Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ

Chương 28: Thiếu thành chủ



Lúc mọi người xem xong hết túi đồ của Trịnh Vy Ỷ đã là nửa canh giờ sau.

Thành cổ Già Lan ngủ say 300 năm, đối với dân trong thành mà nói thì bây giờ tất cả mọi việc đều rất mới mẻ. Tần Xuyên và Mạnh Giai Kỳ vô cùng kích động, hai mắt sáng như đèn pha ngắm nghía xung quanh, đại khái là xem một lúc vẫn chưa thấy đã cơn thèm bèn mua vài thứ thú vị về chơi.

“Đúng rồi.” Mạnh Giai Kỳ như nhớ ra điều gì, đột nhiên bỏ hộp phấn trong tay sang một bên, ngước mắt lên nhìn Trịnh Vy Ỷ phía đối diện: “Nếu chúng ta tìm thấy tung tích của Huyền Diệp thì chư vị tính toán làm thế nào?”

Trịnh Vy Ỷ không chỉ là một thương gia khôn khéo mà còn là một người rất đáng tin cậy: “Huyền Diệp là ma tu kỳ Hoá Thần, cho dù trăm năm trước sức cùng lực kiệt cũng chắc chắn không phải là cá trên thớt mặc người chặt chém. Dựa vào sức lực của chúng ta thì chỉ sợ khó có thể đánh thắng được hắn. Ta đã dùng linh bồ câu để thông báo cho sư môn, giờ đang chờ hồi âm của sư tôn.”

Đây là kế sách tạm thời sau khi cân nhắc nghiêm túc.

Đa số bọn họ tu vi đều đang ở kỳ Kim Đan, đứng trước những cường giả kỳ Hóa Thần bọn họ nhỏ bé không khác gì một con kiến. Hiện giờ Huyền Diệp đang bị trọng thương, thể lực suy kiệt, giỏi lắm cũng chỉ đạt trình độ Đại Thừa, Nguyên Anh. Nhưng dù sao cũng mang tiếng là Hoá Thần, nếu thật sự đối đầu với nhau thì cũng không biết là sẽ xảy ra chuyện gì.

Truy bắt Ma tộc không phải là chuyện nhỏ, thế nên Trịnh Vy Ỷ đã bẩm báo mọi chuyện lại cho Thiên Tiện Tử. Sư tôn đọc xong thư, nhất định sẽ nhanh hồi âm lại.

Trịnh Vy Ỷ đang nói thì dừng lại, đến lúc nói tiếp thì trông rất ra dáng đệ tử danh môn chứ không còn là một thương nhân suốt ngày chỉ biết đẩy mạnh tiêu thụ nữa: “Hiện giờ ma quân rục rịch xuất thế, không biết tình trạng của thiếu thành chủ thành Già Lan ra sao?”

“Thiếu thành chủ...”

Mạnh Giai Kỳ vẻ mặt ảm đạm, vẻ muốn nói lại thôi, sau khi im lặng một hồi mới thấp giọng đáp: “Chư vị mời đi theo ta.”

***

Mạnh Giai Kỳ đi trước dẫn đường cho mọi người đến nơi thiếu thành chủ đang nằm.

Phủ thành chủ tuy không quá xa hoa nhưng cũng có thể coi là phong nhã. Tường cao sơn màu đỏ son, thềm đá bóng loáng, tuy cây cỏ hoa lá trong sân vườn đều đã khô héo chỉ còn lại những cành khô gầy guộc lởm chởm, nhưng phóng mắt nhìn lại vẫn có thể tưởng tượng ra khung cảnh cây cỏ xum xuê tràn đầy sinh khí ngày trước.

Xuyên qua những thềm đá dài ngoằng ngoẵng chính là một tòa lầu nằm sâu tít trong phủ. Mạnh Giai Kỳ thần sắc nghiêm túc, nhìn qua mọi người một cái rồi quy củ nhẹ nhàng đẩy cửa. Tiếng kẽo kẹt vang lên, ánh đèn dầu leo lét trong phòng tràn ra khỏi cửa như nước chảy.

Đây là một gian phòng ngủ. Trong phòng chỉ có bàn ghế giá sách đơn giản và giường, tất cả đều bằng gỗ, không có gì đặc biệt cả. Nhìn vào cách bố trí tối giản này có thể thấy chủ nhân của nó là một người có tính cách vô cùng nghiêm túc, làm việc quyết đoán.

Ninh Ninh tò mò đi theo Mạnh Giai Kỳ chậm rãi bước vào trong phòng.

Trên chiếc giường màu đỏ sậm có một người đang lẳng lặng nằm.

