Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 46



Edited by Hari.

Theo giọng nói của Ảnh Ma, không chỉ có Vô Chiếu trưởng lão nhìn thấy hắn, đến cả Yến Phất Quang và Bạch Lang cũng đều chú ý tới hắn.

Cừu Vân cong người, sức lực toàn thân đều tập trung ở phần đầu, lúc này đang nghiêm túc đối diện truyền âm phù mà gào rống, tư thế vặn vẹo thập phần không ưu nhã. Quả thực giống hệt như trên thẻ bài viết.

Bạch Lang trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết nên nói gì cho tốt. Cũng may không chỉ một mình nàng cạn lời, Vô Chiếu trưởng lão thấy một màn này biểu tình phi thường đặc sắc.

Mặt ngoài vẫn là một nhân vật trí thức của chính đạo,Vô Chiếu trưởng lão quả thực bị một màn này làm cho cay mắt. Hắn thề, nếu như có đệ tử như này xuất hiện ở Tích Nghiệp Các của bọn họ, hắn nhất định sẽ cho đối phương biết cái gì gọi là quy củ.

Nhưng......

Hắn nhìn chằm chằm Cừu Vân trước mặt thật lâu, nghĩ hắn là Ma tộc, mình còn có chuyện quan trọng trong người, không khỏi lại hít vào một hơi thật sâu.

"Nhỏ giọng chút, ta tới rồi."

Hắn ngăn lại hành vi cay mắt của Ảnh Ma.

Bạch Lang hai người trốn ở trên nóc nhà, sau khi nhấc lên một viên linh ngói, cảnh tượng phía dưới xem được rất rõ ràng.

Sau khi hai kẻ kia nhận thức, đối phương xoay người lại, Bạch Lang bỗng nhiên nhận ra kẻ đang vặn vẹo thành một đống trên giường chính là vị sư huynh lúc trước bị nàng nối xương sai.

"Di?"

Nàng hơi kinh ngạc, có chút nghi hoặc đối phương sao lại nhận thức người Ma tộc?

Nhìn ánh mắt nàng kinh ngạc, Yến Phất Quang lại nhướng mày.

"Tiểu Bạch nhận thức hắn?"

Bạch Lang gật gật đầu: "Sư huynh này tên là Triệu Ngũ, ta đã từng xem bệnh cho hắn."

Nàng chợt dừng, lại không cẩn thận bổ sung thêm một câu: "Tuy rằng nối sai xương."

Yến Phất Quang:......

Hắn híp híp mắt, đem ánh mắt chuyển hướng về phía người trên giường, vừa nhìn, biểu tình lại có chút cổ quái.

Hắn tu vi cao hơn mọi người ở đây rất nhiều, tự nhiên có thể dễ dàng nhìn thấu diện mạo thật của sư huynh kia.

Người trước mặt này, à không, phải gọi là ma, không phải chính là tên Ảnh Ma bị Tiểu Bạch hại cho nứt mông sao?

Hắn nhìn về phía hai cánh tay vặn vẹo của đối phương, lại nghĩ đến chuyện Bạch Lang nói không cẩn thận nối sai xương, khóe mắt giật giật không ngừng.

Tên này thật đúng là xui xẻo, hai lần đều rơi vào trong tay Tiểu Bạch.

Thấy Tiểu Bạch Long còn đang nghi hoặc vị sư huynh này rốt cuộc là ai, Yến Phất Quang hơi hơi mím môi, bỗng nhiên duỗi tay che khuất hai mắt nàng.

"Sư tôn, làm sao vậy?"

Bạch Lang đang nghiêm túc nhìn lén, đột nhiên bị che hai mắt lại, hoảng sợ.

Nàng muốn mở miệng, rồi lại sợ làm kinh động đến hai tên gian tế bên trong, chỉ đành dùng móng vuốt nhỏ khảy khảy lòng bàn tay sư tôn, trộm viết chữ hỏi.

Long trảo với ngón tay xúc cảm có chút bất đồng.

Bạch Lang thu hồi bộ phận bén nhọn, chỗ hai người tiếp xúc mềm mụp, giống như đệm thịt, làm cho lòng bàn tay Yến Phất Quang có chút ngứa ngưa.

Biểu tình trên mặt hắn không thay đổi, nhưng đuôi lông mày lại thả lỏng xuống.

"Có muốn xem diện mạo thật của hắn không?"

