Nếu không phải trong nhà có quen biết với tên họ Trâu này, thì một giây hắn cũng không muốn ở đây cùng gã nữa, thói quen tốt thì không thấy đâu, thói hư tật xấu thì một đống.
Hắn nghe thấy Trâu tổng ở bên ngoài làm khó người khác, khuôn mặt cau có, nói với người bên cạnh: "Đông Thanh, cô đi xem tình huống như thế nào."
Đông Thanh nghe thấy lời của hắn, hiếm khi nàng lại không nghe ý kiến của cố chủ, chỉ cong môi, thấp giọng nói: "Không có chuyện gì lớn."
"Người bên ngoài tôi có quen biết, Trâu tổng sẽ không làm được gì đâu."
Suy cho cùng——
Người kia là đồ đệ tốt mà nàng tự tay dạy dỗ.
Hiếm khi nghe được bảo tiêu của mình bộc lộ cảm xúc, Âu Dương Hạo chậm rãi mở mắt, suy ngẫm lời nói của Đông Thanh, phát hiện cảm xúc của nàng như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Hắn hơi nhíu mày, dù cho là Đông Thanh đang cười ai, thì đều không thích hợp, hắn không muốn cành mẹ đẻ cành con, dừng một chút, hắn cường điệu nói: "Đi xem."
Đây là bắt buộc phải quản.
Đông Thanh nghĩ lại tiền lương của mình, lặng im bước đến cửa, chuẩn bị chào hỏi đồ đệ mình một phen.
"Trâu tổng, tổng tài của chúng tôi tới nói với ngài một tiếng, có lẽ ngài không biết nhưng chai rượu vừa rồi đúng chính xác là rượu vang đỏ rất quý, được ủ 82 năm nên giá cao hơn giá thị trường rất nhiều."
Khi nói chuyện, nàng lơ đãng nhìn sang Thẩm Dạ Lam, nhẹ nhàng chớp mắt phải với cô, lại đem ánh mắt đánh giá Hứa Kiều, dùng ánh mắt hỏi cô:
Đây là ai vậy?
Thẩm Dạ Lam tự động che chắn trước mặt Hứa Kiều.
Đông Thanh nhướng mày, ồ, không đơn giản nha.
Không ai chú ý đến động tác nhỏ của hai người, giám đốc Chu âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, nhìn mặt Trâu tổng lúc trắng lúc đỏ, không biết còn muốn trút giận lên ai nữa, còn Hứa Kiều thì vẫn đang nhìn vào chai rượu vang kia.
Thừa dịp không ai phản ứng, giám đốc Chu nhanh chóng tạm biệt Trâu tổng, dự định dẫn các nàng đi tới phòng tổ chức ——
Trâu tổng không cam lòng nhìn vịt đến tận miệng còn bay, nhìn chằm chằm các nàng đi vào phòng 0606.
Sau đó, hắn trở lại phòng cười bồi tội với Âu Dương Hạo, giơ tay ấn chuông gọi phục vụ, kêu người tiến vào rồi lại lấy cớ đi vệ sinh, đi theo người phục vụ ra ngoài, ra tới cửa hắn kéo tay áo nam phục vụ lại, thấp giọng nói:
"Tôi muốn đưa một bình rượu đến phòng 0606, cậu tính tiền cho tôi là được, liền nói có người muốn tặng cô gái xinhđẹp nhất trong phòng, đúng rồi, cậu giúp tôi bỏ thêm cái này......"
Gã đem tiền cùng một thứ gì đó nhét vào ngực nam phục vụ.
......
"Kiều Kiều tỷ, sao bây giờ chị mới đến! A, chị đi chung với Thẩm Dạ Lam ư! Hai người các chị hẹn nhau trước rồi đúng không!"
Tô Hi ban đầu còn đang giữ mic, kết quả nhìn thấy Hứa Kiều cùng Thẩm Dạ Lam khoan thai tới muốn, liền đem mic nhét vào tay của người bên cạnh, cực kỳ cao hứng chạy tới đón hai người.
