Giọng nói của Tô Hi rất lớn, vang vọng ở cả phòng khách. Thẩm Dạ Lam mới từ phòng tắm đi ra, cô chuẩn bị rót ly nước để uống đều nghe rõ ràng từng chữ.
Có lẽ là bởi vì ngày thường tính cách cũng không hoạt bát mấy, gương mặt bình tĩnh của Thẩm Dạ Lam khi nhìn người khác, sự bình tĩnh ấy cùng với đôi mắt đen tuyền làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Lữ Bội rất không thích ánh mắt của nàng.
Tô Hi nói xong quay người lại, đột nhiên thấy ánh mắt đó của đối phương, nàng hoảng sợ, một mặt có chút chột dạ nhưng mặt khác, nàng cũng không biết như thế nào, cứ cảm giác trong khoảnh khắc đó như nhìn thấy...... Hứa Kiều.
Tô Hi bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình. Hơn nữa, nói xấu sau lưng người khác bị chính chủ bắt gặp, đây là lần đầu tiên nàng lựa chọn né tránh khi đối diện với Thẩm Dạ Lam. Ngậm miệng rồi ỉu xìu đi về phía sô pha ngồi xuống, nàng cầm bút lên cắn nắp bút giả bộ làm bài.
Thẩm Dạ Lam xỏ thắt lưng vào đai quần quần đùi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tô Hi một cái, đầu ngón tay linh hoạt mặc xong thắt lưng màu đen. Một lúc sau cô đi tới bên máy lọc nước, rót cho mình một ly nước.
Thấy cậu ta đưa lưng về phía mình, Tô Hi lặng lẽ nhìn sang, nghi hoặc:
Thẩm Dạ Lam là tức giận sao?
Hay là thường xuyên bị người khác bắt nạt trong trường, cho nên đối với những lời này đều miễn dịch?
Nhưng thành thật mà nói, nếu là nàng nghe thấy có người nói xấu mình sau lưng như vậy, chắc chắn sẽ tức giận, xong rồi đi qua đánh cho tên đó răng rơi đầy đất.
Tô Hi cắn đầu bút rối rắm một lúc, cuối cùng nàng quyết định không băn khoăn nữa, chủ động bắt chuyện:
Ánh mắt Tô Hi dao động, có chút không được tự nhiên, giọng nói hơi ngập ngừng: "Lời mà tôi mới nói......"
Nói tới đây, nàng dừng lại, hình như là muốn xin lỗi, nhưng cũng muốn ngụy biện.
Thẩm Dạ Lam nghe ra rối rắm trong giọng nói của Tô Hi, nghĩ đến quan hệ của gia hỏa này với Hứa Kiều, cô hơi nhấp môi, cánh môi ướt lạnh mở ra, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói:
"Lời nào cơ? Tớ không nghe thấy."
Tô Hi thở phào một hơi, nàng vốn dĩ cũng không phải kiểu người sẽ chủ động xin lỗi người khác. Nếu không phải lần trước Hứa Kiều nói với nàng, người này là khách nhân, nàng cũng sẽ không rối rắm như vậy.
Tay nắm bút vẫy vẫy, Tô Hi lập tức nói: "Không có gì hết! Không có gì hết!"
Không nghe thấy là tốt nhất.
Trong chớp mắt Tô Hi liền ném việc này ra sau đầu, thành thật liều mạng với đề bài gian nan kia.
Ngược lại là Thẩm Dạ Lam, cô cầm ly nước về phòng mình, sau khi đóng cửa lại, cô cũng không vội vã ngồi vào bàn học mà dựa lưng vào cửa gỗ lạnh lẽo, hít một hơi thật sâu.
Lời nói của Tô Hi vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô.
Nhưng cô cũng không có tức giận
Bởi vì cô biết rõ, tâm tư của chính mình...... đáng sợ hơn rất nhiều so với miêu tả của Tô Hi.
Thẩm Dạ Lam không phải có ý nghĩ kỳ quái gì với chính, mà là ——
Đối với một người khác có ý nghĩ xằng bậy.
Đặc biệt là gần đây, cô theo Đông Thanh học được bản lĩnh ngày càng nhiều, buổi tối cô mơ thấy đồ vật cũng càng thái quá.
Cô uống thêm một ngụm nước lạnh, trấn định tinh thần, chậm rãi thở hắt một hơi. Chờ đến khi bình tĩnh lại, cô mới đi đến bàn học, vùi đầu vào trong biển tri thức.
......
Trên cửa sổ, màn treo màu xanh lam khẽ lay động theo gió thổi vào.
Ánh sáng ấm áp chiếu lên làn da chậm rãi thành màu trắng, một loại chuyển biến mờ ảo, một khi nhìn vào là không thể rời mắt.