Bạch Lang đương nhiên muốn a. Nàng theo bản năng gật đầu, lại bỗng nhiên nhớ tới. Di, sư tôn ý là nói, Triệu Ngũ sư huynh bị nàng nối sai xương kia, bộ dáng hiện tại cũng không phải là thật?

Nàng có chút kinh ngạc, liền nghe thấy Yến Phất Quang cười nhạt một tiếng.

Theo một trận lạnh lẽo ở giữa trán, Bạch Lang cảm giác hai mắt của mình càng thêm thanh minh, giống như bị thứ gì vừa phất qua.

Lòng bàn tay ấm áp trước mắt dời đi, Bạch Lang lại lần nữa từ trên nóc nhà nhìn xuống, liền thấy được...... một đám bóng màu đen.

Bạch Lang:......

"Sư tôn, đây là cái gì?"

"Bóng."

Hắn dừng một chút, lại nói: "Như ngươi thấy, trên giường chính là Ảnh Ma. Ngươi còn chưa thấy nguyên hình của hắn đi, chính là như vậy."

Yến Phất Quang biết Ảnh Ma khi hóa thành người bộ dáng không tồi, hắn thường nhìn thấy là vẻ mặt đại chúng hàm hậu mà Ảnh Ma thường dùng kia.

Mà Bạch Lang...... liền trực tiếp xuyên qua hiện tượng nhìn thấu bản chất rồi, nhìn đến chính là bản thể của Ảnh Ma.

Một đoàn đen kịp, đến mặt với tay cũng phân không rõ bóng dáng.

A?

Đây là kẻ lúc trước cùng nàng giằng co, Ma tộc sư tỷ xinh đẹp? Sao lại biến thành bộ dáng này?

Bạch Lang vừa dâng lên kinh ngạc, cảnh tượng kế tiếp liền hạn chế độ tuổi người xem rồi.

Nguyên hình Ảnh Ma trên mặt giống như bôi thứ gì mơ mơ hồ hồ, thập phần quỷ dị.

Bạch Lang nhìn Ảnh Ma tự xưng tên là Trùng, từ trên giường bò dậy, sau đó cùng Vô Chiếu trưởng lão vừa lẻn vào cùng nhau xác nhận thân phận, sau đó bắt đầu thương nghị sự tình.

Hình ảnh lúc này có vẻ cực độ cay mắt.

Dưới sự so sánh, kẻ mà mình đã gặp qua bao nhiêu lần cũng không phát hiện ra thì ra lại chính là tên Ảnh Ma bị mình lừa uống Trư Cương Liệt, chuyện này cũng chưa đáng giá cho người khiếu nại.

Nhưng giờ phút này một người một bóng, vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ thương nghị.

Nhìn một lát sau, Bạch Lang rốt cuộc nghe không nổi nữa.

"Sư tôn, chúng ta khi nào thì bắt bọn hắn?"

Yến Phất Quang liếc mắt nhìn phía dưới một cái, thần sắc nhàn nhạt: "Không vội, ngày mai trên yêu thú đại khảo sẽ động thủ. Đến lúc đó Tích Nghiệp Các toàn bộ đều trốn không thoát."

Bạch Lang vừa quay đầu liền thấy trong tay sư tôn cầm tồn âm thạch, không khỏi cảm thán sư tôn thật đa mưu túc trí.

Dưới tình huống như vậy, liền càng cảm thấy hai kẻ phía dưới đần không chịu nổi.

......

Ảnh Ma cùng Vô Chiếu trưởng lão đang thương nghị đến cao trào đều không nhận ra chính mình đã bại lộ, trong lòng còn mang theo ác ý cùng với đối phương thương thảo.

Vô Chiếu chưa từng gặp qua có người cư nhiên sẽ đầy mặt tự hào tự xưng là trùng.

Sau khi hắn tìm được Cừu Vân trong lòng khinh thường vô cùng, tuy không có biểu hiện ra ngoài, nhưng là lại âm thầm cảm thấy những tên Ma Tộc ăn tươi nuốt sống này của Ma Vực quả thật là không biết xấu hổ.

Cừu Vân kỳ thật cũng chờ hắn chờ đến cáu kỉnh, cảm thấy cái tên ngụy quân tử này tâm tư quá mức thâm trầm, còn cực kỳ lắm chuyện.

Hai kẻ nhìn nhau ngứa mắt, lại không thể không cùng nhau thương lượng sự tình kế tiếp.