Người đàn ông này nhìn qua có vẻ mới hơn hai mươi tuổi. Nếu phải tìm một từ để miêu tả nhan sắc này thì Ninh Ninh sẽ chọn cụm từ “hình tượng kinh điển của nam chính văn tổng tài bá đạo“.

Khuôn mặt giống như được đấng tạo hoá tỉ mỉ vuốt nặng, dưới đôi mày kiếm như rặng núi là đôi mắt phượng đang nhắm, lông mi vừa dày vừa dài hắt bóng xuống gò má. Tóc dài đen như mực không được buộc lại mà thoải mái trải rộng ra giường, có vài sợi vương trên khuôn mặt cộng thêm làn da tái nhợt làm hắn càng thêm ốm yếu bệnh tật.

Thế mà tuy hắn ngủ say đã lâu, người ta trông vào lại không có cảm giác yếu ớt. Đuôi mắt có hoa văn màu đỏ như lửa cháy, giống như một cái móc câu rực rỡ chói mắt hơi hơi chếch lên làm cho hắn trông có thêm vài phần lạnh lùng và công kích thị giác. Nhìn hắn người ta sẽ không nhịn được mà suy nghĩ, nếu đôi mắt này mở ra thì sẽ như thế nào.

“Thiếu thành chủ tên là Giang Tứ.”

Mạnh Giai Kỳ buồn bã nói: “Trong trận đại chiến trăm năm trước, hắn đã dùng hết tất cả sức lực của mình, cộng thêm bị Huyền Diệp và các trưởng lão hợp sức tấn công nên đã chìm vào giấc ngủ say chưa từng tỉnh lại. May mắn là trước khi các trưởng lão bỏ đi đã không xuống tay với ngài ấy, nếu không thì...”

Trịnh Vy Ỷ tò mò: “Nhìn ấn ký ở đuôi mắt hắn, chẳng lẽ thiếu thành chủ là Phượng tộc sao?”



Mạnh Giai Kỳ gật đầu: “Đúng vậy.”

Không giống như những yêu quái bình thường, long và phượng hoàn toàn có thể xưng là quý tộc trong yêu tộc, chẳng những hành tung bí ẩn, số lượng ít ỏi mà bọn họ cũng trời sinh có sức mạnh đáng nể hơn bình thường. Đã thế vị thiếu thành chủ này còn là thiên tài yêu tu trăm năm khó gặp, sức mạnh lại càng kinh người.

“Năm đó thành chủ bị bệnh nặng, tất cả sự vụ lớn nhỏ trong thành đều một tay thiếu thành chủ giải quyết. Hắn trời sinh thông minh, bên cạnh lại có một vị trưởng lão có kinh nghiệm phò tá, thế nên mọi việc đều gọn gàng đâu ra đấy.”

Mạnh Giai Kỳ nhìn khuôn mặt sắc sảo của người đàn ông kia, không biết vì sao đôi mắt nổi lên một tia tàn bạo: “Ai ngờ được rằng vị trưởng lão đã lớn lên cùng ngài ấy cuối cùng lại phản bội ngài ấy không chút do dự. Ông ta không tiếc lừa gạt bá tánh toàn thành cũng phải giúp Huyền Diệp khôi phục sức mạnh.”

Nàng cười lạnh một tiếng, giọng nói đầy căm thù: “Đám ếch ngồi đáy giếng kia còn tưởng rằng bản thân mình có thể nhận được sự che chở của ma quân, sau này chỉ cần ngồi không hưởng vinh hoa phú quý. Không ngờ sau đại chiến tiên ma, cảnh ngộ của ma tộc lại chẳng khác gì chó nhà có tang, sống mai danh ẩn tích, trốn chui trốn lủi.”

Phản ứng của nàng ta hơi kích động quá mức. Trịnh Vy Ỷ tính thẳng như ruột ngựa, sau khi ngẩn ra thì hỏi: “Mạnh cô nương và vị trưởng lão kia có quan hệ gì sao?”

Cả căn phòng rơi vào yên tĩnh.

Cuối cùng vẫn là Tần Xuyên, lúc này hắn đã biến thành con thỏ, đang bị Mạnh Giai Kỳ ôm trong ngực dè dặt lên tiếng: “Vị trưởng lão kia... là cha của Kỳ tỷ tỷ.”

Hoá ra bọn họ còn có quan hệ như vậy.

Ninh Ninh hơi ngạc nhiên nhưng sau đấy lại nhanh chóng hiểu ra, hoá ra vì lý do này mà Mạnh Giai Kỳ lại tin tưởng các trưởng lão như vậy, rồi sau khi biết được chân tướng thì mặt xám mày tro, tinh thần sa sút rất lâu. Bị phụ thân ruột thịt phản bội, còn biến thành công cụ mưu lợi, loại cảm giác này đúng là không dễ chịu chút nào.

