Tô Lạc suy yếu vô cùng, nhưng nàng cắn răng đứng lên, lung lay đi vào bên trong.
Nàng nương đỡ theo vách tường, gian nan đi được khoảng trăm mét, nhưng vẫn không đến được cuối đường.
Con đường này đen nhánh mà u ám, tựa hồ hướng về địa ngục vô biên, tất cả những thứ có thể thấy được chỉ là bóng đêm.
Nhưng không biết vì sao, tựa hồ có một loại lực lượng thần bí triệu hoán nàng, không ngừng dụ dỗ nàng đi vào trong.
Lại đi rồi đại khái khoảng ba trăm thước, Tô Lạc hít sâu một hơi, điểm cuối của con đường này rốt cuộc ở đâu? Chẳng lẽ thật sự không có điểm cuối?
Nàng cũng không tin.
Lòng hiếu thắng của Tô Lạc bị kích lên, nàng kéo thân mình từng bước một đi vào bên trong, ước chừng đi được 1000 mét, bỗng nhiên, Tô Lạc nghe được tiếng suối nước róc rách.
Khi Tô Lạc đi đến nơi phát ra âm thanh, nàng không khỏi mở to hai mắt, tinh tế nhìn cảnh tượng trước mắt.
Giờ khắc này, nàng cứ ngỡ rằng chính mình hoa mắt.
Cuối con đường đen, thế nhưng là một không gian hình tròn rất lớn, ước chừng lớn bằng sân bóng rổ, không gian có vẻ thực trống trải.
Chính giữa có một cái lô đỉnh màu tím, chung quang nó là một bệ dài hình tròn, trên bệ còn có một chút tinh thạch và thảo dược.