Vô Chiếu trưởng lão ánh mắt âm u, chịu đựng cảm giác ghê tởm đối với thẻ bài trên giường bệnh của Cừu Vân, đứng xa ra một chút mới nói: "Ngày mai ta sẽ trộm đổi pháp khí, khi trời giáng xuống công đức, đem công đức chi lực dẫn tới liên hoa pháp khí nối liền với Ma Tôn. Ngươi đêm nay liên hệ với Ma tộc ở ngoài Thái Thanh Tông, đến lúc đó xem sắc mặt của ta mà hành sự. Khi thấy ta gật đầu liền lập tức động thủ!"

Từ đại chiến lần trước, Ma tộc đã chuẩn bị rất nhiều năm, ngày ngày lấy ma khí cung cấp nuôi dưỡng ma tôn sinh hồn. Lúc này lại mượn từ ngoại lực, thông qua thánh thiên công đức để tránh đi Thiên Đạo áp chế, đánh thức Ma Tôn, xác suất thành công lớn hơn rất nhiều.

Kế hoạch này vừa nghe không thành vấn đề, làm cho Cừu Vân do dự là chuyện khác.

Hắn nhíu mày nhịn không được hỏi: "Ngươi xác định bên phía Quý Tu không có việc gì?"

Bọn họ là muốn hồi sinh Ma Tôn, làm cho Ma Tôn ở chỗ vật chứa ma hồn Quý Tu trọng sinh, nếu đến lúc đó thần hồn Ma Tôn thức tỉnh, Quý Tu lại thà chết không chịu phối hợp làm sao bây giờ?

Nói thật, Cừu Vân tuy rằng đi vào Thái Thanh Tông nhiều ngày như vậy, cũng thấy Quý Tu hai lần, nhưng là trong quá trình hắn cùng đối phương tiếp xúc, hoàn toàn nhìn không ra đối phương có tâm tư phản bội Thái Thanh Tông.

Chuyện này khó chính là khó ở trên người Quý Tu.

Vô Chiếu nghe lời này hơi trầm mặc, mới cười lạnh nói:

"Hắn có đồng ý hay không cũng có ảnh hưởng gì đâu?"

"Hắn vốn chính là một bộ phận của Ma Tôn, chỉ là hiện giờ đang ở Thái Thanh Tông mà thôi, khi công đức đánh thức Ma Tôn, bảy hồn trở về vị trí cũ, hắn có tư cách gì cùng Ma Tôn tranh đoạt thân thể đâu."

"Tóm lại, ngươi dựa theo ta nói mà làm là được."

Hắn quyết định, ngữ khí thập phần ngang tàng, nói cứ như Ma Tôn là của nhà bọn hắn vậy.

Tuy rằng Cừu Vân cũng không biết Tích Nghiệp Các sở dĩ tham gia vào là bởi vì có biện pháp khống chế Ma Tôn. Hắn lúc này nghẹn một bụng hỏa, nhưng là ngại với quan hệ hợp tác lại không tiện phát ra, đành phải ở trong lòng nghĩ: Thôi, chờ đến khi mục đích đạt được lại xử lý đối phương.

Hai người sau một một nén nhang thời gian, cuối cùng cũng định xuống kế hoạch ngày mai.

Tới nửa đêm, Vô Chiếu trưởng lão mới rời đi.

Hồi Xuân Đường một lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Cừu Vân nhìn bóng dáng đối phương rời đi, qua thật lâu mới híp mắt hừ lạnh một tiếng.

"Lão thất phu, cũng dám dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta, chờ Ma Tôn vô thượng của bọn ta thức tỉnh, chính là ngày chết của tên ngụy quân tử nhà ngươi!"

Hắn lúc này một chút cũng không nhớ lúc trước hắn còn tự xưng hô chính mình là trùng, chỉ cảm thấy ánh mắt Vô Chiếu lão thất phu kia thật sâu thương tổn tới bản thân mình.

Trên nóc nhà, Bạch Lang vừa thưởng thức xong tiết mục chó cắn chó, lúc này không khỏi tràn ngập đồng tình nhìn Ảnh Ma.

"Hắn thật đần."

Yến Phất Quang bỗng nhiên phát hiện Tiểu Bạch dường như cũng không tò mò quan hệ giữa Quý Tu và Ma tộc. Chỉ khi nhìn thấy Triệu Ngũ kia chính là Ảnh Ma thì có hơi kinh ngạc một chút. Nhưng khi nghe được hai người bên trong nói ra thân phận của Quý Tu, Bạch Lang lại biểu hiện thập phần bình tĩnh, thật giống như là...... đã sớm biết.