Thấy không khí hơi gượng gạo, Mạnh Giai Kỳ rời tầm mắt, cứng ngắc nói lảng sang chuyện khác: “Thiếu thành chủ nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại cống hiến rất nhiều cho thành Già Lan. Nhưng bây giờ bọn ta không những không giúp đỡ được gì cho ngài ấy mà còn nối giáo cho giặc, phát triển thế lực của Huyền Diệp... thật đáng hổ thẹn.”

“Ma tộc đã mai danh ẩn tích từ lâu, chúng ta còn phải chờ người của Huyền Hư đến nữa, nói không chừng từ giờ đến lúc đó sẽ lại xảy ra chuyện đấy.” Hạ Tri Châu khoanh tay trước ngực, nhíu mày lẩm bẩm: “Nhưng Huyền Diệp trốn ở chỗ nào nhỉ?”

Đây chắc chắn phải là một nơi mà không ai có thể tưởng tượng được ra.

Theo lý mà nói thì thành Già Lan không lớn lắm, cho dù dùng thần thức để truy vết thì cũng không đến nỗi không làm được. Nhưng Huyền Diệp lại không hề có chút tung tích nào, đến cái bóng cũng không thấy.

Bởi vì không liên quan gì đến cốt truyện nên Ninh Ninh không hứng thú gì với câu chuyện tiên ma đại chiến, cho đến khi biết được một chút tin tức từ đại sư tỷ.

Không giống như Yêu tộc, Ma tộc có nhiều đồ đệ tính tình thô bạo, tâm thuật bất chính. Ma giới cũng phân chia tôn ti trật tự, tôn quý nhất là Ma tôn và bảy đại ma quân. Nghe nói vị trí ma quân có thể tặng, cũng có thể tranh đoạt, chỉ cần tuân thủ quy tắc giết chết ma quân tiền nhiệm là có thể đoạt lấy vị trí có số có má này về cho bản thân.

Cá lớn nuốt cá bé, bọn họ cứ chém giết nhau không ngừng. Nhưng mà đám ma tu kia lại thích như vậy.

Có lẽ chính vì nguyên nhân này, vài vị ma quân tính có tính cách vô cùng vặn vẹo biến thái, hành vi nào cũng dám làm. Cái gì mà dùng máu tươi của thiếu nữ để tắm gội này, thích xem cảnh người ta chém giết tàn sát lẫn nhau này. Sở thích của bọn họ muôn hình muôn vẻ, không ai giống ai. Nếu so sánh thì quả thật Huyền Diệp, kẻ chỉ một lòng muốn luyện chế hồn phách tự nhiên trở thành bình thường.

Nhưng cũng chỉ bình thường một chút xíu thôi.

Huyền Diệp trời sinh tính tàn bạo đa nghi, bảo thủ. Hắn giống với những ma quân khác, không thích làm theo lẽ thường mà thích bày mưu tính kế. Nếu muốn đoán trúng ý đồ của hắn thì có lẽ không thể suy nghĩ theo lẽ thường được. Hắn nhất định sẽ không trốn đông trốn tây như chuột chạy qua đường. Muốn đảm bảo an toàn cho bản thân, lại có thể đảm bảo duy trì liên lạc với các trưởng lão...

“Trịnh sư tỷ, có phải tỷ vẫn chưa nhận được hồi âm của sư tôn hay không?”

Bùi Tịch đột nhiên cất giọng. Hắn rất ít khi nói chuyện, giờ lại đột nhiên lên tiếng nghe lại có vẻ hơi xa lạ.

Giọng nói của thiếu niên lạnh lẽo như nước cam tuyền. Thấy Trịnh Vy Ỷ gật đầu, Bùi Tịch cười một nụ cười không mang bất cứ sắc thái tình cảm nào: “Có lẽ linh bồ câu đã bị chặn lại rồi.”

Hắn ngước mắt lên nhìn kết giới loang loáng ánh bạc trên đầu mình, đôi mắt có ý trào phúng: “Trưởng lão có thể rời khỏi Tinh Cơ các trước khi chúng ta đến, chứng tỏ rằng trong thành có tai mắt vẫn luôn giám sát chúng ta. Bọn họ nhất định sẽ không thả cho bồ câu bay đi.”



Hạ Tri Châu hít hà một hơi: “Tai mắt sao?”

