một điểm như vậy.” Ngô Minh thử khuyên bảo qua người sống quá tốt như Cầm điện chủ.
“Chúng ta chỉ là tiêu hao mà thôi, cũng không có thương đến nguyên khí. Hai cái viên đan dược này đặt ở ngươi nơi này, chuẩn bị thăng cấp thì sử dụng.” Cầm điện chủ trái lại nhắc nhở Ngô Minh: “Nước Tề thiếu nữ thiên tài Tiêu Nhược Dao ở thời điểm thăng cấp tao ngộ thiên kiếp, Chỉ Nhược thiên phú của ngươi cũng không kém nàng, nói không chừng cũng sẽ gặp nguy hiểm. Hai cái viên đan dược này khá là quý giá, hiệu lực cũng được, vừa vặn vì ngươi an toàn làm cái chuẩn bị.”
Ngô Minh trong lòng cảm kích, Cầm điện chủ thực sự là người tốt.
Hiếm thấy Ngô Minh cho nữ tử phát ra phiếu người tốt, trong ngày thường nàng thường hay âm thầm phát cho nam nhân phiếu người tốt. Tỷ như si nhân Hỗ Vân Thương, ngụy nương thế tử, huân tâm Tuyên vương tử mọi người.
Thật giống như nam tử ở bên người Ngô Minh chỉ cần đối với nàng động suy nghĩ, đều không có kết quả gì tốt. Phiếu người tốt một khi được phát liền muốn gặp bi kịch.
Bất quá Tông Trí Liên vẫn tính là ngoại lệ, nhưng cũng bị nàng vô số lần đạp bay qua. Còn Độc Cô Mặc thực sự là rất thông minh, từ đầu đến cuối không có cùng Ngô Minh công khai đến, vì lẽ đó vẫn không có bị phát phiếu người tốt.
Ngô Minh đem hai viên đan dược thu cẩn thận, bắt đầu cùng Cầm điện chủ hiệp lực khôi phục nguyên khí.
Cái này tuy rằng không phải song tu, nhưng Cầm điện chủ từng ở chỗ Ngô Minh thu được lợi ích, vì lẽ đó muốn lôi kéo nàng đồng thời tiến hành điều tức.
“Chỉ Nhược, nguyên khí của ngươi trải qua rèn luyện vừa nãy, đã càng thêm cô đọng.” Cầm điện chủ ở lúc rảnh rỗi khi điều tức mừng rỡ nói cho đồ đệ: “Ngươi hiện tại độ tinh khiết nguyên khí không kém so với sư phụ chút nào. Vì Huyền Vũ Hoàng trị liệu chứng yếu tim chắc chắn đã có thể nói là mười phần vẹn mười.”
Nàng cân nhắc đồ nhi tinh chuẩn nguyên khí khống chế cùng tinh khiết nguyên khí, cùng mình liên thủ trị liệu thời điểm, giống như ở hai vị nguyệt giai thánh giả đồng thời làm. Chứng yếu tim của Huyền Vũ Hoàng tuy rằng căn cơ ngoan cố. Nhưng cũng hảo hảo chậm rãi tiêu biến.
Ở dưới sự giúp đỡ của Ngô Minh, Cầm điện chủ điều dưỡng nguyên khí cực kỳ nhanh. Vẻn vẹn là công phu một đêm, Cầm điện chủ đã khôi phục lại tám phần mười trạng thái nguyên khí trong ngày thường.
Ngô Minh không có lần thứ hai khuyên bảo Cầm điện chủ dùng đan dược đưa tới khôi phục nguyên khí, biết nàng là đối với Huyền Vũ Hoàng vận dụng tâm cơ trong chuyện này có chút chú ý.
Không ăn tựa là không ăn, Cầm điện chủ hiện tại thật giống cứ như hài tử tức giận rồi giở tính trẻ con vậy.
Hoàng thượng ngài nếu không chịu ra mặt đưa đan dược, ta còn thực sự sẽ không ăn.
Có câu nói nữ nhân lòng dạ hẹp hòi nhất. Cầm điện chủ tuy rằng tính tình thanh nhã, nhưng nàng một mảnh trung tâm vì quốc gia bận rộn. Nhưng còn bị Huyền Vũ Hoàng không tín nhiệm, khó tránh khỏi sẽ có khúc mắc trong lòng.
