Tấn công không ăn thua, Tô Lạc liền nhanh chóng lui lại, dù sao thì Tô Thanh điên cuồng kia cũng là do nàng chọc giận.
Lúc này, tất cả đều im lặng.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Quần chúng dưới đài tranh đấu không một ai có thể ngờ được, Tô Lạc vừa rồi suýt chút nữa đã giết chết Tô Thanh rồi. Việc này quả thật… khiến mọi người thấy cổ mình có chút ớn lạnh.
Màn vừa rồi, từ lúc Tô Lạc dùng Chưởng Ấn và Hỏa Diễm, rồi đến dao găm ám sát, nhìn thì có vẻ rất dài, kỳ thực đã xảy ra với tốc độ ánh sáng.
Cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Lúc này, Tô Lạc đứng ở một bên đấu trường, gió nhẹ thổi tung mái tóc đen như mực của nàng, váy áo tung bay, tựa như cơ thể đang ngưng kết ánh sáng, mang đến cho ngươi ta một ảo giác về một khí chất siêu phàm.
Trái lại là Tô Thanh.
Nàng vốn dĩ như làn nước trong, như đóa phù dung, thanh cao ngạo mạn, nhưng sau một hồi, nàng lại bị Tô Lạc dồn ép đến mức thảm hại.
Mái tóc đen mềm mại như tơ lụa bị lửa đốt trở nên thưa thớt, trên phần cổ tuyết trắng như ngọc dính một vết máu dữ tợn, quần áo trên người dính đầy máu, cả người trông cực kỳ nhếch nhác.
Sao lại thế? Rõ ràng Tô Thanh cấp năm, rõ ràng nàng mới là người mạnh...Tại sao lại bị dồn ép thành như vậy?
Trên trán của tất cả mọi người đều mọc lên một dấu hỏi chấm to đùng, cực kỳ khó hiểu.
Tô Thanh lúc này, chỉ hận không thể lăng trì tùng xẻo Tô Lạc!
Mỹ nam kế!
Tấn vương điện hạ sao lại có thể… sao lại có thể dùng mỹ nam kế với mình?
Nếu như không phải mình nhìn ngài mà bị phân tâm, Tô Lạc sao lại có cơ hội như vậy? Thật sự là quá ghê tởm!
Tô Thanh nghiến răng nghiến lợi, gằn ra từng chữ, phẫn nộ quát: “Tô Lạc, có bản lĩnh thì hãy dựa vào công phu thật sư của bản thân để thắng ta, đừng có dùng mấy mánh khóe bàng môn tà đạo!”
“Bàng môn tà đạo? Xin hỏi nhị tỷ tỷ, như thế nào là bàng môn tà đạo?” Tô Lạc bình tĩnh đứng yên, như cười như không liếc xéo nàng.
Bị một nụ cười của Nam Cung Lưu Vân làm mất thần hồn, Tô Thanh hãy nói ra, để mọi ngươi phân xử thử.
Tô Thanh nhất thời bị chẹn họng. Lồng ngực như có một đốm lửa mãnh liệt đang cháy hừng hực, hai mắt đỏ ngầu như máu tươi, rõ ràng cực kỳ tức giận.
Nàng có thể nói sao? Nàng có thể công khai nói ra nàng bị một nụ cười của Nam Cung Lưu Vân làm cho phân tâm ư? Nếu như vậy, nàng có gì khác với mấy cô nàng hám trai?
Dương mưu (1) này của Tô Lạc, Tô Thanh không có cách nào tiếp lời, nàng chỉ có thể thẹn quá thành giận, hét lớn một tiếng: “Tô Lạc, nộp mạng đi!”
Lời còn chưa dứt, người nàng đã như một ngôi sao băng bắn về phía Tô Lạc.
“Băng Nhẫn Thuật!” Tô Thanh hét lớn một tiếng, ngay lập tức, từng lưỡi Băng Nhẫn hình ngũ giác xoay tròn phóng về phía trước Tô Lạc.
Lưỡi Băng nhẫn chi chít, ùn ùn kéo đến, ít nhất cũng phải có hàng trăm hàng nghìn cái, nếu bị đâm trúng, Tô Lạc chắc chắn sẽ biến thành con nhím.
Tô Thanh liều mạng rồi! Nàng đã phẫn nộ đến mức phát điên rồi!
Lúc này, trên khóe miệng Tô Lạc nhếch lên một nụ cười nhạt.
Nói thật, chắc chắn đời trước nàng có thù với pháp sư băng hệ. Tất cả kẻ thù ở kiếp này đều dùng Băng Nhẫn Thuật để giết nàng.
Bắt đầu từ Liễu Thừa Phong, đến Lý Ngạo Thiên gần đây, rồi đến Tô Thanh ở trước mặt, toàn bộ đều là băng hệ. Có điều, trong mấy trận chiến đấu gần đây, nàng đã được chiến đấu với pháp sư băng hệ, nên đã có không ít kinh nghiệm.
Đại Hư Không Thủ Ấn được đưa lên cao, sau đó xuất hiện một bóng đen, nhanh chóng che phủ Tô Lạc. Xung quanh Tô Lạc hình thành một màng bảo vệ, bảo vệ hoàn toàn cho cơ thể nàng, không sót chỗ nào.
“Phịch phịch phịch!” Từng lưỡi Băng Nhẫn tấn công lớp bảo vệ, phát ra tiếng va chạm dữ dội.
Trong nháy mắt, hỏa tinh bắn ra bốn phía, cực ký chói mắt