Hứa Kiều cũng không nói nàng cũng rất lâu rồi chưa gặp Thẩm Dạ Lam, chỉ cười nói: "Trên đường gặp phải một trục trặc nhỏ, muốn chị tự phạt 3 ly không?"
"Với lại chị đã dặn trước đó rồi, hôm nay mấy đứa chơi bời kiểu gì cũng được nhưng nếu chưa thành niên, thì chỉ được uống nước trái cây, cấm uống rượu bia."
Tô Hi hưng phấn mà gật gật đầu, sau đó giơ tay chỉ một vòng trong phòng: "Nghe thấy không! Ai ở đây còn là vị thành niên! Giơ tay lên, không được làm tui bị Kiều Kiều tỷ mắng, các bạn không biết chứ, gần đây Kiều Kiều tỷ y như giáo viên chủ nhiệm vậy, siêu hung......"
Hứa Kiều nhẹ nhàng mắng nàng một tiếng "Cút."
Nàng đi đến bên bàn, dứt khoát khui một chai bia, lấy ly trên khay, lưu loát mà đổ ba ly.
Thẩm Dạ Lam chần chờ một chút, cũng im lặng đi theo nàng, cũng theo nàng uống ba ly, cô cũng không để ý tới chuyện cô không thân với những người trong phòng.
Hôm nay tới đây, chủ yếu là để chúc mừng Hứa Kiều ——
Đồng thời, cũng muốn từ biệt đối phương.
Một năm nay, trạng thái của cô đã tốt hơn một chút, tần xuất mà ảo giác xuất hiện cũng giảm đi, chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút, có lẽ...... Nhiều năm sau, cô cũng có thể giữ được tâm tình của lần đầu gặp nàng, tình cờ gặp nàng trên một đoạn đường nào đó.
Hai người uống xong, không khí cũng nóng hơn, Tô Hi không ca hát mà cứ rủ rê mọi người phải nhân cơ hội này chơi trò gì kích thích hơn, đơn giản nhất mà hiệu quả nhất vẫn là trò sự thật hay thử thách.
Mọi người ngồi vây quanh thành một vòng tròn để lấy bài, ai bắt được lá bài quỷ vương thì có thể hỏi hoặc đưa ra yêu cầu với lá bài nhỏ nhất.
Hai vòng trôi qua, Hứa Kiều cùng Thẩm Dạ Lam đều không có bốc trúng.
Đúng lúc này, cửa phòng được gõ, một người phục vụ bước vào, mang theo một chai rượu vang, đem lời Trâu tổng thuật lại, liền rũ mắt chuẩn bị rời đi.
Tô Hi mờ mịt: "Cô gái xinh đẹp nhất? Anh nói rõ ràng một chút nha, dàn mỹ nữ ở đây, ai mà không xinh đẹp, thôi, mọi người chia bài đi, tí nữa ai mà không trả lời được, liền phải uống cái này, rượu này cũng có cấp bậc phết ha."
Không ai phản bác nàng.
Một vòng lại tới ——
Thẩm Dạ Lam bốc trúng lá quỷ vương, còn lá nhỏ nhất là...... Hứa Kiều.
Thẩm Dạ Lam khẽ liếm môi dưới, ánh mắt chăm chú nhìn Hứa Kiều, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, cô hỏi: "Sự thật hay thử thách?"
Hứa Kiều cũng không do dự: "Sự thật."
Thẩm Dạ Lam nín thở hai giây, không kiềm chế được đáy lòng, hỏi một câu: "Cậu...... Có thích ai không?"
Hứa Kiều nhìn cô, nhưng đôi mắt đó vẫn bình tĩnh như xưa, giống như giây tiếp theo liền có thể trả lời lập tức.
Nhưng mà.
Trước mắt bao người, Hứa Kiều lại giơ tay lấy bình rượu vang kia, đổ cho mình một ly đầy, nàng dứt khoát ngửa đầu uống hết.
Mọi người kể cả Thẩm Dạ Lam đều ngây người.
Tô Hi không thể tưởng tượng nói: "Tỷ, không phải chứ? Có liền nói có, không có liền nói không có, vấn đề này rất khó sao?"