Yến Phất Quang rũ mắt, ánh mắt lóe lóe, đem chuyện này ghi nhớ ở trong lòng, lại cũng không hỏi nhiều.

"Được rồi, xem xong kịch rồi, cũng nên đi rồi."

Hắn đem tồn âm thạch đưa cho Bạch Lang, khi Bạch Lang còn chưa rõ nguyên do, nhướng mày.

"Tâm ma kiếp của ngươi cực kỳ hung hiểm, ngày mai giáo hóa yêu thú, vạch trần Tích Nghiệp Các cùng Ma tộc cấu kết đều là đại công đức. Giữ cẩn thận, đối với ngươi hữu dụng."

Di?

Đây là...... Muốn đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió sao?

Bạch Lang nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, tiểu long trảo nắm chặt tồn âm thạch.

Yến Phất Quang liếc nàng một cái, liền biết nàng đáy lòng suy nghĩ cái gì, dừng một chút, bỗng nhiên duỗi tay búng búng cái trán nàng.

"Không cần nghĩ nhiều như vậy, tất cả đều có vi sư lo. Đêm nay trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn mỹ của cẩm y nam nhân lộ vẻ biếng nhác, nhưng cặp mắt kia lại mạc danh mang cho người khác cảm giác an tâm.

Bạch Lang kỳ thật cũng không sợ, bị sư tôn nhìn như vậy, trong lòng lại càng nổi lên một cỗ tự hào của người tráng sĩ dương danh thiên hạ.

"Sư tôn yên tâm, ta ngày mai nhất định sẽ một lưới bắt hết bọn chúng, sẽ không để ngài mất mặt!"

Nàng bá bá bá nói một đống lớn, thậm chí cũng chưa chú ý tới đã về đến phòng.

Yến Phất Quang đem Bạch Lang đưa về tới nơi, lòng bàn tay mới mở ra, lại thấy một con Tiểu Bạch Long thế nhưng còn nắm quyền thề thốt bảo đảm.

Bộ dáng này của nàng thật quá đáng yêu, làm cho Yến Phất Quang rốt cuộc nhịn không được cười khẽ một tiếng.

Bạch Lang dọc theo đường đi vẫn đang nói năng hùng hồn, lúc này lại bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười trầm thấp làm cho lỗ tai tê dại.

Nàng ngẩng đầu lên, liền thấy sư tôn giơ tay che miệng ho nhẹ: "Vi sư rất tin tưởng ngươi. Vậy, ngày mai liền chờ Tiểu Bạch ra tay, cứu vớt, Thái Thanh Tông."

Yên tâm về nàng như vậy sao?

Vậy nàng nhất định phải càng nỗ lực mới được!

"Sư tôn yên tâm đi!"

Bạch Lang ngữ khí kiên định, mãi cho đến khi trở lại trong phòng mới hậu tri hậu giác nghĩ đến.

Đợi đã, giống như có cái gì đó không đúng lắm.

Nàng không phải là ma long sao?

Vì cái gì muốn một lần lại một lần cứu vớt Thái Thanh Tông?

Cái ý tưởng này chợt lóe rồi biến mất.

Bạch Lang nhìn về phía gương lại trong nháy mắt bị bản thân thuyết phục.

Thôi bỏ đi, cứu liền cứu đi, dù sao việc khó khăn như vậy cũng chỉ có thể để mình tới làm.

Cứu vớt tông môn có lẽ chính là bước đầu tiên để phi thăng của nàng. Chỉ cần nàng vượt qua hai sư huynh, kế thừa y bát của sư tôn sẽ chính là nàng!

Bạch Lang nghĩ như vậy, nhịn không được cười trộm ra tiếng.

Nàng cười xong mới phát hiện mình hiện tại vẫn là bộ dáng Tiểu Bạch Long, hình như có chút kỳ quái.

Vì thế lại biến thành hình người, ho nhẹ một tiếng, nắm chặt tồn âm thạch, lại lần nữa vui sướng kéo chăn lên.

......

Khi Bạch Lang ngủ, trong viện bỗng nhiên xuất hiện một người.

