Nếu đã quyết định không thấy, cô sẽ biến mất hoàn toàn trước mặt Hứa Kiều, ở kỳ thi cuối kỳ của năm hai cao trung (lớp 11), cô đứng ở thứ hạng 41.
Đầu học kỳ năm ba xếp lớp, thành tích này của cô không thể ở nhất ban nữa, mà rớt xuống ban 3.
Học sinh của nhất ban nghĩ rằng nàng không cẩn thận nên mới rớt hạng, mãi cho đến khi bọn họ phát hiện, sau mỗi kỳ thi, thành tích của Thẩm Dạ Lam đều duy trì ở hạng 40 hoặc hơn, mãi sau đều vẫn ở ban 3, ngay cả trước khi chuẩn bị thi đại học, cũng chưa từng trở lại nhất ban một lần nào nữa.
Giờ giải lao ở nhất ban, học sinh trong lớp lúc nói chuyện khi nhắc đến Thẩm Dạ Lam, đều cảm thán rất nhiều.
"Nghe nói lúc cậu ta vào trường mình là thủ khoa đấy? Nhưng bây giờ lần thi cử nào cậu ta cũng chỉ nằm ở hạng 40-50, cũng quá thảm đi."
"Thật ra rất bình thường mà, cậu không thấy nhiều người năm nhất thành tích đều rất cao, nhưng tới năm hai năm ba, đến lúc có điểm thì không biết thành tích rớt ở chỗ nào sao? Có chút người chính là tâm thái không được."
"Cũng đúng."
Đề tài này chỉ nhắc đến trong thoáng chốc, mới đầu còn có người sẽ chú ý đến Thẩm Dạ Lam có trở về nhất ban mỗi lần thi cử xong hay không, nhưng tới sau này, toàn bộ nhất ban dường như đều quên mất sự tồn tại của người này, tất cả mọi người đều tập trung vào việc ôn thi.
Thi đại học là phải tự lực cánh sinh, ngoại trừ chính bản thân mỗi người phải nỗ lực ra, thì không ai có thể hỗ trợ được hết.
Ngay cả những người được xưng là thiên tài kia, ngày thường có lười biếng đến mấy thì khi cận kề ngày thi đại học, cũng gấp rút mà làm mấy bộ đề, tiếp đó là theo dõi đầu vào của các trường, thi cử, còn có người bận rộn chuẩn bị hồ sơ nhập học.
Mỗi người đều phấn đấu vì tương lai của mình, bầu không khí hân hoan hướng đến một tương lai tươi sáng.
Hứa Kiều cũng bị cuốn theo bầu không khí này, nàng cũng không nhớ rõ ngày tháng, giống như bản thân nàng cũng trở thành một phần tử nhỏ bé trong cuộc đua nỗ lực đó, nỗ lực cày cuốc để có được trái ngon sau này.
Có những lúc nghỉ ngơi, nàng cũng tự cười chính bản thân mình: "Hình như mình nhập diễn hơi sâu rồi——"
"Hệ thống, khi nào ta mới rời khỏi thế giới này?"
Hệ thống tuần tra tiến độ hiện tại: 【 Đến khi nữ chính Thẩm Dạ Lam gặp được tổng tài định mệnh của mình và sống hạnh phúc bên nhau thì ký chủ có thể rời đi. 】
Hứa Kiều tính toán thử thì ít nhất cũng phải chờ thêm mười năm nữa.
Nàng thở dài một hơi, tới cũng đã tới rồi, thôi thì thi đậu vào B Đại rồi rời đi cũng được, coi như đạt được thành tựu mà ở hiện thực mình không có vậy.
Nhưng mà......
"Ta vẫn không nghĩ đến độ hảo cảm của Thẩm Dạ Lam với ta lại đạt đến 90, nhưng cũng không có chuyện gì khác thường cả, xem ra cái gọi là giá trị hảo cảm của bọn mi cũng không có chính xác lắm. Nói không chừng nàng có hảo cảm với ta cao như vậy là bởi vì ta đã cứu vớt nàng, cho nên nàng xem ta là tri kỉ thì sao." Hứa Kiều làm đề thì mãi cũng đau đầu, liền tìm hệ thống để nói chuyện phiếm.
Hệ thống: 【......】
Nó vô biểu tình nói: 【 Rất xin lỗi phải thông báo với ký chủ, giá trị hảo cảm bên tôi cũng có phân chia theo cấp bậc, dưới 50 là ở mức tình bạn, từ 50 trở lên đều được xem là tình yêu. 】
Hứa Kiều: "Tình yêu của bọn mi là càng yêu thì càng tránh xa à?"
