Ta Tưởng Một Mình Mỹ Lệ

Chương 19: 2



"Thích"

----------------------

Edit: FAFOEVER

Trong phòng học.

Thẩm Dạ Lam làm người nghe trực tiếp, cô bỗng có cảm giác như bị người ta nhét một quả chanh vào, khiến đáy lòng cô trở nên chua xót, đặc biệt không thoải mái.

Cô ngơ ngác nhìn đoạn văn tiếng Anh dang dở của mình, suy nghĩ trống rỗng.

Cứ như vậy trôi qua 40 phút.

Hứa Kiều làm đề xong, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, nàng chú ý đến Thẩm Dạ Lam ngồi im không động đậy ở bên cạnh, không khỏi tò mò vấn đề gì có thể làm khó học bá.

Hơi thở ấm áp bỗng nhiên phả vào tai Thẩm Dạ Lam.

Kèm theo đó là giọng nói tò mò: "Viết cái gì khó lắm sao?"

Thẩm Dạ Lam giật mình, theo bản năng lấy tay che lại nội dung mình viết, cô nhìn thấy Hứa Kiều nhướng mày, không có hứng thú dời mắt.

Viết tiếng Anh à...... chắc là không có cảm hứng.

Nàng không tò mò tiếp, mang balo lên đi ra khỏi lớp.

Chờ nàng vừa đi, Thẩm Dạ Lam cũng không còn tâm tư làm bài tiếp, vội vàng thu dọn sách vở, chạy nhanh xuống lầu, nhưng cổng trường vắng vẻ, sớm đã không còn bóng dáng của người nọ.

Trong mắt Thẩm Dạ Lam hiện lên một chút mất mát.

Cô bước đi chậm rãi dưới ánh hoàng hôn, không tình nguyện đi về hướng nhà cậu mợ.

Không biết đi tới một con hẻm nào đó, thể chất xui xẻo của cô lại phát huy tác dụng, cô nghe thấy trong hẻm nhỏ truyền đến thanh âm: "Lần trước không phải mày còn kiêu ngạo lắm sao?"

Thẩm Dạ Lam dừng bước, một chút động tĩnh cô cũng không dám tạo ra.

Lúc này, việc duy nhất cô cần làm, chính là tránh xa một chút, nếu không gặp phải tên côn đồ không nói đạo lý, khẳng định sẽ bị một trận cảnh cáo, dù sao......

Không có gì đảm bảo cô sẽ gặp được một đại lão như Hứa Kiều cả.

Cô đang muốn xoay người tránh đi, lại nghe được bên trong truyền đến giọng nói: "Sao đấy, mày câm rồi hả, Hứa Kiều? Ai da, tao thấy mày đối với chuyện hôm nay bị đánh cũng không ngạc nhiên nhỉ, đúng lúc, lâu lắm rồi tao cũng không có vận động tay chân......"

Thẩm Dạ Lam: "!"

Sao có thể là Hứa Kiều!

Vẻ mặt cô ngơ ngác chốc lát, liền nghe bên trong truyền đến âm thanh hỗn loạn, có tiếng giày ma sát với mặt đất, có tiếng trầm đục, có tiếng nữ sinh hét chói tai, còn có người gào lớn "Đứng đấy làm gì, cùng nhau lên!"

Thẩm Dạ Lam siết chặt nắm đấm, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ:

Làm sao bây giờ?

Tô Hi đã sớm bị Hứa Kiều đẩy về nhà, gần đây cũng không thấy đàn em bên người cậu ấy, một mình cậu ấy, có thể đánh thắng sao?

Hay là gọi cảnh sát?

Không được không được, những học sinh hư như này, bọn họ ghét nhất chính là mật báo, nếu cô làm vậy không chỉ không cứu được người, mà còn đem đến càng nhiều rắc rối.

Lúc Thẩm Dạ Lam đang hoang mang lo sợ, bỗng nhiên cô nhìn thấy đống gạch bỏ hoang bên cạnh.

Hình như là gạch còn dư lúc trường sửa tường, thường xuyên bị đám thiếu niên bất lương nhặt đi đánh nhau, có rất nhiều cục đã vỡ vụn, cũng có những cục vẫn còn nguyên vẹn.

Ánh mắt Thẩm Dạ Lam hơi ngừng lại ở đống gạch đó.

......

Trong tiếng kêu rên nhức tai.

Có một nam sinh cao lớn, môi xỏ khuyên, sắc mặt âm trầm đang ấn một nữ sinh trên mặt đất, bàn tay to gắt gao bóp gương mặt của đối phương, mắng: "Mẹ kiếp, không nghĩ tới lớn lên xinh đẹp như này, lại xuống tay độc ác như vậy? Hả? Sao không tiếp tục đi? Mày động một chút cho tao xem?"