Hứa Kiều buông ly rượu xuống, nhìn Tô Hi khẽ cười, nàng đùa vui nói: "Chị chỉ muốn nếm thử rượu vang này có hương vị gì thôi."
Tô Hi thở phào một hơi, biểu tình vừa rồi của Hứa Kiều tỷ làm nàng cảm thấy...... chị ấy giống như đã từng có một mối tình khắc cốt minh tâm, ngay cả nhắc đến nó đều không thể, cho nên mới giữ kín như bưng.
"Trời ạ, chị làm em hết hồn, lần sau chị đừng có vậy nữa nha."
Bầu không khí lại hân hoan lên, kết quả lại qua một vòng, Hứa Kiều xui xẻo bốc trúng lá bài nhỏ nhất, nàng xoa xoa trán, nhẹ nhàng cười nói: "Cứ nhằm vào chị thế này là chị bật hack á nha, chứ chị không muốn bị hỏi."
Nói xong, lá bài trong tay nàng giật mình, giống như nó nghe ra được nàng ghét bỏ nó.
Bốc được lá quỷ vương là Tô Hi.
Tô Hi cười hì hì, sự thật hay thử thách thôi khỏi nói nữa đi, trực tiếp hỏi: "Chị trải qua nhiều mối tình như vậy, trong đó có ai làm chị ấn tượng nhất không? Hì hì."
Người chung quanh đều ồn ào nói: "OMG! Tô Hi tỷ lợi hại nha!"
"Vẫn là Tiểu Hi hiểu Kiều Kiều tỷ nhất!"
"Vấn đề trí mạng nha."
Bọn họ lộ ra biểu tình hóng chuyện, muốn nghe được từ trong miệng Hứa Kiều về "người khiến giáo bá trường trung học mười tám không quên được".
Hứa Kiều thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ mà đứng dậy, rồi sau đó giơ tay cầm chai rượu vang đỏ kia lên.
Tô Hi: "!"
Nàng kêu rên: "Tỷ, không ai chơi như vậy cả, chị như vậy là phá luật, chị không được làm vậy a."
Có người ồn ào: "Lại uống rượu cũng không thể uống một ly, Kiều Kiều tỷ uống cả chai luôn!"
Hứa Kiều nhướng mày, nhìn về người hô hào, qua hai giây, nàng bất đắc dĩ nói: "Không thành vấn đề."
"Ôi trời!"
"Hu hu, tui đột nhiên thấy Kiều Kiều tỷ quá đẹp trai, em yêu chị!"
"Chắc có mình tui thấy, con trai ở đây không ai uống hơn nàng quá......"
Hứa Kiều cũng lười rót vào ly uống, trực tiếp cầm chai lên uống, ừng ực ừng ực, nàng uống rượu như uống nước lọc vậy, Thẩm Dạ Lam ngồi bên cạnh nàng không tự chủ được nhìn nàng, trong ánh mắt cô mang theo sự lo lắng.
......
Hứa Kiều uống say.
Đầu nàng choáng váng, lúc sau căn bản là không thể chơi tiếp, chỉ có thể ngồi dựa vào ghế số pha nhắm mắt dưỡng thần.
Thẩm Dạ Lam vẫn luôn chú ý nàng, nhìn thấy nàng ngồi ở đó một lúc lâu, đi ra ngoài lấy một ly nước ấm, bưng tới trước mặt nàng, cô tới gần nhỏ giọng hỏi: "Cậu có khỏe không?"
Hứa Kiều nghe thấy thanh âm này, hơi di chuyển.
Ngay sau đó.
Nàng đột nhiên nâng cánh tay lên, câu lấy cổ người vừa nói, lúc này nàng đã không phân rõ người này là ai, chỉ cảm thấy giọng nói này thật quen tai, nàng quen biết.
Bởi vì động tác của Hứa Kiều quá đột nhiên, ly nước trong tay Thẩm Dạ Lam không vững, rơi một ít nước lên quần của cô.
