Quan hệ của Hứa Kiều cùng Tô Hi rất tốt, nhưng nàng không thích những hành động như vậy, cho dù đối phương chỉ xem đây là một loại đùa giỡn.
Tô Hi nghe thấy sự nghiêm túc trong lời cảnh cáo của Hứa Kiều, nàng cầm đôi đũa chọc chọc vào chén cơm, lẩm bẩm: "Không cho hôn thì không hôn thôi, làm gì hung dữ vậy? Người ta cũng ngại lắm chứ bộ."
('ε')
Lời này kết hợp với giọng điệu oán giận làm nũng, khi nàng nói ra, lại làm cho người khác chỉ cảm thấy đáng yêu.
Ở trường Tô Hi cũng được xem là khá nổi tiếng, ngoại trừ những mọt sách chỉ cắm đầu học tập, đa số nam sinh trong trường đều thích tính cách vui vẻ, trượng nghĩa lại nhiệt tình của nàng, cộng thêm nàng cũng trang điểm đẹp, mỗi ngày đi học đều sẽ trang điểm nhẹ.
Trừ đi thứ hai sẽ bị chủ nhiệm kiểm tra, những ngày còn lại trên người nàng sẽ không thiếu trang sức, như vòng cổ tinh xảo, vòng tay xinh đẹp, ngay cả kiểu tóc cũng rất thời trang và đáng yêu.
Còn có vài nam sinh của ban thể thao theo đuổi nàng cực kỳ mãnh liệt, cứ có thời gian rảnh là lại hẹn nàng đi chơi.
Hứa Kiều nghe xong lời của Tô Hi, trong mắt hiện lên một chút ý cười, nàng lắc đầu, giọng điệu ôn hòa nhưng xen chút cảnh cáo: "Tiểu Hi, em không phải chưa từng yêu đương, cho nên em phải hiểu là không được tùy tiện hôn môi người khác."
Lúc này dì Tô đang đi dọn vệ sinh phòng khách, Thẩm Dạ Lam cũng đi đến bên bàn ăn, yên lặng ngồi xuống, lòng bàn tay hơi hướng về phía mình, cô không muốn để người khác nhìn thấy những dấu móng tay hằn sâu trên đó.
Cô lặng im ngồi lắng nghe Hứa Kiều giáo dục Tô Hi, đôi đũa gắp lấy phần thịt cá, ánh mắt khẽ nhìn về phía Tô Hi, thấy nàng phồng má nói:
"Nhưng em với chị đều là con gái, có làm sao đâu? Với lại hồi trước chị cũng không có phản đối mà."
(๑' ^ '๑)
Hứa Kiều bình tĩnh trả lời: "Hồi trước là hồi trước, còn bây giờ là bây giờ."
Tô Hi "Hừ" một tiếng, bỗng nhiên dẫn lửa lên người Thẩm Dạ Lam, đối diện với ánh mắt của Thẩm Dạ Lam, nàng đặt đũa xuống, khoanh tay trước ngực, ngữ khí kiêu căng nói:
('ー ')
"Em biết rồi! Chị có người khác chứ gì, em không còn là tiểu khả ái duy nhất trong lòng chị nữa rồi! Chị trả lời em, có phải chị thích tên họ Thẩm này không?"
Thẩm Dạ Lam không ngờ tới mình cũng bị lôi vào, bối rối nhìn Hứa Kiều.
Ngay cả miếng thịt cá mới gắp được cũng rớt xuống dĩa, thịt cá trắng muốt trong chớp mắt liền bị nước sốt sẫm màu bao phủ.
Biết rõ là Hứa Kiều không có hứng thú với chính mình, nhưng cô vẫn không khống chế được sự khẩn trương, cũng vì tim đập nhanh hơn mà cảm thấy sầu não.
Quả nhiên ——
Hứa Kiều mắt cũng không chớp trả lời Tô Hi: "Liên quan gì đến cậu ấy? Chị là đang nói em đó, không có lần sau nữa."
