Ở bên ngoài Trường Hận Các, rất nhiều dân chúng đến xem náo nhiệt nghị luận sôi nổi.
“Chuyện gì xảy ra? Bán đấu giá thuật trang điểm, còn có nam nhân đi vào?”
“Không chỉ một hai người, khả dĩ năm mươi số có thể đi vào cỡ khoảng 100 người tham gia đấu giá, ấy vậy mà có mười mấy cái là nam a?”
“Bên trong có cái tên mặt lạnh dán thuốc cao, bên cạnh còn có cái ông lão.”
“A, không nhìn thấy, sao lại đóng hết các cửa lại?”
Không nhìn được tình huống bên trong đại sảnh Trường Hận Các, dân chúng vây xem lại bắt đầu tạm thời bàn tán cái khác.
“Nhìn thấy những tấm chăn kia không có? Có chứa chữ [ Trường Hận Các ]. Hôm qua trong hàng ngũ xếp hàng suốt đêm có phụ nữ, Trường Hận Các đại đông gia Tiêu Nhược Dao lại có lòng tốt cung cấp những tấm chăn này chống lạnh.”
“Còn có cung cấp nước nóng!”
“Cũng có cấp băng ghế ngồi chờ.”
“Ồ? Cái này thật đúng là người tốt. Ta vẫn còn là lần đầu tiên nghe nói có cửa hàng làm như thế.”
“Ta cũng chưa từng nghe nói cái cửa tiệm nào lại có người xếp hàng chờ suốt đêm để mua hàng a.”
“Trường Hận Các rất thần kỳ. Chờ một chút xem buổi bán đấu giá ngày hôm nay ra giá bao nhiêu đi.”
“Ta đánh cược một lượng bạc! Đoán chừng sẽ là hai trăm lượng!”
“Hôm qua đã đến hai trăm lượng, hôm nay còn có thể sao?”
“Ta cảm thấy vẫn còn có thể.”
Dân chúng bên ngoài nghị luận sôi nổi, thậm chí còn mở miệng đặt cược số tiền kết thúc của phiên đấu giá này là bao nhiêu.
Người tham dự đấu giá ở trong đại sảnh Trường Hận Các ngồi xong, có tiểu nhị cao giọng tuyên đọc quy tắc bán đấu giá.
Bởi mức giá khởi điểm của phiên đấu giá sáng nay là một trăm lạng. Bên trong năm mươi vị trí có mấy vị phụ nhân không có mang đủ ngân lượng, nhưng vẫn muốn dùng phương thức nộp tài sản khác để làm tiền thế chấp.
Bởi đủ loại nguyên nhân không có mang theo nhiều tiền bạc ở trên người, các nàng liền muốn đem đồ trang sức tùy thân ra thế chấp.
“Có thể dùng vòng vàng làm thế chấp hay không?” Có phụ nhân trực tiếp mở miệng hỏi.
Tiểu nhị hướng về trên lầu hỏi qua Ngô Minh, sau đó bằng một cách uyển chuyển mà từ chối.
Mấy vị phụ nhân không đem đủ tiền kia nghe xong hồi đáp, lộ ra biểu tình phi thường thất vọng, chỉ có thể chuẩn bị ngồi xem trò vui.
Có tiểu nhị lần lượt từ từng cái thẻ số đăng ký thông tin.
Thu Buồn ông lão ở bên lấy huyền khí hạ thấp giọng đối với thế tử nói: “Đám nữ nhân này đúng là điên cuồng. Không có mang đủ tiền cũng liền muốn đến đấu giá?”
Thế tử cười không nói.
Đối diện nhưng là đại trưởng lão cùng Phục Linh trưởng lão đang ngồi đây, hắn cũng không biết nên nói câu nào.
Đại trưởng lão tu vi huyền khí tuyệt đối không có kém Thu Buồn ông lão, lỡ đâu nghe được đến câu nói đắc tội người này nhưng là không hay rồi.
Đại trưởng lão cùng Phục Linh dài đã sớm chú ý tới thế tử.