Quanh đó có một nữ sinh khom người ôm bụng, ngẩng đầu nói: "Ca! Đánh nó! Hôm nay không được để nó chạy thoát!"

"Câm miệng!" Hắn nghĩ đến nếu không phải bị em gái xúi giục, thì hôm nay chính hắn cũng không thiếu chút nữa thì thua một đứa con gái, càng nghĩ sắc mặt nam sinh càng khó coi, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Hứa Kiều, hắn cười dữ tợn nói:

"Mày còn nhìn tao như vậy, cẩn thận tao móc ——"

"Ca!" Bỗng tiếng kinh hoảng thất thố truyền đến.

Nam sinh quay đầu lại, trước mặt bị một bóng ma bao phủ, hắn còn không kịp phản ứng, liền bị một khối gạch cứng rắn đánh thẳng vào mặt hắn không chút do dự.

Hứa Kiều nhìn đều thấy đau giùm hắn.

Nhưng nàng cũng không bỏ qua cơ hội này, nhấc chân lên đá thẳng vào bộ vị của nam nhân, đạp người ra phía sau, nàng vươn tay tới Thẩm Dạ Lam – người đang mất hồn mất vía vứt gạch đứng ở đó:

"Ngẩn người làm gì! Chạy mau!"

Thẩm Dạ Lam bị Hứa Kiều quát, ngơ ngác cầm tay nàng, loạng choạng chạy theo sau nàng vào sâu trong hẻm nhỏ, cho đến khi xuyên qua khu vực quanh trường học, ra tới đường lớn náo nhiệt.

Mắt thấy Thẩm Dạ Lam chuẩn bị chạy ra ngoài đường cái, Hứa Kiều nhanh tay chặn ngang đem người ôm lại (vòng tay qua eo đó mn 💁), có lẽ do thể lực nàng quá tốt, chạy một đoạn đường dài như vậy, cô cũng chỉ hơi thở dốc, nhịn không được cười nói:

"Được rồi, bọn họ không đuổi theo nữa đâu."

Còn Thẩm Dạ Lam thì môi trắng bệch, cô thở hổn hển, chưa hồi thần được mà nhìn chằm chằm Hứa Kiều, ánh mắt trống rỗng.

Thật vất vả mới thở đều, câu đầu tiên cô nói chính là: "Tớ, tớ vừa mới...... Người kia......"

Trên mặt Hứa Kiều hơi đỏ lên sau khi vận động, nàng nhìn bộ dạng hoảng loạng của Thẩm Dạ Lam, theo thói nhẹ giọng trấn an: "Không có vấn đề gì lớn, tên kia xứng đáng bị đánh."

"Nhưng cậu, lấy đâu ra lá gan đánh người vậy?"

Thẩm Dạ Lam ngơ ngác nhìn nàng, cô nghĩ:

Đúng vậy, sao mình lại làm loại chuyện này? Chẳng lẽ đây chính là gần mực thì đen trong truyền thuyết sao?

【 Độ hảo cảm của Thẩm Dạ Lam đối với ngài: -50. 】 Hệ thống đột nhiên thông báo.

Hứa Kiều: "......" 

Thẩm Dạ Lam nhìn thấy nụ cười trên mặt người nọ bỗng nhiên ngưng lại.

Cô đang còn mờ mịt, ngay sau đó bỗng nhiên cô bị Hứa Hiều đè lên tường, trên đường người đến người đi, một tay Hứa Hiều vẫn ôm eo cô, một tay khác dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm cô, bốn mắt nhìn nhau ——

"Chậc."

"Cậu hẳn là không thích một học sinh như tôi mới đúng chứ? Vậy tại sao còn muốn cứu tôi?"

Thẩm Dạ Lam đột nhiên gần Hứa Kiều như vậy, cô cảm giác hơi thở của người nọ đều phả vào mặt mình, khẩn trương nhắm mắt lại, cô thủ thỉ:

"Không, không có không thích......"

Cằm bị nâng lên cao hơn.

Giọng nói của Hứa Kiều mang theo mệnh lệnh: "Nói thật."

Thẩm Dạ Lam cắn cắn môi, lén nhìn nàng, cô vừa hoang mang vừa khẩn trương, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, một lúc sau, giọng nói có chút run rẩy vang lên:

"Thật, thật sự không có......"

Cô giống như bị ép đến sắp khóc:

"Th, thích."

Là thích.

Editor: ultr, sao đọc đoạn này chị công như kiểu dân nữ bị cưỡng đoạt z trời (˙▿˙)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.