Quý Tu đã ở đây từ lúc Yến Phất Quang với Bạch Lang trở về, hắn đứng ở trong bóng tối, khi nghe thấy tiếng nói liền ẩn giấu thân hình, mãi cho đến khi Yến Phất Quang rời đi mới xuất hiện.

Trong tiểu viện yên tĩnh, bóng hoa hơi hơi đong đưa. Quý Tu đem ánh mắt chuyển hướng về phía trong phòng.

Bên cửa sổ nến đỏ vẫn còn đang cháy.

Cũng không biết Tiểu Bạch đã ngủ chưa.

Hắn ở ngoài viện đứng một lát, tay vuốt ve kiếm, nhớ tới hôm qua trước khi đi sư tôn nói.

"—— Thân thế của ngươi bản tôn đều biết."

......

"Quý Tu, hết thảy đều do ngươi quyết định, ngươi muốn trở thành vật chứa ký ức của người khác, hay là trở thành chính bản thân ngươi."

Những thứ hắn ở Thái Thanh Tông hết thảy đều là chân thật.

Nhiều năm như vậy, hắn đã quen bản thân là Quý Tu một cô nhi được nhặt về nuôi, nhị sư huynh tu Nghiệp Hỏa đạo.

Hắn ở đây, được sống như một con người.

Quý Tu chưa bao giờ nói với bất luận kẻ nào, mục đích hắn được sinh ra thật ra chỉ để làm một cái vật chứa, một kẻ được ẩn chứa một sợi ma hồn, làm vật chứa chờ đợi người khác sống lại.

Ma Vực tới tìm hắn để làm gì, Quý Tu biết.

Chỉ là...... làm người lâu rồi, luôn sẽ sinh ra một ít tư tâm, hắn đã có suy nghĩ của chính mình, không muốn làm vật chứa cho một kẻ khác, cho dù có thể trở thành Ma Tôn.

Hắn trong lòng ngưng lại, nghĩ đến bộ dáng Bạch Lang đêm đó chúc hắn sinh nhật vui vẻ, ánh mắt hơi lóe, tay nắm chặt kiếm cuối cùng vẫn đẩy cửa vào.

Bạch Lang ngủ mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết có người vào tới.

Đôi tay nàng còn đang ôm tồn âm thạch, đôi mắt đang ngủ đều cong lên.

Khi mở cửa gió lạnh tràn vào làm cho Bạch Lang kéo chăn trở mình, tóc tán loạn quấn lại với nhau. Nàng duỗi tay vuốt lung tung, lại bị một bàn tay khác ấn xuống.

Quý Tu ngồi ở cạnh giường nhìn tóc nàng rối thành một đoàn, vẻ lạnh lẽo trong mắt tan đi.

"Thật ngốc."

Hắn nghĩ như vậy, lại lần đầu tiên đặt kiếm xuống, ánh mắt dừng một chút, thay thiếu nữ nằm ở trên giường gỡ tóc.

Bạch Lang chỉ cảm thấy chỗ khó chịu trên đầu dần dần tiêu tan, lại vui vẻ ôm tồn âm thạch xoay người ngủ tiếp.

Sợi tóc còn vương trên tay, Quý Tu mím môi, nhìn gương mặt hơi hơi phiếm hồng của thiếu nữ đang ngủ dưới ánh nến, cũng nở nụ cười.

"Thiếu phòng bị như vậy, nếu ta thật là Ma tộc, giết ngươi thì làm sao đây?"

Có lẽ là bởi vì nghĩ đến Ma tộc, hắn nói xong câu đó mày lại nhíu lại.

Quý Tu nhìn Bạch Lang hồi lâu, vừa muốn thu hồi tay, lại không nghĩ rằng sẽ bị Tiểu Bạch Long bắt lấy.

Nàng ngủ thực ồn ào. Khuôn mặt nhỏ mềm mại dán trên ngón tay Quý Tu, khi hắn cúi đầu, bỗng nhiên lẩm bẩm tự nói: "Nhị sư huynh......"

"Mơ thấy...... hắn sao? "

Quý Tu trong lòng đột nhiên như bị cái gì đụng phải, rũ xuống mắt hỏi.

"Mơ thấy nhị sư huynh......"

Trong lúc ngủ mơ Bạch Lang hoàn toàn không biết tâm tư Quý Tu, chỉ là trong mơ mơ màng màng xác nhận một lần, sau đó vừa gọi tên vừa trở mình.

Nhị sư huynh quê quá...... Nơ bướm thật xấu a......
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.