Thời điểm hừng đông, hai người thu công đi ra.
Cầm điện chủ một thân ướt đẫm mồ hôi, vừa nghênh gió thổi đến liền cảm giác rét lạnh. Tuy rằng có tu vi căn bản không e ngại phong hàn, nhưng cũng xuất phát từ thói quen nữ tử yêu thích sạch sẽ, hoán Ngô Minh cùng đi tắm rửa.
Lần thứ nhất ở thế giới này cùng mỹ nữ tắm rửa a! Ngô Minh mừng rỡ hùng hục liền cùng đi rồi.
Chu vi có vài vị thị nữ hầu hạ. Ngô Minh cùng Cầm điện chủ ở bể nước nóng bên trong phòng hậu đường Nguyên Liệu điện mỹ hảo tắm rữa.
Uây, Bạch trưởng lão thực sự là không biết tốt xấu a, Ngô Minh trong lòng kêu to lão đầu không biết hàng.
Cầm điện chủ da thịt rõ ràng căn bản không thua gì thiếu nữ, thật giống năm tháng căn bản không có để lại vết tích vậy. Có thể đây chính là nguyên khí tu luyện tác dụng phụ, khiến cho sinh mệnh trôi qua tốc độ chậm lại rất lớn.
Tuy rằng Cầm điện chủ bộ ngực không đủ đầy đặn, nhưng cũng có bản thân hương nhuyễn phấn nộn chỗ tốt. Đáng tiếc có thị nữ bồi tiếp, Ngô Minh thật không tiện động thủ. Chỉ có thể trợn tròn cặp mắt, không, lặng lẽ trợn tròn cặp mắt dựa vào nhìn lén Cầm điện chủ.
Trong lúc rửa ráy, Cầm điện chủ cũng là ước ao thân hình cơ thể hoàn mỹ của Ngô Minh, liền ngay cả mấy vị thị nữ cũng líu ra líu ríu bàn tán liên tục, đêm việc nàng thưởng thức mỹ nữ nhập dục tâm tình nhiễu loạn rất nhiều.
Quên đi, dù sao cũng là nữ nhân của Bạch trưởng lão, ta liền xem qua đỡ nghiện đi. Ngô Minh trong lòng an ủi mình như vậy.
Kỳ thực nàng nghĩ như thế đã là rất quá đáng. Tuy rằng Cầm điện chủ không có cùng Bạch trưởng lão phát sinh quan hệ. Nhưng cũng không ít gợn sóng, Ngô Minh biết rõ tình huống như thế vẫn cùng nhân gia cùng nhau tắm rửa, đã xem như là chiếm tiện nghi.
Một phen rửa mặt sau, Ngô Minh thích ý còn muốn hưởng thụ mấy vị thị nữ xoa bóp.
Bất quá sau đó nàng lại dần dần cảm giác mình bị ấn đến tựa hồ có điểm mặt đỏ tim đập, chỉ có thể sớm mặc hảo y phục chạy ra đến.
Trời vừa sáng, hoàng thượng liền phái Bành đại tổng quản đi tới Nguyên Liệu điện, chờ đợi ở trong đại điện.
“A. Chu cô nương người sớm a.” Bành Đại tổng quản mặt tươi cười chào đón.
Nguyên Liệu điện mấy vị thị nữ cùng hộ vệ nhìn ở trong mắt, trong lòng có mấy phần đắc ý: thời điểm trước đây khi Bành đại tổng quản đến, thấy Cầm điện chủ mới sẽ lộ ra mỉm cười. Khi nào từng có tươi cười xán lạn như vậy?
Mọi người đều biết thái giám là người nịnh bợ nhất. Có thể khiến đại tổng quản bên trong hoàng cung lộ ra ý cười như vậy, đủ thấy tọa điện đại sư tỷ chúng ta là người hết sức quan trọng. Hơn nữa nhận đựng đến đãi ngộ tựa hồ so với Cầm điện chủ còn muốn cao hơn nữa. Bởi vì tất cả mọi người còn nghe được Bành đại tổng quản nói lời nịnh hót.
