Dung Vân đại sư, đã từng là một trong những vị đại sư trong ngành luyện dược sư, gần đây có một tin tức được truyền ra, vị đại sư này đã đột phá thành luyện dược sư cấp tông sư.
Tin tức này vừa lan ra, tức khắc toàn bộ đại lục đều sôi trào.
Dung Vân đại sư thân thế thần bí khó lường, không thuộc về bất kỳ môn phái nào, cho nên rất nhiều môn phái đều muốn mời hắn về tôn lên là phái chủ.
Nhưng Dung Vân đại sư không chỉ đạt tới đỉnh cao ở phương diện luyện dược, ở võ đạo hắn cũng vô cùng tài ba, đến nỗi sức mạnh hắn đạt được đã ở trình độ nào, cũng không ai biết rõ ràng lắm.
“Nhị thúc vừa nhận được tin tức, Dung Vân đại sư ít ngày nữa sắp đến đế đô, trước khi hắn đến đây, chúng ta cần phải giải quyết cho xong nha đầu thúi kia.” Lý Nghiêu Tường âm thanh lạnh lùng nói.
Tô phu nhân nhìn kẻ áo đen trước mắt, môi có chút run run.
Rốt cuộc khi cùng Dao Trì Lý gia hợp tác, bà ta từ đầu đã yếu thế, vốn ở thế bị động.
“Đây là cái gì?” Tô phu nhân sắc mặt hoảng sợ, trong lòng bà ta có một chút sợ hãi.
“Ngươi yên tâm, hắn sẽ không chết.” Kẻ áo đen nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tô phu nhân, khóe miệng hiện lên một tia châm chọc.
“Ngươi chắc chắn sẽ không có việc gì?” Giờ này khắc này, Tô phu nhân trong lòng có chút hối hận.
Bà ta hối hận nên nhất thời xúc động, đáp ứng đề nghị Dao Trì Lý gia.
Bọn họ ngay từ đầu cũng đã nói là Tĩnh Vũ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng mà bà ta lại nhìn thấy Tĩnh Vũ đã hộc ra mấy ngụm máu, tâm bà ta không bình tĩnh được.
“Tô phu nhân, hiện tại chúng ta đang ngồi ở trên cùng một chiếc thuyền, ngươi đã không còn cơ hội rời thuyền rồi.” Kẻ áo đen đáy mắt cười lạnh: “Thuốc này sẽ không làm chết người, nhưng sẽ bức Tô Lạc phải quỳ rạp xuống trước cửa Lý phủ, bởi vì thuốc giải, cũng chỉ có Dao Trì Lý gia có.”
Tô phu nhân khẽ cắn môi: “Được!”
Kẻ áo đen nói không sai, hiện tại bà ta đã không có đường lui, chỉ cần nhắm mắt mà hành động.
Dù sao kết quả gặt hái được cũng xứng đáng.
Chỉ cần diệt trừ nha đầu thúi Tô Lạc kia, Tô phủ sẽ khôi phục lại sự yên lặng ngày xưa, mấy đứa con của bà ta sẽ không bị nàng làm hại.
Kẻ áo đen, cũng chính là Dao Trì tiên tử, nàng ánh mắt đảo qua trên giường liếc mắt nhìn Tô Tĩnh Vũ một cái, khóe miệng gợi lên một sự châm chọc, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.
Tô phu nhân nhìn Tô Tĩnh Vũ trên giường sắc mặt khôi phục bình tĩnh, khẽ cắn môi đến gần hắn: “Tĩnh Vũ, kế hoạch này ngươi cũng đã đồng ý rồi… Con trai ngoan, ngươi uống cái này đi, mọi chuyện sẽ ổn nhanh thôi mà…”
Tô phu nhân vạch môi Tô Tĩnh Vũ, đổ thứ nước thuốc màu đen kia trong bình sứ vào trong miệng Tô Tĩnh Vũ.
Thuốc đã vào miệng, đã qua lâu rồi mà vẫn chưa thấy phản ứng, Tô phu nhân lúc này mới thoáng có chút yên tâm.
Sau khi đem xử lý bình sứ đó rồi, bà ta mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Tô Tử An dậy rất sớm, hắn rửa mặt chải đầu xong đang muốn đi thượng triều, nhưng vào lúc này, Tô phủ bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết!
“A…”
Một tiếng quát tháo thê lương, đánh vỡ khoảnh khắc âm u và yên lặng của buổi sáng sớm, toàn bộ Tô phủ sôi nổi thắp sáng đèn.
Tô Tử An nghe ra âm thanh này đến từ sân của Tô Tĩnh Vũ, hắn làm gì còn tâm trạng mà lâm triều, sải bước thẳng đến sân kia.
Thời điểm hắn đến gần, liền nghe thấy bên trong truyền đến một tràn âm thanh tanh tưởi.
Đi nhanh qua ngạch cửa, hắn liền nhìn thấy Tô Tĩnh Vũ đang ngồi ở mép giường cúi đầu nôn mửa.
Tô Tử An đau lòng bước nhanh tới: “Tĩnh Vũ, ngươi tỉnh rồi sao? Hiện tại cảm giác thế nào?”
Nhưng mà, ngay lúc Tô Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên, Tô Tử An chầm chậm lui về phía sau ba bước, toàn bộ khuôn mặt đều là sự sợ hãi.
“Ngươi, ngươi, ngươi… Mặt ngươi?”
Trước đó, Tô Tĩnh Vũ tối hôm qua trên mặt vẫn còn hồng hào.