Hứa Kiều: "Yêu đến chân trời góc biển cũng không gặp nhau?"
Hứa Kiều: "Đây là còn chưa bắt đầu yêu đương đã trở mặt thành thù?"
Hệ thống không còn lời gì để nói, chỉ trả lời: 【 Có lẽ, quá trình trưởng thành của Thẩm Dạ Lam khá đặc thù, cho nên trị số sẽ có hơi cao. 】
Hứa Kiều nghe thấy lời này mới vừa lòng, "Lúc này mới đúng nha."
Nhưng mà nàng cũng chẳng có ý định tiếp cận Thẩm Dạ Lam thêm một lần nào nữa, bởi vì Thẩm Dạ Lam lên đại học mới có thể gặp gỡ nam chính, trước sự kiện này, nàng cũng lười để đi làm nhiệm vụ, chỉ cần giá trị hắc hóa của Thẩm Dạ Lam không ảnh hưởng đến cốt truyện thì cứ để mọi chuyện trôi qua như bình thường thôi.
......
Lại là một năm thi đại học nữa.
Mười tám trung ngay lúc này đang vô cùng tự hào.
Thủ khoa cùng hạng hai khối xã hội của cả tỉnh đều là học sinh trường bọn họ.
Còn chưa xem thành tích thì Hứa Kiều liền nhận được điện thoại, nàng bắt máy thì nghe thấy giáo viên chủ nhiệm vui vẻ mà chúc mừng nàng: "Hứa Kiều, em xem điểm của mình chưa? Thầy cô trong trường mình nhận được thông báo, em đứng thứ 2 toàn tỉnh đó, thầy cũng chúc mừng em một tiếng nha!"
Đã từng là giáo bá uy danh hiển hách của mười tám trung, thế nhưng lại thay đổi chóng mặt từ năm hai, cuối cùng cũng là người đạt được đứng nhì khối xã hội toàn tỉnh. Lần này ngay cả giáo viên chủ nhiệm đã từng không thích Hứa Kiều cũng đã thương lượng với hiệu trưởng là có nên mời truyền thông đến phỏng vấn hay không. Hắn muốn đem câu chuyện của Hứa Kiều - cực kỳ mang tính giáo dục này đi tuyên truyền.
Việc dạy học của mười tám trung quá thành công!
Thông qua nỗ lực không ngừng của thầy cô trong trường, bọn họ đã đem được một học sinh lạc lối trở lại quỹ đạo, không những thế còn giúp tương lai của nàng trở nên cực kỳ sáng lạng!
Hứa Kiều hơi sửng sốt, ở trong điện thoại cười hỏi: "Lão sư, thủ khoa là ai vậy?"
Lão sư cười càng vui vẻ hơn, "Thủ khoa cũng là học sinh trường chúng ta! Em chắc chắn biết đến, bởi vì trước đó thi cử tụt dốc, từng rớt đến ban 7, sau đó vẫn luôn nằm lại ở ban 3...... Thẩm Dạ Lam a!"
"Hai em phát huy rất tốt, chắc sau cuộc gọi của thầy không lâu, các trường đại học cũng sẽ gọi cho các em, hiện tại em nên thương lượng với người nhà của mình là muốn vào trường nào để có thể chuẩn bị trước."
"Bên trường mình cũng sẽ xin cấp tiền thưởng thành phố cho em, thời gian tới chắc hẳn truyền thông cũng sẽ yêu cầu được phỏng vấn các em, em nên chuẩn bị trước, có vấn đề nào không rõ, cứ tới tìm thầy, thầy sẽ tư vấn cho em hết......"
Hứa Kiều nghe được sự vui vẻ từ giọng nói của thầy chủ nhiệm, cảm xúc của nàng cũng bị cuốn theo, nàng cười trả lời:
"Dạ, em cảm ơn thầy."
Quả nhiên ——
Sau đó nàng liền nhận được rất nhiều cuộc gọi, người kiên nhẫn như nàng, uống hết ba ly nước vẫn cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hận không thể thuê một người tới chỉ để tiếp điện thoại giùm nàng.
Ngay cả này cha mẹ của thân thể này, cũng từ phòng thí nghiệm bên nước ngoài gọi về cho nàng, giọng nói đều rất tự hào về Hứa Kiều, cũng không quên quan tâm đến cảm xúc hiện giờ của nàng, lúc thi ra sao và việc làm hồ sơ như thế nào nữa.
Chờ Hứa Kiều trả lời xong hết vấn đề, ngay cả cơm cũng không ăn nổi.
Tiếng chuông điện thoại lại vang thêm một lần nữa.