Tô Hi không chịu buông tha: "Tại sao chứ! Em càng muốn hôn!"
(Ò﹏Ó)
Hứa Kiều khẽ thở dài, gắp thức ăn vào chén mình rồi đặt đũa xuống, nàng xoay đầu sang, nghiêm túc nói: "Bởi vì chị thích con gái, em làm vậy rất dễ gây hiểu lầm, hiểu không?"
Tô Hi ngây ngẩn cả người.
Chợt nghe một tiếng "Lách cách".
Hai người đồng thời nhìn sang phương hướng phát ra âm thanh, là Thẩm Dạ Lam làm rơi chiếc đũa xuống sàn, cô vội vàng ngồi xuống nhặt, đem biểu cảm giấu ở dưới bàn, không muốn người khác nhìn thấy.
Cô nhặt chiếc đũa rồi dừng ở trước mặt, không dám đứng lên, cô thử đưa tay phải lên sờ gương mặt của mình:
Nóng.
Nóng như sắp bốc cháy.
Cô mới nghe được cái gì? Hứa Kiều thích con gái?
Cho dù biết người nọ không thích chính mình, nhưng Thẩm Dạ Lam trong thời khắc này vẫn toát ra vui mừng, ác ma trong lòng bỗng xuất hiện thì thầm: "Nếu nàng thích con gái, vậy tại sao không thể là cô, đúng không?"
Không đợi cô nghe thêm những lời mê hoặc kia, Tô Hi cũng đã bám lấy cạnh bàn, cúi người nhìn xuống: "Ê, cô phản ứng như này là có ý gì? Còn dám để tôi nhìn thấy cô lộ ra loại biểu cảm này, tôi chắc chắn sẽ đánh chết cô."
Cho dù vừa rồi chính mình cũng hơi phản ứng lại, nhưng trong thế giới quan của Tô Hi, nàng tuyệt đối không cho phép người khác lộ ra ánh mắt khác thường với Hứa Kiều!
Đúng vậy, tuy rằng trước đây Tô Hi cảm thấy những người thích đồng tính đều là biến thái, nhưng hôm nay một khi Hứa Kiều đã gia nhập vào quần thể này, trong đầu của nàng hiện lên những từ như "Cơ lão", "Kéo kéo" (拉拉) đều trở nên khí phách hơn.
(sau một hồi tìm hiểu, tui vẫn ko biết cái từ thứ 2 dịch ra tiếng việt như nào, thôi, mấy bạn cứ hiểu là mấy từ chỉ chơi bia đia đó)
Có lẽ đây chính là tiêu chuẩn kép trong truyền thuyết.
Thẩm Dạ Lam khó hiểu nhìn Tô Hi, đỏ ửng trên mặt đã tiêu tán bớt, cái hiểu cái không ngồi lên ghế, cô đứng dậy cầm đôi đũa đi rửa rồi mới ngồi lại.
Ngược lại Hứa Kiều không có phản ứng gì, để Tô Hi tự mình lĩnh hội, còn mình thì cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
Một bữa cơm an tĩnh hiếm gặp.
Chỉ có mình Hứa Kiều vui vẻ.
Chờ nàng đặt chén đũa xuống, đứng dậy đi về phòng ngủ, không biết Tô Hi lại nghĩ đến cái gì, cũng không quan tâm đến chén canh còn dang dở của mình, vội vàng chạy theo Hứa Kiều, thanh âm hiếu kì vang lên trong phòng khách:
"Chị, chị thích kiểu con gái như nào vậy?"
(✧ω✧)
"Chị biết mình thích con gái từ khi nào vậy? Có phải là do chuyện tốt tên kia làm lần trước khiến chị mất niềm tin vào con trai không, em liền tìm hắn ta tính sổ!"
(cho bạn nào quên thì ở 1 chương nào đó ko nhớ, có nhắc đến là Hứa Kiều (nguyên chủ) đã từng bị cắm sừng)
Cho đến khi hai người nọ vào trong phòng ngủ, Thẩm Dạ Lam mới dám quay đầu nhìn, cô thấy phòng khách trống rỗng, an tĩnh rũ mắt xuống, trong mắt ánh lên một chút cô đơn.