Cô đặt ly nước lên bàn, mới vừa quay đầu, một hơi thở nóng rực thổi bên tai, như là đang hôn lên tai cô, hơi thở mang theo mùi rượu nồng say lòng người bay đến:
"Dẫn tôi đi."
Cô nghe thấy Hứa Kiều nói: "Rượu không thích hợp, tôi không thể đợi tiếp ở đây được."
Thẩm Dạ Lam biến sắc, cô mặc kệ lỗ tai đỏ bừng của mình, vỗ nhẹ trên lưng Hứa Kiều, vẫy tay với Tô Hi, lúc Tô Hi tới gần thì cô lại gần nói gì đó.
Tô Hi có chút tiếc nuối mà nhìn Hứa Kiều đang say rượu, theo sau nói: "Được rồi, hai người đi về cẩn thận nha."
......
Thẩm Dạ Lam chưa từng nghĩ tới ngày mình chuẩn bị từ biệt Hứa Kiều, lại một lần nữa bước chân vào nhà nàng.
Khi mở đèn lên, cô phát hiện mọi thứ ở đây vẫn vậy, cùng trước khi cô rời đi không khác là bao.
Sửng sốt một chút, cô mới nhớ là phải đỡ người vào trong phòng.
Cô đang muốn đỡ người vào trong phòng, đột nhiên, người nọ đang rất an tĩnh nhấc tay lên kéo cổ áo của cô xuống, đôi mắt vẫn luôn nhắm đã mở ra, bởi vì quá say, trong đôi mắt kia ngập tràn hơi nước.
Giống như kim cương rớt xuống nước mà vẫn ánh xạ ra ánh sáng.
Gò má, đuôi mắt phủ một lớp đỏ hồng, giống như quả táo chín, mê hoặc, làm người ta muốn cắn một miếng.
Thẩm Dạ Lam nín thở, ma xui quỷ khiến mà hơi cúi xuống, nhưng ở thời khắc quan trọng, cô chống tay lên tường, trên tay gân xanh đều đã nổi lên.
Không được.
Không thể làm vậy.
Yết hầu cô chuyển động lên xuống, gian nan dừng lại 1cm trước mặt Hứa Kiều.
Chóp mũi của nàng say khướt, mang theo chút vị ngọt của rượu.
Thấy cô không cử động, người trước mặt chăm chú nhìn cô một lúc lâu, giống như khó hiểu tại sao cô lại dừng, ngay sau đó, Hứa Kiều túm cổ áo cô, dùng sức rướn người lên, chủ động hôn cô.
Thẩm Dạ Lam kinh ngạc trợn to mắt.
Cô đang chống tường, quên mất chống tay, theo đó là cô và Hứa Kiều trời đất quay cuồng ngã xuống, may mắn thay, cô kéo được eo người nọ rồi xoay người, phần lưng rớt xuống đập mạnh vào bậc thang ngay cửa ra vào.
Thẩm Dạ Lam đau đến hút một ngụm khí lạnh.
Nhưng mà người đang nằm trên người cô cũng không biết được, nàng ôm mặt cô, lại cúi xuống hôn một cái, lẩm bẩm giống cười lại giống khóc, nhỏ giọng nói một câu:
"Chị quay trở về rồi sao?"
Thẩm Dạ Lam không dám nói chuyện, cô đã phân không rõ tình huống này, sau một lúc lâu mới cứng đờ gật gật đầu.
Hứa Kiều bỗng nhiên bật cười, đôi môi đỏ bừng cong lên, giống như sắp nở thành hoa hồng, nàng hôn tiếp một lại, ngón tay lại không an phận, luôn sờ lên áo quần Thẩm Dạ Lam.
Thẩm Dạ Lam: "!"
Cô ngửi thấy mùi rượu say lòng người này, không tự chủ được nghĩ:
Sao lại thế này? Bệnh của mình nặng hơn sao? Ảo giác ngày càng mạnh? Tại sao còn xuất hiện xúc cảm từ thân thể?
Thẩm Dạ Lam không dám động đậy, cứ như cô mới là người uống say vậy.