Niềm vui trước đó đã sớm bị hòa tan, nàng còn chẳng thèm nhìn màn hình điện thoại, thẳng thừng tắt âm, sau đó lười biếng nhìn người gọi điện tới.
Tô Hi.
Hứa Kiều máy móc mà ăn hai miếng cơm, lại gắp một miếng cá kho thịt, chờ dạ dày có chút đồ ăn, lúc này nàng như mới sống lại. Sau một lần không gọi điện được, Tô Hi bắt đầu gọi thêm lần hai, nàng mới nghe máy:
"Tỷ tỷ tỷ! Chị trâu bò quá vậy! Em mới nghe trong trường ai cũng nói là chị được hạng hai toàn tỉnh, quá đỉnh đi! Em quyết định sẽ tổ chức một buổi tiệc chúc mừng, kêu lão Thẩm và đồng bọn đến chung vui cho chị nữa! Vậy chẳng phải từ đây toàn bộ trường đại học trong cả nước đều tùy chị lựa chọn sao, chị muốn vào trường nào thế!"
(╯ ▽ ) ╯
Chờ Tô Hi nói một tràng dài, Hứa Kiều cũng chưa trả lời, ngược lại tiểu bằng hữu liền tràn đầy năng lượng nói tiếp, nàng chậm rãi mà ăn nửa chén cơm.
Tô Hi cuối cùng cũng giải phóng xong cảm xúc kích động của mình, lại hỏi: "Tỷ, chị muốn tổ chức tiệc chúc mừng ở đâu đây?"
Hứa Kiều tích tự như kim (kiệm lời như vàng): "Tùy tiện."
Tô Hi: "? Sao chị lạnh nhạt quá vậy, chị cũng quá...... Quá khiêm tốn đi? Em còn chẳng nghe ra được sự vui vẻ nào trong lời nói của chị cả."
(> m <)
Hứa Kiều cười một chút, "Em thử nghe điện thoại như làm dịch vụ đi, một lần nghe liên tục mấy chục cuộc điện thoại, thử hỏi còn vui vẻ gì không?"
Tô Hi: "...... Sao nghe thảm quá vậy."
(; ω;)
Nhưng mà nhiều năng lượng như Tô Hi lại dời sự chú ý quay trở về vấn đề lúc nãy, hứng thú bừng bừng mà cùng Hứa Kiều thương lượng nên chúc mừng như thế nào: "Em muốn mời toàn bộ người quen biết chị, chung vui khắp nơi, làm toàn thế giới đều biết, chị của em vừa thi được thành tích siêu siêu siêu khủng!"
\ (≧ ▽ ≦) /
Hứa Kiều nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Em sắp xếp đi, chị chỉ có thể đảm bảo là chị nhất định sẽ đến, mặt khác chị cũng chẳng muốn quản, hiện tại lỗ tai chị nhức lắm rồi, chị đi nghỉ ngơi đây."
"Vậy được, chị cứ tin tưởng em!"
(๑˘︶˘๑)
......
Một giấc ngủ dậy.
Hứa Kiều nhận được địa chỉ mà Tô Hi gửi.
Là câu lạc bộ xa xỉ bậc nhất thành phố, cũng không biết nàng là nhờ quan hệ ở đâu mà một đám trẻ vị thành niên cũng có thể vào trong.
Nàng lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, từ trên giường duỗi người, rồi mở tủ quần áo, chọn một cái áo màu đen, viền bạc trang trí phong cách hip-hop, lại cầm một cái quần jean xé tua.
Trước khi đi, Hứa Kiều tùy tay chỉnh lại hai chiếc kẹp tóc trên đầu gần bên tai.
Bên ngoài sắc trời đã tối, trời mưa lác đác, Hứa Kiều nhìn ra cửa sổ rồi cầm một chiếc dù trong suốt ra ngoài.
Trong lúc đi, đôi lúc nàng đi qua một vài mái hiên, có tiếng nước nhỏ giọt mạnh rơi trên dù.
Tách.
Tách.
Nàng đi từ khúc ánh đèn mờ nhạt cho đến khu vực sầm uất ánh đèn rực rỡ.
Nghiêng dù ra sau, Hứa Kiều ngước mắt nhìn lên biển hiệu để đối chiếu, kết quả vừa giương mắt lên, liền nhìn thấy một đôi mắt trầm tĩnh, như là cả thành thị buổi đêm đều nằm gọn trong đôi mắt đó.
Đen láy như mực.
Là Thẩm Dạ Lam.
Trong phút chốc, Hứa Kiều hậu tri hậu giác mà nhớ lại, các nàng đã rất lâu không gặp.