Dù cho trên mặt thế tử dán vào hai khối thuốc cao, dưới tình huống đã biết rõ nhau trước đó, vẫn là rất dễ dàng liền nhìn ra.
Sau khi song phương khẽ gật đầu xem như là chào hỏi. Liền mỗi bên cứ như không quen biết nhau vậy mà ngồi ở trong đại sảnh.
Buổi bán đấu giá là do Tông Trí Liên chủ trì, Hỗ Vân Thương ở bên áp trận.
Có thể đi vào trong này, đại thể là có chút thân phận ở Tề đô hoặc là người tong thương hộ. Lý giải trình tự bán đấu giá cũng không khó.
“Một trăm lạng!” Một vị phụ nhân giơ số thẻ của mình cao giọng nói.
Mới vừa định giá, thì đã có người ra giá cao hơn giá khởi điểm gấp trăm lần. (*giá khởi điểm 1 lượng, nhưng để bắt đầu kêu giá bắt buộc phải là 100 lượng)
Phương pháp giơ số thẻ thứ tự để đấu giá là Ngô Minh chiếu theo quy tắc ở một thế giới khác đến, đối với các nàng tới nói vẫn còn là rất mới mẻ.
Đặc biệt giơ số thẻ lên, tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung tới, thời điểm đó phụ nhân kia cảm thấy phi thường vinh dự.
“Một trăm ba mươi lượng!”
” Một trăm năm mươi lượng!”
” Một trăm tám mươi lượng!”
Tiền đấu giá một đường tăng vọt.
Phục Linh trưởng lão đến tham gia trò vui cũng không phải người kém tiền. Nàng là trực tiếp ở trên tay một vị phụ nhân lấy một trăm lạng bạc ròng ra mua một cái thẻ số.
Đại trưởng lão cứ như ngồi trên đống lửa vậy mà bồi tiếp nàng.
Trưởng lão tông môn đến đấu giá trang điểm, rất mất mặt a…
“Năm trăm lạng!” Phục Linh trưởng lão ra giá.
Một đám phụ nhân ở đây nét mặt đều tan vỡ. Trước đó một cái người mới kêu giá 180 lượng, nào có trực tiếp kêu năm trăm lượng?
Phục Linh trưởng lão một mặt đắc ý nhìn vẻ mặt đám nữ tử chung quanh.
Nàng phát hiện Tiêu Nhược Dao định ra chiêu bán đấu giá này rất gian manh, nhưng cũng rất thỏa mãn lòng hư vinh của nữ nhân.
Khi Tông Trí Liên gõ bàn ba lần hỏi còn ai muốn kêu giá, sau khi không còn ai khác lên tiếng, Phục Linh trưởng lão dương dương tự đắc ở dưới sự chỉ dẫn của tiểu nhị hướng tới thang máy đi đến.
Trong ánh mắt ước ao ghen tị của đông đảo nữ tử ở đây. Phục Linh trưởng lão cùng đại trưởng lão bắt đầu hướng về trên lầu đi lên.
Loại thang máy dùng nhân lực kéo lên kéo xuống này, cực kỳ thỏa mãn cảm giác dùng tiền của Phục Linh trưởng lão.
Tiền này bỏ ra đáng giá a! Phục Linh trưởng lão một bộ dáng dấp vô cùng sảng khoái, lén lút ngắt đại trưởng lão đang bồi ở bên người mình một cái: “Không chú ý tới tiền bỏ ra cùng thân phận phải đi chung sao? Ta chính là sáng tạo nên bài danh đệ nhất đến.”
Phá sản đàn bà a. Bạch trưởng lão trong lòng thầm mắng.
Ngô Minh còn đang ở lầu ba cùng Hỗ Vân Kiều, Mục Thanh Nhã mọi người tán gẫu. Căn bản không biết phiên đấu giá đã bị nhấc đến năm trăm lạng, hơn nữa còn là người quen kêu giá.
