Long ma ma đang đánh nhau kịch liệt với Hỏa Phượng Hoàng, nó bớt thời giờ quay đầu nhìn lại, phát hiện tiểu bảo bối nhà mình lại nằm trong lòng ngực của một nhân loại nhỏ bé, mà nhân loại kia còn đang cầm dao trong tay khoa tay múa chân!
Long ma ma rống lên một tiếng lảnh lót, âm lượng cao vô cùng, xuyên thấu đến tận trời.
Theo ý nó, tốt nhất là dùng hơi thở rồng đốt cháy Tô Lạc, đốt đến không còn gì, biến thành bụi mà bay.
Nhưng Tô Lạc may mắn ở chỗ trong tay nàng đang ôm “con tin”, thế nên khả năng công kích viễn trình của Long ma ma không thể sử dụng được.
Ném chuột sợ vỡ đồ.
Lúc này, Tô Lạc nhìn thấy một con Thần Long khổng lồ đang chạy về phía nàng, long uy khiến trái tim của nàng đập liên hồi.
Đáy mắt của nàng hiện lên sự sợ hãi, không kịp nghĩ nhiều, nàng bế Tiểu Manh Long xoay người bỏ chạy.
Đây tuyệt đối là động tác theo bản năng.
Chạy chạy chạy!
Tô Lạc biết, nếu bị Long ma ma đuổi kịp, Long Huyết của nàng sẽ biến mất.
Không chỉ như thế, tánh mạng của nàng tuyệt đối sẽ biến mất dưới móng vuốt phẫn nộ của Thần Long.
Thần Long rống lên từng tiếng, khiến máu tươi của Tô Lạc dâng lên, long uy giống như thiên quân vạn mã lao nhanh, đinh tai nhức óc.
Khi Thần Long đang đuổi giết Tô Lạc, Hỏa Phượng Hoàng cũng không buông tha nàng, nhưng cũng nhờ Hỏa Phượng Hoàng quấy nhiễu nên Tô Lạc mới có thời gian để chạy trốn.
Tô Lạc vừa chạy vừa bớt thời giờ quay đầu lại xem, chỉ thấy đầu long dữ tợn mà hung ác, long nhãn to đùng lộ ra hai đường máu, vẩy rồng lấp lánh ánh sáng lạnh, tựa hồ mỗi một mảnh đều ẩn chứa lực lượng vô tận.
“Má nó!” Mắt thấy khoảng cách giữa Thần Long và nàng càng ngày càng gần, Tô Lạc khẽ biến sắc, thầm mắng một tiếng.
Lúc này, Thần Long sớm đã bạo nộ, nếu bị nó bắt lấy, kết cục tuyệt đối sẽ thực bi thảm.
Tô Lạc nhanh chân hơn, dưới chân như có gió, không hề ngoái về phía sau mà chỉ chăm chăm nhảy về phía trước.
Tô Lạc thật buồn bực!
Với tốc độ của nàng, khẳng định chỉ chạy được nửa đường sẽ bị nó đuổi theo.
Làm như thế nào đây?
Thần Long đuổi theo nàng lên trời xuống đất, không thể trốn được.
Đồng thời, bé con trong lòng ngực nàng cũng không an phận, nó cảm thấy hình như nàng đang chơi trò chơi, nghiêng đầu nhỏ ra cùng rống với mẹ nó.
Tô Lạc buồn bực chết khiếp, nàng nửa uy hiếp nửa đe dọa mà chụp đầu nó: “Không được kêu!”
Tiểu Manh Long cũng không hiểu ý Tô Lạc, đôi mắt tròn to toàn là mơ hồ, nhưng nó thấy khuôn mặt của Tô Lạc hung ác dữ tợn, vì thế, nó yếu ớt mà rụt rụt cổ, yên lặng lùi về trong lòng ngực Tô Lạc.
Nhưng mà, không được bao lâu, nó vẫn chứng nào tật nấy, ló cái đầu nhỏ ra.
“Không được quậy, chui vào!” Tô Lạc vỗ đầu nó, vì thế nó lại thực nghe lời, ngoan ngoãn lùi về trong lòng ngực Tô Lạc.
Vì thế, mỗi lần nó ló ra, Tô Lạc lại đẩy nó vào.
Ngó ra, lại đẩy trở về.
Sau đó, Tiểu Manh Long còn tưởng rằng Tô Lạc đang chơi trò chơi với nó, cười ha ha ha, chơi mãi không biết mệt.
Sau lại Tô Lạc lười đẩy nó, nó cũng không ngó ra nữa, một mình kêu ngao ô ngao ô, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vô cùng đáng thương, nước mắt lưng tròng.
Trán Tô Lạc lại nổi đầy gân xanh.
Nàng chỉ muốn một tí Long Huyết thôi mà, nàng dễ dàng sao? Trước có Tiểu Manh Long quấy rối, sau có đại Thần Long đuổi theo không bỏ.