Rõ ràng cô đã rất thuận theo, nhưng Hứa Kiều không cao hứng, nhẹ nhàng bấu người này một cái, thấy được người dưới thân đang run rẩy, nàng cắn tiếp một miếng vào bên vai Thẩm Dạ Lam, ngữ khí nặng nề mà nói:
"Chị lâu như vậy mới quay về, còn không nói xin lỗi em, em liền làm tới khi chị khóc thì thôi đấy......"
Thẩm Dạ Lam: "......" Xong rồi, bây giờ cô cũng muốn khóc thật, bởi vì đây đều từng là những mộng cảnh quyến rũ mê người cô từng mơ mà thôi.
Có phải hạnh phúc tới quá nhanh?
Không kịp đợi cô tự hỏi tiếp, đột nhiên, cô nghe thấy tiếng quần áo của mình bị xé toang ra, Thẩm Dạ Lam ngạc nhiên cúi đầu nhìn, cô không ngờ tới Hứa Kiều đã say nhưng vẫn còn sức lực đến thế.
Giây tiếp theo, cô phát hiện quần áo của mình bị biến thành cọng dây, bị Hứa Kiều trói lấy cổ tay cô, nhưng Thẩm Dạ Lam cũng không giãy giụa, thậm chí còn cực kỳ phối hợp để đối phương buộc chặt tay mình.
Ngay sau đó, đôi tay bị trói chặt của cô bị ấn lên trên đỉnh đầu ——
Hứa Kiều áp sát lại gần cô, khóe môi cong lên, cố ý trêu chọc: "Sợ không?"
Thẩm Dạ Lam thành thật lắc đầu.
Hứa Kiều không hài lòng với phản ứng của người trước mặt, nàng chu chu môi, sau một lúc lâu, nàng nghĩ tới cái gì, nàng nở một nụ cười sâu trên gương mặt đang say rượu.
......
Ban đêm.
Một bông dạ lý hương xinh đẹp, không biết bông hoa đã thu thập những giọt sương từ bao giờ, bông hoa tỏa ra mùi hương thơm ngát lén lút bò ra ngoài tường, lại không biết đã bị một con mèo hoang nhìn thấy, nó lại gần ngửi ngửi.
Sau đó, mèo con ngửi được vị ngọt trong bông hoa, đầu tiên nó lại gần rồi thò lưỡi ra liếm, nó nếm được vị ngọt, tiếp đó, nó muốn nếm nơi đầu nguồn của thứ nước ngọt ngào này.
Mèo con dùng hết sức của nó để chôn đầu sâu hơn, cuối cùng làm cho cái mũi, trên mặt đều dính đầy mật ngọt của hoa, làm con mèo hơi cọ xát để lau đi những mật hoa kia.
Mèo con trừng mắt nhìn bông dạ lý hương kia, nó cảm thấy bị chọc giận, nó quyết định phải dùng móng vuốt của mình để giáo huấn gia hỏa này.
......
Một ngày mới lại đến.
Hứa Kiều từ cơn đau đầu kịch liệt mở mắt ra, hắt xì một hơi, nàng trở mình trên chiếc giường mềm mại, vươn tay theo, nhưng lại cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo.
Nàng mơ hồ nghĩ, quần áo mình đâu?
Hai giây sau, Hứa Kiều đột nhiên mở mắt, kết quả vừa nhấc đầu, liền đụng phải một đôi mắt yên tĩnh nhìn nàng, không biết đã nhìn bao lâu.
Hứa Kiều: "!"
Nàng lùi qua một bên, khó hiểu nhìn Thẩm Dạ Lam: "Cậu......" Sao lại ở đây?
Nhưng chưa kịp nói hết, nàng liền thấy được một dấu răng trên vai Thẩm Dạ Lam, rất sâu.
Tình cảnh này...... Nhìn thế nào không không thích hợp nha.
Từng ký ức vụn vặt tối qua bắt đầu quay trở về.
An tĩnh khoảng nửa phút.
Thanh âm nàng có phần tuyệt vọng, môi run run, hỏi: "Tối..... Tối hôm qua, tôi mạo, mạo phạm cậu sao."