“Cách để mua chuộc một người có rất nhiều, đấy không phải là trọng điểm.” Bùi Tịch nói: “Chuyện của ma quân là chuyện vô cùng quan trọng, nếu sư tôn nhận được tin thì rất định sẽ phản hồi rất nhanh. Nếu trưởng lão biết chúng ta là đệ tử của Huyền Hư kiếm phái thì khi nhìn thấy đại sư tỷ lên bờ thả bồ câu tự nhiên cũng sẽ hiểu là chúng ta đang gửi thư xin môn phái giúp đỡ, mà bọn họ thì nhất định không thể để cho các môn phái chính đạo phát hiện ra chuyện của Huyền Diệp.”

Hạ Tri Châu hiểu ra hàm ý trong lời nói của hắn, cả người chợt lạnh toát. Giống như cả người của hắn vừa mới rơi vào trong hầm băng, khí lạnh lan từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, mỗi giọt máu đều lạnh đến mức run lên.

Người có thể dùng linh bồ câu để truyền tin ngoại trừ ta thì chỉ còn địch.

“Để bảo vệ bí mật này...” Tay phải của Bùi Tịch vô thức vuốt ve chuôi kiếm, đôi mắt âm u: “Cứ giết hết là xong.”

Huyền Diệp không thể nào để bọn họ lành lặn rời khỏi thành Già Lan. Từ trước đến nay hắn luôn coi thường tính mạng của người khác, ngoại trừ tính mạng của chính mình. Đây là một lão chuột già tàn nhẫn độc ác, thích hưởng thụ cảm giác nắm tất cả mọi việc trong lòng bàn tay, đứng trong bóng tối nhìn trộm người khác bị trêu đùa. Người như vậy...

Ninh Ninh đột nhiên ngừng thở.

Một ý nghĩ vô cùng quái dị bỗng nảy ra trong đầu, trái tim của cô bắt đầu đập thình thịch, giống như có một hòn đá đang đập binh binh vào ngực cô.

Tại sao rõ ràng thiếu thành chủ đã mất đi giá trị lợi dụng mà trước khi đi các trưởng lão lại không diệt trừ hắn?

Cô lặng lẽ nắm chặt Tinh Ngân bên hông rồi hoảng sợ quay người lại.

Trên giường lớn khắc hoa tinh xảo, người đàn ông tuấn mỹ vô song vẫn đang nhắm mắt. Hàng mi dài rậm phủ bóng xuống khuôn mặt. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, khoé miệng của hắn đột nhiên nhếch lên cười một cách nhạt nhẽo.

Có thể đảm bảo bản thân an toàn tuyệt đối, có thể liên lạc cùng với các trưởng lão, có thể đứng ở trong bóng tối mà quan sát tất cả những gì xảy ra... còn có chỗ nào hợp ý hắn hơn phủ Thành chủ được vạn người tôn sùng đâu.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Hoá ra ngay từ ban đầu, người nằm ở trên giường đã không phải là Giang Tứ mà chính là ma quân Huyền Diệp ngụy trang thành bộ dạng của hắn.

Là người giật dây phía sau, hắn vẫn luôn nhàn nhã nằm ở nơi đó, lắng nghe đám tiểu bối tiên môn nghiêm túc phân tích và suy ngẫm.

Đúng là thú dị.

Nơi này vốn không thể có gió, nhưng đột nhiên ngay lúc này, một trận gió lạnh đột nhiên lướt qua vành tai của Ninh Ninh, gió sắc như dao, suýt chút nữa đã rạch ra một vết thương sâu hoắm trên vành tai của cô.

Bóng tối ầm ầm đổ xuống, nam nhân nằm ở trên giường mở choàng mắt ra.

Đồng tử của hắn màu đỏ sậm, tơ máu như dây đằng điên cuồng sinh trưởng chiếm lấy toàn bộ con ngươi. Khí chất lạnh lẽo trên gương mặt vì ánh mắt này mà không còn sót lại chút gì, thay vào đó là vẻ khát máu và tàn bạo.

Hắn muốn giết cô.

Mặc dù hắn đang bị thương nặng, tu vi bị hao tổn nhiều nhưng áp lực thuộc về cường giả kỳ Hoá Thần vẫn mãnh liệt như hồng thuỷ dập dìu đánh thẳng vào lòng cô.

Ninh Ninh cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương như bão tuyết vần vũ, thuỷ triều không thể kháng cự lại đang dần dần nuốt trọn cô, gió lốc mang theo mùi máu vần vũ nổi lên. Mà cô đứng ở trong trung tâm của gió lốc, bốn bề sát khí. Đôi mắt đỏ như màu màu gần trong gang tấc như là hố nước sâu thẳm cơ hồ đang muốn dìm cô chết đuối.

Lại thêm một luồng gió mạnh vô hình lao thẳng tới nhắm thẳng vào ngực cô. Cô nghe thấy Trịnh Vy Ỷ thét lên: “Ninh Ninh!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.