“Thời điểm đến đây thấy trên sườn núi thì có chim hỉ thước* kêu, còn tưởng rằng bên trong núi này nhiều chim hỉ thước. Thậm chí đều nhìn thấy tam vĩ chim hỉ thước quý hiếm bay tới bay lui, hóa ra là vì chẳng mấy chốc sẽ nhìn thấy Chu cô nương…” (*còn được gọi là chim khách, người xưa cho rằng chim khách báo tin vui)
Những lời nói như thế, ở lúc Bành đại tổng quản chờ đợi Cầm điện chủ đi ra, cùng Ngô Minh nói chuyện phiếm trong miệng không ngừng kể ra.
Thiên xuôi vạn xuôi, nịnh bợ không xuôi. Ngô Minh vẫn là rất thưởng thức tính cách Bành đại tổng quản thẳng thắn sảng khoái, ăn ngay nói thật.
Rất nhanh, Cầm điện chủ đi ra.
Bành Đại tổng quản giải thích ý đồ đến, hóa ra là hoàng thượng tới hỏi Cầm điện chủ về việc điều dưỡng chứng yếu tim cùng một ít chi tiết nhỏ cần chú ý khi phối hợp nguyên khí.
Cầm điện chủ còn muốn đàng hoàng trịnh trọng đối với Bành đại tổng quản nói rồi một phen.
Cuối cùng Ngô Minh cười nói: “Bành đại tổng quản, phiền phức ngài trở lại bẩm báo hoàng thượng, sư phụ hôm qua tiêu hao nguyên khí rất lớn. Nếu không có như vậy, nàng tất nhiên tự thân đi vì hoàng thượng nói một chút việc điều dưỡng của chứng yếu tim.”
Bành đại tổng quản cười to trong lòng, quả nhiên cố vấn Chu Chỉ Nhược đem tất cả nhìn thấu hết. Huyền Vũ Hoàng ở mắc chứng yếu tim sau, có rất nhiều sơ hở khi an bài chuyện tình, đều bị nàng nắm giữ.
“Phải phải, tạp gia nhất định truyền lời lại.” Bành đại tổng quản vội vã đáp ứng, tuy rằng biết rõ Ngô Minh lời này là nói tới chuyện khác.
Cầm điện chủ khẽ cau mày, nghe ra lời Ngô Minh nói bao hàm ẩn ý.
Ai nha, tâm cơ của ta thật sự kém xa tít tắp đồ nhi. Cầm điện chủ ai oán bản thân một câu. Ngô Minh nói như thế, nàng mới biết Bành đại tổng quản tới là hướng về thăm dò nàng có hay không nguyên khí hao tổn đã bổ túc, càng hi vọng nàng có thể chủ động đưa ra chuyện đi vì Huyền Vũ Hoàng chữa bệnh.
Người đàng hoàng sinh hờn dỗi cũng đúng là rất lợi hại, Cầm điện chủ quyết tâm, cứ thế là giả vờ không biết.
Vô hình trung, Cầm điện chủ cũng coi như là bị Ngô Minh gây xích mích ly gián.
Cầm điện chủ bảo thị nữ từ sau phòng lấy tới một tiểu hộp sứ: “Bành đại tổng quản, phía ta bên này có thượng đẳng hồng hoa trà, ngươi hãy cầm cùng thái y bên cạnh hoàng thượng xem một chút. Chiếu theo cái này dùng, chính ta là cân nhắc có thể hữu dụng. Chỉ là ta y đạo không tinh, còn muốn thái y cho phép mới phải.”
Bành đại tổng quản rõ ràng Cầm điện chủ đây là đuổi người đi đây, liền vội vàng đứng lên thu rồi hộp lá trà cáo từ.
Chờ hắn đi rồi, Cầm điện chủ ngồi ở chỗ đó cũng không nói lời nào, khá giống là sinh hờn dỗi.
Ngô Minh cũng không dám nói lời nào.
Phía trước mình đã gây xích mích đến mức rất hung, không thể lại quạt gió thổi lửa, không phải vậy dễ dàng dẫn hỏa trên người bị sư phụ hoài nghi mình giở trò xấu.
Cầm điện chủ dù sao cũng là cái người tính tình tâm nhuyễn, rất nhanh sẽ khôi phục tâm thái, thở dài một tiếng: “Đại vũ quốc, chung quy là Huyền Vũ Hoàng. Huyền Vũ Hoàng, cũng chung quy là đại vũ quốc.”
