Hứa Kiều đang đứng ở hành lang, ánh mắt nhìn về phía chân trời, ánh nắng chiều tà vàng cam xen lẫn chút đỏ hồng, làm từng tầng mây như được nhuốm lên một loại màu sắc tự nhiên.
Giống như chúa trời lỡ tay làm đổ vỉ màu.
Màu đổ ra trộn lẫn vào nhau đầy hỗn tạp, nhưng cũng tạo thành vẻ đẹp không gì sánh kịp.
Khung cảnh bầu trời buổi chiều tà ấy được phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp của nàng.
Không biết qua bao lâu, phía sau bỗng nhiên truyền đến động tĩnh: "...... Ờ, ừm, cảm ơn cậu."
Hứa Kiều xoay người sang, dáng đứng thẳng kèm theo khí chất điềm tĩnh. Sau khi gỡ băng cá nhân xuống, cả khuôn mặt nàng như bạch ngọc, ngũ quan thanh tú, Thẩm Dạ Lam nhìn đến ngẩn người.
Hứa Kiều nhìn lướt qua cô một lần rồi gật đầu: "Đi thôi."
Nói xong, Hứa Kiều xoay người đi trước, đi về phía phòng học để lấy balo, Thẩm Dạ Lam lại nghe ra là nàng đi về chung với mình, cũng vội vàng đi theo, cô mang balo lên lưng, đóng cửa phòng học lại rồi đi theo Hứa Kiều.
Khi gần đến cổng trường, Thẩm Dạ Lam khẽ nhìn Hứa Kiều, sau một lúc thì nhỏ giọng nói:
"Áo khoác...... Tớ đem về giặt sạch rồi mang trả cậu sau, có được không?"
Hứa Kiều "Ừ" một tiếng.
Đề tài chấm dứt.
Trong mắt Thẩm Dạ Lam hiện lên sự mất mát, suy nghĩ một lúc thì cô lại hối hận là tại sao trước kia đi nhà sách không tìm mấy quyển như《 Dạy bạn cách nâng cao EQ 》, 《 Làm sao để trò chuyện cùng người khác》, 《 Nghệ thuật giao tiếp》 để đọc chứ.
Khi cô vẫn đang còn uể oải thì chợt nghe thấy tiếng hô ở nơi xa truyền đến.
Thẩm Dạ Lam giương mắt nhìn sang, cô nhìn thấy có một nữ sinh đứng ở cổng trường, chân nhón lên và đang vẫy tay về hướng hai người...... Chính xác hơn là đang vẫy tay với Hứa Kiều.
Trên mặt là nụ cười tràn đầy vui sướng.
\(≧▽≦)/
Thẩm Dạ Lam liếc mắt một cái đã nhận ra, đó là đàn em bên người Hứa Kiều, là người lần trước nhận lấy đóa hoa hồng kia của Hứa Kiều, cũng là người nắm tóc Lữ Bội hôm nay.
Thẩm Dạ Lam hơi ngừng bước, nhưng lại thấy Hứa Kiều vẫn đi về hướng bên kia, cô còn chưa kịp suy nghĩ tiếp thì theo bản năng đi theo nàng.
Tô Hi đi đến liền nhảy vào ôm Hứa Kiều, nếu không phải Hứa Kiều giơ tay lên đè đầu nàng lại thì với động tác của nàng chắc còn muốn thơm má Hứa Kiều nữa cơ.
"Kiều Kiều tỷ! Em chờ chị lâu lắm đấy!"
Có thể nói, Tô Hi là đàn em thân cận và ủng hộ Hứa Kiều nhất, bởi vì đã tiếp thu ký ức của nguyên chủ, Hứa Kiều theo bản năng vẫn luôn khoan dung với nàng hơn người khác.
Giọng nói của Hứa Kiều trở nên ôn hòa hơn, nàng khẽ cười: "Tự dưng lại lấy lòng chị như này? Lại gây chuyện chứ gì?"
Trán Tô Hi dựa vào lòng bàn tay Hứa Kiều, cười khúc khích rồi chủ động cọ vào tay nàng, chột dạ nói: "Còn không phải hôm nay công bố thành tích sao? Em ——"
Lời nói được một nửa, nàng mới chú ý tới người đứng sau lưng Hứa Kiều, không nói tiếp nữa, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
"Hôm nay em đã muốn hỏi rồi? Người này ai vậy? Nếu em nhớ không nhầm thì nàng ở nhất ban đúng không? Đàn em mới gia nhập hả chị?"
Thẩm Dạ Lam nhìn động tác thân mật của hai người, mắt hơi rũ xuống, càng làm cô nhìn như đang rất sợ hãi.
Hứa Kiều giờ mới để ý thấy Thẩm Dạ Lam còn ở cạnh mình, biểu cảm khá bất ngờ, giống như không hiểu được cô dừng lại làm gì, rõ ràng con đường hai người trở về không giống nhau.
Nhưng kinh ngạc trong mắt Hứa Kiều chỉ là thoáng qua, nàng thuận miệng trả lời: "Không phải đàn em, là bạn học mới."
Tô Hi nghe thấy chỉ là bạn học bình thường, nhìn Thẩm Dạ Lam hất cằm, giọng nói trở nên kiêu ngạo và ác liệt: "Ây, vậy xin hỏi bạn học này đi theo chị tôi làm gì đấy?"
Thẩm Dạ Lam hơi mấp máy môi, cô không biết nên nói gì.
Đúng vậy......
Cô, cô đi theo Hứa Kiều làm gì?
Cô không biết, cô chỉ là muốn đi theo, muốn cùng người này ở chung lâu một chút.