Thẩm Dạ Lam nhìn chằm chằm người trước mặt, trong mắt đã không có hoảng loạn, kích động hay bối rối như thuở ban đầu, chỉ còn lại sự bình tĩnh đoán trước.
Lại tới nữa.
Cô nghĩ.
Nhưng rõ ràng đã mơ rất nhiều lần, cô vẫn không thể kháng cự người này. Thậm chí không cần nhìn đều biết, chắc chắn ánh mắt của bản thân lúc này đều là si mê cùng tham luyến.
Thẩm Dạ Lam chậm rãi đi đến mép giường, nhìn tóc đen suôn mượt trải đều trên giường nệm, uốn lượn đến phía dưới chăn. Chăn mỏng không che lấp được bờ vai thanh tú của người nọ, thậm chí cô còn thấy được hõm vai của đối phương. (phần hõm xuống trên xương quai xanh)
Cô ngừng thở, nhìn ánh sáng chiếu lên bờ vai mượt mà của người nọ, như là nghênh đón kinh hỉ, cô chậm rãi bước qua.
Giường đệm bởi vì có thêm trọng lượng nên hãm xuống một chút, Thẩm Dạ Lam còn không có ngồi sát vào, liền nghe thấy thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của người nọ: "Em đến rồi sao?"
Thẩm Dạ Lam không biết vì sao bản thân ở đây, cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô cũng không cảm thấy xa cách mà trả lời: "Ừ."
Người nằm trong chăn hơi di chuyển ra phía sau, có sợi tóc rơi rụng trên mặt nàng, cũng có một ít rơi trên cổ nàng, mơ hồ nhìn thấy một màu đỏ tươi ở trên xương quai xanh, không biết là quần áo hay là vật liệu gì nữa.
Nhưng đó không phải địa phương thu hút Thẩm Dạ Lam nhất.
Không rõ người nọ có phải say rượu hay không, mà trên mặt nàng đều là ửng đỏ, đôi mắt bình tĩnh trước giờ cũng trở nên mê ly, giống như tùy thời sẽ rơi nước mắt, nhưng cẩn thận nhìn lại, trong mắt nàng cũng không có quá nhiều ướt át.
Thẩm Dạ Lam nghe thấy âm thanh lẩm bẩm trong cổ họng mình.
Giọng nói của cô có chút khàn khàn nhưng nhỏ nhẹ, như sợ kinh động đến người nọ: "Hứa Kiều tỷ...... Chị làm sao vậy?"
Hứa Kiều nhìn cô, hơi ngẩng cổ lên, làm cho Thẩm Dạ Lam nhìn thấy càng rõ ràng hơn.
Thẩm Dạ Lam lúc này mới biết được ——
Trên cổ người nọ cũng không phải vật liệu may mặc gì.
Mà là dây thừng màu đỏ.
Một loại cách buộc cổ quái vòng lấy, còn lại đều ẩn phía dưới chăn, làm người xem căn bản không hiểu được.
Màu sắc quá mức tươi đẹp luôn là làm người ta có cảm giác đánh sâu mãnh liệt. Trong chớp mắt, Thẩm Dạ Lam liền nhớ đến hình xăm thánh giá cùng bụi gai ở cổ chân Hứa Kiều, cả hai đều mang đến một cảm giác giống nhau.
Nghĩ đến hình xăm kia, dù là ở trong mơ, Thẩm Dạ Lam đều cảm giác được tim đập khác thường.
Cô nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Hứa Kiều: "Cái này, giúp tôi cởi ra."
Thẩm Dạ Lam nghe thấy thanh âm của nàng, cổ họng trở nên khô khốc, trong lòng là tâm tư không muốn cho ai biết. Cô muốn nhìn đến hình xăm kia nhưng lại không đành lòng từ chối thỉnh cầu của Hứa Kiều.
Cuối cùng, cô vươn ngón trỏ, nhẹ câu dây thừng màu đỏ ở cổ đối phương. Vốn tưởng rằng có thể kéo bộ phận còn lại của dây thừng ra, ai ngờ lại làm người trong chăn như là cá nằm trên thớt, khó khăn giơ cổ lên theo lực đạo của cô.
Trong miệng người nọ phát ra âm thanh kỳ quái.
Như là kêu rên, lại giống như giọng mũi bị đè nén xuống.
Chỉ là một chút âm thanh rất nhẹ thôi, nhưng lại làm cho Thẩm Dạ Lam kinh ngạc, theo bản năng buông lỏng tay, mất đi lực kéo, Hứa Kiều nằm lại trên giường nệm.
Thẩm Dạ Lam như chim sợ cành cong buông tay ra, trong chớp mắt lại không biết nghĩ tới cái gì, cô bỗng nhiên giơ tay cầm lấy mép chăn. Sau đó, từ từ, từ từ mà xốc lên ——