Nàng tâm trí đơn thuần nhưng lập trường rõ ràng, ngôn ngữ càng là điểm trúng mắt xích chính.
Mặc kệ như thế nào, Huyền Vũ Hoàng dù sao cũng là hoàng đế nước Vũ, bản thân vẫn là muốn vì hắn mau chóng hồi phục thực lực đến trị liệu chứng yếu tim.
“Chỉ Nhược, ngươi trở lại nghỉ ngơi đi. Sư phụ tự mình điều tức.” Cầm điện chủ tiếp đó đuổi Ngô Minh.
“Vâng, sư phụ.” Ngô Minh muốn để lại đan dược, rồi lại gặp Cầm điện chủ từ chối.
“Ngươi sau khi trở về ngoại trừ chuyên cần luyện nguyên khí, cũng phải tha thứ nhiều chuyện Mặc vương tử làm.” Cầm điện chủ lại phân phó nói: “Sự tình Nguyên Liệu điện ngươi cơ bản không cần quan tâm, đợi được ngày sau… Ngươi trở lại bận lòng Nguyên Liệu điện sự tình đi.”
Cầm điện chủ là dự định nhường Ngô Minh nâng đỡ Độc Cô Mặc leo lên vị trí thái tử sau, trở lại xử lý việc trong Nguyên Liệu điện.
Nàng ngược lại không phải là đứng ở bên phía Mặc vương tử, mà thuần túy là bởi vì Ngô Minh là khách khanh cố vấn của Độc Cô Mặc mới tỏ thái độ như vậy.
Sư phụ cũng là chính sự làm đầu, sự vụ cá nhân tương quan Nguyên Liệu điện để ở một bên.
Ngô Minh rời đi Nguyên Liệu điện, ở các sư muội lưu luyến tiễn đưa bên trong ngồi xe ngựa hồi Vũ đô.
Vào thành sau nàng mệnh lệnh phu xe trực tiếp đến phủ đệ Mặc vương tử.
“Chu cô nương trở về ——” Một đám hạ nhân cùng thị vệ quả thực khá giống là thái độ cung nghênh hoàng thượng vậy, chờ đón Ngô Minh hồi phủ. Trước đây là thái độ cung nghênh vương tử phi, hiện tại thăng hai cấp.
Mặc vương tử trời vừa sáng liền cùng Báo lão đi công trường kiến bia, còn muốn hết sức sắp xếp người chờ Chu Chỉ Nhược trở về thông báo một tiếng.
Ngô Minh trở về phòng, sớm có chè thơm trà bánh bưng lên.
Ai nha, sư phụ đều không quản ta điểm tâm. Ngô Minh thấy buồn cười. Xem ra Cầm điện chủ sinh hờn dỗi cũng rất thất thố.
Ăn điểm tâm, Ngô Minh cũng là nghĩ đến một người.
“Tình công chúa đã có tới không?” Ngô Minh hỏi.
“Hồi bẩm Chu cô nương, chưa từng tới.”
“Có thể phái người đến hỏi qua ta sao?”
“Cũng không có.”
“Ừm, ngươi đi đi.”
Ngô Minh trong lòng kỳ quái. Dựa theo thói quen trước đây, hôm qua Tình công chúa liền hẳn là đến phủ đệ Mặc vương tử quấn quít lấy ta a.
Đi hoàng cung nhìn.
Ngô Minh kêu xe ngựa đi hoàng cung, ở một chỗ bên ngoài cung thông báo đi vào.
Không cần thời gian uống cạn nửa chén trà, bên trong thì đã có tiểu thái giám chạy đến dẫn đường mang theo Ngô Minh đi vào.
Cái này đã là đãi ngộ vô cùng tốt.
Đến Thường Tình cung, hai tên tiểu thị nữ trước cửa khom người thăm hỏi nói: “Chu cô nương đến rồi?”
Ngô Minh đang định đi vào, lại nghe bên trong Tình công chúa nói: “Chu Chỉ Nhược đến rồi sao? Không cho phép đi vào, để cho nàng chờ ở bên ngoài đi.” (chưa xong còn tiếp)