Hứa Kiều nhìn bộ dạng hùng hổ dọa người của Tô Hi, lo lắng còn nói nữa nàng sẽ cảnh cáo Thẩm Dạ Lam, đành phải quay đầu lại, nhẹ nhàng nhắc nhở cô:
"Cậu cũng nên về nhà đúng không? Về trước đi."
Nghe được lời này, Thẩm Dạ Lam biết mình không còn lý do gì để ở lại, cô im lặng rũ mắt, bước đi về hướng khác.
Cô vừa mới bước hai bước, gió thổi qua mang theo âm thanh trò chuyện của hai người.
"Kiều Kiều tỷ, hôm nay chị nhất định phải cứu em đấy! Mẹ em nói điểm mà không đạt thì sẽ chuẩn bị gia pháp cho em, hôm nay em không về đâu, em muốn qua nhà chị cơ, đi mà đi mà chị! Cho em ở đi màaaaa!"
( ̄ε ̄@)
"Không định nói với người nhà một tiếng, ngày mai trở về không bị đánh?"
"Cũng đúng! Vậy tháng này em ở hẳn nhà chị luôn, em trả tiền cơm! Em còn giúp chị chăm bé cún nữa!"
"Tiền cơm thì khỏi, nhưng em phải học tập."
"Chị, chị sao đấy?"
(・_・;)
"Không đồng ý thì trở về nhà."
"Được rồi...... Vậy chị dạy em đấy nha?"
Dần dần, âm thanh nói chuyện ngày càng xa, xa đến mức Thẩm Dạ Lam đã không nghe rõ nữa.
Cô rẽ qua cổng trường, dừng lại ở bức tường cao bên ngoài trường, không hiểu sao trong lòng cô có cảm giác mất mát xen lẫn một chút phiền não.
Nghe được hai người họ nói chuyện, khó chịu, bây giờ không nghe thấy, dường như càng khó chịu hơn.
......
【 Kiểm tra đo lường được độ hảo cảm của nữ chủ -10, tích lũy -20. 】Hệ thống đột nhiên thông báo.
Hứa Kiều: "......?" (・・)?
Cho dù bình tĩnh như nàng, cũng không khỏi ngẩn người chốc lát.
Tiểu bạch nhãn lang* à?
[*] Bạch nhãn lang (hay còn gọi là sói mắt trắng): chỉ những người bạc bẽo, quên ơn người đã cưu mang, giúp đỡ mình hoặc trước đó nhận được giúp đỡ nhưng quay lại hại người đã giúp mình.
"Kiều Kiều tỷ?" Tô Hi thấy nàng đột nhiên dừng lại, khó hiểu quay đầu hỏi.
Hứa Kiều ổn định tinh thần, nàng cũng lười tìm hiểu nguyên nhân biến hóa của Thâm Dạ Lam, nhẹ nhàng lắc đầu với Tô Hi, tiếp tục dẫn người về phía nhà mình.
Mà người bị nàng dễ quên đi, đêm đó lại mất ngủ.
Vẫn là cái gác mái nhỏ hẹp kia - chỉ cần động tác lớn sẽ làm bụi rơi xuống, Thẩm Dạ Lam nằm trên chiếc giường một mét chật chẹp, cô kéo cái áo khoác dày lên làm chăn đắp, một tay gối sau đầu, tay còn lại đặt ở bên cạnh, mắt nhìn trần nhà đến ngẩn người.
Chiếc áo khoác mượn tạm buổi chiều đang khoác lên ghế học ở bên cạnh.
Không biết qua bao lâu, cô xoay người xuống, đầu hướng ra cửa, ở trong căn phòng tối đen, dựa vào chút năng lực nhìn trong bóng đêm, cô nhìn chăm chú vào hình dáng của chiếc áo khoác kia.
Cô nhớ lại hương thơm nước xả vải ngửi được vào ban ngày.
Sẽ là mùi hương gì?
Cô suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhiên ngồi dậy, giơ tay cầm lấy chiếc khoác áo đem tới trước mặt, ngửi thử ——
Mùi hương vẫn chưa phai đi nhiều, vẫn tồn tại ở đó, nhu hòa lại thơm ngát, hoàn toàn trái ngược với hình tượng cường thế của Hứa Kiều.
Đương nhiên, vào buổi chiều Hứa Kiều chiếu cố mình cũng không giống ngày thường.
Thẩm Dạ Lam ôm áo khoác ngồi thật lâu, mùi hương cũng theo đó quấn quanh người cô, cô ngồi lâu đến mức ngủ gật, mơ màng ôm lấy áo khoác rồi cuộn tròn người nằm xuống.
Cô lại nằm mơ.
Trong mơ, cô nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp kia, cô bỗng nhiên chạy nhanh tới nắm lấy góc áo của đối phương, nhỏ giọng hỏi: "Tớ...... Tớ cũng không muốn về nhà, cậu có thể đưa tớ về nhà cậu không?"
"Mang cậu về nhà, tôi được lợi gì?" Người nọ quay người lại, ý cười ở đuôi mắt vừa tùy ý vừa ung dung, xen lẫn một chút ngông cuồng, rất giống như đang làm khó người khác.
Thẩm Dạ Lam bối rối, cô nghe thấy tiếng tim đập mạnh của mình, khẩn trương sợ bị từ chối.
Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra——
Cô đột nhiên nhắm mắt lại, tiến đến gần nàng rồi đụng tới một mảnh mềm mại.
Giống như hôn vào những đám mây vậy.
Thẩm Dạ Lam bỗng nhiên cắn xuống, giơ tay lên ôm người nọ vào lòng, động tác cực kỳ càn rỡ, như là cá mập nếm được máu, điên cuồng đuổi theo không buông.
Người nọ giơ tay đẩy cô ra, giọng nói tràn đầy kinh ngạc và thở gấp: "Đủ rồi, cậu buông ra......!"