Chuyện Tô Hi hỏi......
Cô cũng rất muốn biết.
......
Nhưng Hứa Kiều không có trả lời.
Mặc kệ thanh âm ríu rít bên tai của Tô Hi, Hứa kiều bình tĩnh khui một bộ đề mới mua hai ngày trước, sách mới tỏa ra một mùi giấy mực nồng đậm, nàng tiện tay lấy một cây bút, mở trang đầu bắt đầu làm đề.
Tô Hi hỏi liên tục năm phút đồng hồ, nhưng cũng không ai trả lời nàng, nàng nhụt chí nằm bò lên lưng ghế Hứa Kiều, thấp giọng nói:
"Chán quá, chị chẳng chịu nói tí nào cả."
('-ω-')
Hứa Kiều không thèm nâng mắt mà trả lời nàng: "Nhàm chán liền đi làm đề, tối nay nếu em không làm xong bộ đề chị đưa thì đừng hòng đi ngủ, đừng tưởng là chị sẽ bỏ qua như trước bữa tối."
Tô Hi: "......!" (: ౦ ‸ ౦:)!
Nàng xoay người chạy ra bên ngoài, chạy đến phòng khách nhìn thấy Thẩm Dạ Lam đang yên lặng thu dọn chén đũa, không biết lại nghĩ đến cái gì, nàng chạy về ngó đầu vào phòng Hứa Kiều, giận hờn hỏi:
┬┴┬┴┤д ・)ノ
"Kiều Kiều tỷ! Nếu em làm bạn gái của chị, chị có thể nương tay một chút không?" Ví dụ như đừng bắt nàng làm bài tập.
Tay Thẩm Dạ Lam còn đang cầm chén dính dầu mỡ, ngẩn người đứng đấy, sau đó, cô trầm mặc nhìn đến phương hướng của Tô Hi.
Một giây sau, trong phòng truyền đến giọng nói Hứa Kiều: "Lại còn câu giờ, chị cho em thêm một bộ đề."
Tô Hi: "......" (╥ω╥)
Nàng an tĩnh ngồi lại bàn học trong phòng khách, khổ đại cừu thâm nhìn đống đề, rồi lại bắt đầu thở ngắn than dài, từ đầu tới cuối cũng không chú ý đến ánh mắt của Thẩm Dạ Lam.
(″ ロ ゛)
Chỉ có bóng người đứng ở bên bàn ăn, nhìn mặt bàn bừa bộn, suy nghĩ hơi lưỡng lự:
Đến chỗ Hứa Kiều ở, có phải là một lựa chọn sai lầm không?
Đặc biệt là hiện tại Tô Hi cũng ở chỗ này, rảnh rỗi lại đùa giỡn với Hứa Kiều, khiến cho tâm tư của cô không ngừng lên xuống, cô cảm thấy chính mình cũng sắp bị bệnh tim luôn rồi.
Có lẽ may mắn nhất chính là......
Hứa Kiều nhìn qua nghiêm túc và đứng đắn hơn rất nhiều.
Editor: Ú òa, tui quên mất là tui đang edit truyện luôn á.
(〃 ̄ω ̄〃 ゞ
Dạo này đang tập trung sắp xếp lại công việc cũng như lịch sinh hoạt. Tui đang cố gắng sống tối giản nhất để đỡ tiêu pha chứ sinh ziên gì đâu mà dùng dữ thần, khum được, mình phải tiết kiệm.
Với lại để tui thêm tiến trình theo dõi việc edit truyện, chứ ko thì kiểu gì cũng thành ngày nào nhớ mới đăng được, hồi xưa tui đúng tiến độ dữ lắm, phân bổ hẳn hoi, ngày này edit nè, ngày nào beta lại kèm thêm mấy emoji cute nè, ngày nào lên sóng nè, chắc phải về lại kiểu hồi xưa quá.