Bà ta ngoái đầu nhìn lại, khó có thể tin người đang bước vào ngưỡng cửa là Lãnh dược sư, phải sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, bước nhanh tới chào đón: “Lãnh dược sư, người rốt cuộc cũng tới rồi!”
Tô phu nhân trên mặt có chút run rẩy, dừng ở đáy mắt Tô Tử An, hắn cho rằng đó là do cảm giác giác vui mừng kích động gây ra.
Lãnh dược sư nhìn qua Tô phu nhân với đôi mắt lãnh đạm không chút hơi ấm, tùy ý mở miệng: “Người bệnh đâu?”
Người bệnh này, dựa theo lời nói Lạc nha đầu, xem ra là vô cùng thú vị, hắn phải nghiên cứu thật kỹ càng mới được.
“Được.” Lãnh dược sư ngồi ngay ngắn tại mép giường, tỉ mỉ kiểm tra Tô Tĩnh Vũ.
Một bên là Tô phu nhân, sắc mặt lại có chút phức tạp.
Bà ta lặng lẽ lôi kéo áo choàng Tô Tử An: “Lão gia, vị này có thật là…” Lãnh dược sư?
“Chắc chắn chính là người, không hề lừa già dối trẻ.” Tô Tử An vỗ ngực bảo đảm: “Năm đó bệ hạ mời hắn xem bệnh, ta ở bên cạnh, cho nên có thể nhận biết được hắn.”
“Nhưng, nhưng chỉ thời gian ngắn như vậy, mà đã có thể mời được người đến sao?” Đã là nửa đêm, làm sao có thể mời thánh chỉ, lẽ ra phải là sáng mai mới có thể đi không phải sao?
Nói đến điều này, Tô Tử An liền kiềm chế không được trong lòng mừng như điên, hạ giọng, kể lại toàn bộ sự tình, cuối cùng mới nói: “Phu nhân, ngươi chắc chắn sẽ không thể nào ngờ được, Lãnh dược sư lại coi trọng Khê nhi như thế, người đã nói với ta như vậy khi nãy, nếu không ta cũng tuyệt đối không tin, nhưng đây là sự thật! Bệnh tình của Tĩnh Vũ ngươi không cần lo lắng, có Lãnh dược sư ở đây, bảo đảm sẽ không có việc gì.”
Tô phu nhân siết chặt khăn, đôi mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Nàng rõ ràng âm thầm dặn dò Tô Khê chỉ làm bộ làm dáng, không cần quá thành tâm, nhưng… Nhưng sao lại có thể mời được Lãnh dược sư tới đây?
Còn nữa, Tô Khê làm sao có thể được Lãnh dược sư nhìn trúng?
Tô phu nhân thật là nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra.
Lãnh dược sư trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
Tô Tử An chạy nhanh tới, thấp thỏm bất an hỏi: “Lãnh dược sư, con ta…”
Lãnh dược sư sắc mặt nghiêm túc, không nói chuyện trong một lúc lâu.
Tô Tử An lo sợ bất an đứng ở trước mặt hắn, thần sắc khẩn trương nôn nóng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh dược sư.
Lãnh dược sư nhíu mày nói: “Lệnh công tử là sao lại bị thương?”
Tô Tử An giải thích kỹ càng: “Hôm nay hắn từ học viện trở về trên đường bị trúng mai phục, bị nhiều kẻ tấn công, cứ như thế bị đánh đến mức lục phủ ngũ tạng dường như bị lệch vị trí…”
Lúc này, Tô phu nhân sắc mặt tái nhợt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh dược sư, trong mắt vô cùng phức tạp.
Tô Tử An cố gắng hết sức mới kể rõ ràng được hết, sau đó bình tĩnh nhìn Lãnh dược sư.
“Giả…” Lãnh dược sư suýt chút nữa đã phát ra luôn từ “dối”, nhớ tới lời nói của Tô Lạc, hắn mới nhịn xuống, phẫn nộ phất tay áo, khó khăn đổi thành: “Yên tâm, bổn dược sư đều có biện pháp.”
Đã có biện pháp, Lãnh dược sư cần gì phải có biểu hiện như tức giận vì bị lừa gạt chứ? Tô Tử An cực kỳ khó hiểu.
Tô phu nhân nắm chặt khăn tay lúc này mới lặng yên buông ra, mồ hôi lạnh trên trán chậm rãi chảy xuống.
Lãnh dược sư bất động im lặng mà liếc mắt Tô phu nhân một cái, Tô phu nhân cảm thấy sống lưng phát lạnh, toàn bộ thân mình đều cứng đờ.
Lúc nàng tinh tế ngước lên, ánh mắt của Lãnh dược sư đã chuyển đi chỗ khác, sắc mặt ông ta lãnh ngạo như băng sương, nhìn không thấy gì bất thường.
Tô phu nhân trong lòng thấp thỏm, đôi mắt mặc kệ lại ngó loạn khắp nơi, chỉ cúi đầu không nói.
Lãnh dược sư dùng châm cứu làm tan đi các vết máu bầm trên người Tô Tĩnh, lại lấy ra ba viên đan dược đưa cho Tô Tử An: “Mỗi ngày một viên, nhớ kỹ, tự tay ngươi phải đút cho hắn uống.”