Hỗ Vân Kiều đang suy đoán lợi nhuận hôm nay: “Ngày hôm nay sẽ kêu lên giá bao nhiêu đây? Nhưng chúng ta cũng đừng quá tham lam. Một trăm lạng, hai trăm lạng đều đã rất làm người thỏa mãn.”
Chỉ cần đem một hai cái sáng kiến kinh doanh ở thế giới lại đây, phần lớn đều sẽ thành công, kiếm tiền rất dễ dàng. Đặc biệt sau lưng có bối cảnh ủng hộ và tiền bạc cơ sở, kiếm tiền tích lũy của cải liền như quả cầu tuyết vậy.
Ngô Minh lại ở trong lòng cân nhắc: Có hay không cân nhắc làm chút điểm đồ dùng phụ nữ đi ra? Hình như có chút khó a. Nếu không làm đồ dùng mà mỗi tháng phụ nữ đều cần để bán? Hoặc là nội y gợi cảm gì đó? Cũng không biết trình độ dệt tạo ở thế giới này đạt đến mức nào.
Ống truyền âm phát sinh keng một tiếng.
Ngô Minh đẩy xe lăn đi qua. Mở ra nắp đật ống loa, chỉ nghe bên trong nói rằng: “Đại đông gia, lầu hai đã có hai vị khách nhân một nam một nữ chờ đợi. Kêu giá là… Năm, năm trăm lạng! Tiền bạc dĩ nhiên đã trả đủ.”
Năm trăm lạng?!
Ngô Minh sợ hết hồn. Cái này đều vượt qua dự tính của nàng.
Có người nói mười lượng bạc liền có thể để một nhà ba miệng ăn trải qua một năm sung túc a! Nếu là lại tiết cóp chút, năm lượng bạc liền có thể mua lương thực đủ nuôi sống cả nhà trong vòng một năm.
“Hảo phá sản.” Hỗ Vân Kiều che miệng môi than nhỏ một tiếng.
Mục Thanh Nhã trợn tròn con mắt đẹp đẽ, quả thực không tin sẽ có người ra giá cho một lần trang điểm chỉ có thể sử dùng mấy ngày như vậy.
Dùng nhân lực thang lên đến lầu hai, Ngô Minh kinh ngạc nói: “Phục Linh trưởng lão?”
“Ha ha, Nhược Dao đã lâu không gặp!” Phục Linh trưởng lão mặt tươi cười mà bắt đầu đến nặn nặn quai hàm Ngô Minh.
Đại trưởng lão ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở lão bà mình chú ý thân phận, hơn nữa còn phải tôn trọng đối phương.
Phục Linh trưởng lão liếc trắng lão công mình một cái: “Mấy ngày không thấy, Tiêu nha đầu càng ngày càng thủy linh. Cái khuôn mặt nhỏ bé phấn nộn này lại như đang ở trêu người ta bóp một cái. Cái này có thể không trách ta.”
Mục Thanh Nhã cùng Hỗ Vân Kiều bồi tiếp Ngô Minh đi xuống, nhìn thấy vị bán lão từ nương này, quả thực khó có thể tin đây chính là Phục Linh trưởng lão dược sư có tiếng của tông môn.
Phục Linh trưởng lão cười nói: “Miễn miễn, ta tựa là tham gia chút náo nhiệt. Bất quá năm trăm lạng thật sự đau lòng, coi như quà tặng khai trương ta đưa cho Trường Hận Các ngươi đi.”
Nàng cũng rất là không cần mặt mũi. Trước còn muốn bỏ ra hơn một nghìn lượng bạc, tìm võ quán phái người đi quấy nhiễu đội ngũ Ngô Minh hộ tống lão ăn mày.
Chúng ta không có thân thuộc đến trình độ muốn đem năm trăm lạng bạc làm quà tặng như vậy chứ? Ngô Minh có chút thụ sủng nhược kinh.
Lẽ nào là sự tình liên quan đến Tự Tại Thần Công?
Quả nhiên, Phục Linh trưởng lão lấy huyền khí đè nén thanh âm, khống chế ở quanh người Ngô Minh nói rằng: “Ngày mai tông chủ tiếp kiến ngươi.”