Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1191: Nam cung thức tỉnh (6)



Tô Lạc không keo kiệt máu một chút nào, thật giống như đó chỉ là nước suối không đáng bao nhiêu tiền, hận không thể tưới hết tất cả lên người Nam Cung Lưu Vân.

Theo thời gian trôi đi, sắc mặt Tô Lạc tái nhợt như giấy vàng, đầu óc bắt đầu choáng váng, nếu không phải có Tử Nghiên đỡ, chỉ sợ nàng đã ngất đi rồi.

“Tiểu Lạc…” Tử Nghiên không đành lòng, thấp giọng gọi. 

Nàng dùng tay trái che miệng lại, không tiếng động yên lặng rơi lệ.

Nếu Tiểu Lạc cứ tiếp tục mất máu như thế này, máu trên người nàng chắc chắn sẽ chảy ra hết.

Điện chủ Cửu Trùng Điện thấy thế, không khỏi thở dài: “Phí phạm của trời, thật sự là quá phí phạm của trời. Mỗi một giọt máu đó đều trân quý vô cùng, người bình thường uống một giọt là có thể kéo dài mười năm tuổi thọ, ngươi lại lãng phí như vậy.” 

Tô Lạc lạnh lùng nhìn hắn một cái, không phát biểu bất kì ý kiến gì.

Điện chủ Cửu Trùng Điện vẫn còn ở nơi đó lẩm nhẩm lầm nhầm: “Những giọt máu này chính là thần dược cho người sắp chết, đối với việc tu luyện cũng có trợ giúp vô cùng lớn, ngươi lại hào phóng như vậy, thật sự là quá đáng tiếc.”

“Ngươi nói xong chưa, câm miệng đi.” Tô Lạc tức giận mà trừng hắn: “Cũng không phải máu của ngươi, ngươi tiếc cái gì?” 

Tô Lạc sao có thể không rõ động cơ của vị Điện chủ Cửu Trùng Điện này? Hắn làm trò trước mặt Lý Dao Dao khen máu nàng giống như kỳ tích, đến lúc đó nếu tin tức này bị truyền ra bên ngoài, Tô Lạc chẳng phải sẽ biến thành bảo bối di động sao? Ai lại không muốn nhào tới cướp một chén canh chứ?

Điện chủ Cửu Trùng Điện bị Tô Lạc nói đến một câu đều nói không nên lời, chỉ có thể buồn bực mà quay đầu đi.

Thật vất vả mới đồ đầy máu vào người Nam Cung Lưu Vân, Tô Lạc chỉ cảm thấy trước mắt như muốn sụp xuống, thiếu chút nữa đã ngất đi rồi. 

“Tiểu Lạc, nghỉ ngơi một chút đi.” Tử Nghiên đau lòng mà đỡ nàng ngồi xuống.

Tô Lạc xua tay: “Không cần, ta chờ Nam Cung.”

Tô Lạc cứ quỳ xuống như vậy, lẳng lặng mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, trên mặt mang theo nụ cười nhu hòa. 

Hòn đá nhỏ sẽ không lừa nàng, Nam Cung Lưu Vân nhất định sẽ thức tỉnh. Tô Lạc có tín nhiệm cực kỳ to lớn trong lòng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Tô Lạc không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân, rất sợ bỏ qua một chút tín hiệu nào. 

Qua không biết bao lâu, lông mi mỏng như cánh ve của Nam Cung Lưu Vân khẽ run lên, sau đó hai tròng mắt của hắn cũng mở ra.

Tô Lạc kích động đến mức thiếu chút nữa thét chói tai, nhưng mà trên thực tế, động tác của nó còn ôn nhu hơn bất kì ai, nàng thấp giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Nam Cung Lưu Vân nhìn Tô Lạc, lại nâng tay, nhìn máu tươi đỏ thẫm trên đó. 

“Đây là máu của ngươi?” Nam Cung Lưu Vân nhăn mày lại, lạnh như băng hỏi.

Tô Lạc giống như đứa con nít làm chuyện xấu bị bắt quả tang tại trận, trong lúc nhất thời có chút thất thố, nhưng mà nàng rất nhanh đã điều chỉnh xong: “Chính xác mà nói, loại máu có thể cứu người này có một nửa là công lao của ngươi.”

“Hửm?” Nam Cung Lưu Vân nhìn khuôn mặt tái nhợt như giấy của Tô Lạc, đáy mắt hiện lên sự đau lòng. 

“Ta dung hợp Xích Huyết Huyền Sâm, sau đó máu của ta mới có thể phản lão hoàn đồng, khởi tử hồi sinh, Xích Huyết Huyền Sâm là do ngươi lấy được, chẳng phải hơn phân nửa công lao đều thuộc về ngươi sao?” Tô Lạc cười nâng hắn dậy, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Nam Cung Lưu Vân hít sâu một hơi, đan điền bắt đầu chạy khắp nơi trong cơ thể.

Sauk hi chạy hết một vòng rồi, sắc mặt của hắn trở nên rất khó xem. 

“Thực tốt.” Hai chữ mà hắn nói ra là hai chữ “thật tốt”.

“Ngược lại là ngươi.” Nam Cung Lưu Vân dùng ánh mắt đề phòng nhìn Lý Dao Dao: “Những việc này sao có thể tùy tiện để người khác biết chứ? Không biết cái gì gọi là cắt cỏ không cắt tận gốc, gió thồi qua lại mọc lên sao? Không biết cái gì gọi là không quyết đoán sẽ sinh ra hậu hoạn sao?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.