Ta Tưởng Một Mình Mỹ Lệ

Chương 10: 10



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


【Cứu vớt nữ chính thành công, đạt được độ hảo cảm: -10.


______________________
Edit: FAFOEVER.
《 Sự khống chế tuyệt đối》 là Hứa Kiều khi đang học sơ trung (= cấp 2 bên mình) viết, vai phụ cùng tên trong truyện thỏa mãn tất cả nguyện vọng năm đó của nàng: Đầu tiên, sinh ra trong một gia đình giàu có, ba mẹ mỗi ngày bận bịu kiếm tiền, không rảnh để quản nàng, hằng ngày trong nhà đều có bảo mẫu nấu ăn chăm sóc cho nàng, cơm đưa tận miệng (kiểu ko cần làm gì mà chỉ cần ăn thôi á).

Tiếp theo, nàng ở trong trường trở thành người vừa khiến nhiều học sinh ngoan sợ hãi nhưng cũng lại hâm mộ, có thể trốn học, chơi game, chống đối lão sư, không kiêng nể gì mà làm tất cả mọi thứ ở tầm tuổi đó muốn.
Thời điểm viết xong giả thiết này, Hứa Kiều thậm chí còn đối với chính mình khi cố ý cấp nữ xứng tăng thêm ác độc giả thiết làm cho cảm động, nghĩ thầm trên đời này không có tác giả nào lại vĩ đại như mình cả, thế nhưng không tiếc hy sinh thanh danh của nữ xứng cùng tên với mình để làm đá kê chân cho nữ chính.

Nhưng mà hiện tại nàng nhớ lại tất cả điều đó chỉ muốn lật bàn!
(╮ ° – °) ╮┳━━┳ (╯ ° □ °) ╯ ┻━━┻
Trên đời này còn có ai thảm hơn nàng nữa sao, lại xuyên vào chính lịch sử đen tối của mình! Còn có ai!
(っ ˘̩╭╮˘̩) っ
Hệ thống nhận thấy được cảm xúc thẹn của nàng không ngừng tăng lên, nghĩ nghĩ, nói chuyện để di dời sự chú ý của nàng: 【Còn có nữ chủ so với ngươi còn thảm hơn.


Hứa Kiều: "......" (・ _ ・;)
Nàng một lúc sau thì bình tĩnh lại.
Sau đó lại hồi ức một chút chuyện xưa của nữ chủ ——

Nữ chính gọi là Thẩm Dạ Lam, mới vừa đầy tháng, cha mẹ liền bị tai nạn xe cộ mà qua đời, để lại phòng ở cùng tài sản đều bị họ hàng chia cắt, mà nàng thì ở trong họ hàng giống như một gánh nặng vậy, năm nay đi nhà này ở, sang năm đi nhà kia sống, ăn tết liền phải nghe được nội dung là họ hàng thi nhau đùn đẩy, là sang năm đến lượt ai nuôi Thẩm Dạ Lam.
Thời điểm học sơ trung, nàng bị ném tới trong nhà cậu mợ, cùng em họ cùng nhau sinh hoạt, mặc đều là quần áo mà em họ không cần đến nữa, đồng phục đi học cũng mãi chỉ có hai bộ đã bị giặt đến trắng bệch, còn phải ở nhà làm việc nhà.
Đã là như vậy, nhưng Thẩm Dạ Lam còn phải mỗi ngày nghe mợ nàng dùng giọng nói chanh chua mắng nàng:
"Cái đồ sát tinh như mày như thế nào còn ngủ nướng? Không cần sinh hoạt nữa phải không? Hôm nay quần áo nhiều như vậy, mày không giặt thì ai tới giặt?"
"Bài thi khó như này em mày mới làm được 76 điểm, mày lại làm được tận 94 điểm, có phải mày học không được nên chép đáp án của người ta đúng không?"
"Thẩm Dạ Lam mày muốn chết chứ gì, tiền trong phòng tao sao lại thiếu hai trăm rồi, mày trộm đúng không!"
......
Không riêng gì trong nhà, Thẩm Dạ Lam cũng thường xuyên chịu sự xem thường của hàng xóm, bọn họ đều cho rằng nàng là đứa có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, suốt ngày âm u, mai mốt khẳng định cũng không có tiền đồ gì, liền tính đi làm gái cũng tuyệt đối không có khách nhân nào nhòm ngó.

Ở trường học, Thẩm Dạ Lam bởi vì bề ngoài nhợt nhạt, lại ít khi nói chuyện, cho nên cũng sẽ bị nam sinh trong lớp bắt nạt, đi ngang qua liền giựt tóc nàng, khi nàng làm bài tập thì lấy hộp bút đi, sau đó nhìn bộ dáng bị bắt nạt của nàng.

Nhưng mà đó cũng không phải là thời kỳ đen tối nhất trong đời nàng.

Cho đến khi nàng lên cao trung (=cấp 3 bên mình), trong một lần tình cờ, em họ nàng phát hiện nam sinh mình crush nói chuyện với Thẩm Dạ Lam, không khỏi trong lòng nảy sinh ghen tỵ, cố ý ở trong trường loan tin xấu về nàng, ví dụ như nàng từ sơ trung liền ở bên ngoài học hư, cùng nhân sĩ trong xã hội lui tới, kết giao với nam nhân đã kết hôn......
Sau khi phá hỏng thanh danh của Thẩm Dạ Lam, em họ nàng lại cố ý chạy tới trước mặt một học sinh ăn chơi có tiếng trong trường, biết được tên đó thường xuyên đổi bạn gái, đã làm nhiều chuyện xấu xa, chủ động đem chị họ của mình đề cử cho hắn.
Kể từ đó, Thẩm Dạ Lam mỗi lần tan học đều bị dây dưa, có thời điểm còn quá mức hơn, bởi vì nam sinh kia chạy tới dưới nhà kêu nàng, làm nàng bị mợ nắm lỗ tai kéo đến ban công làm trò trước mặt hắn, vừa răn dạy nàng yêu sớm vừa đánh nàng.
Mãi cho đến khi nam sinh đó chê nàng nhàm chán, không còn hứng thú gì nữa, nàng mới hết bị dây dưa.
Nhưng em họ chưa chịu buông tha nàng, sau khi nhận thức được đại tỷ Hứa Kiều, liền cố ý xúi giục Hứa Kiều tìm Thẩm Dạ Lam mà bắt nạt, từ đây liền mở ra cuộc sống thống khổ ở cao trung của Thẩm Dạ Lam.
Điều đó dẫn tới nàng thi trượt trường đại học lớn, chỉ thi đậu một trường đại học cực kì bình thường.
Tuy rằng sau đó được mở bàn tay vàng, gặp được một bá đạo tổng tài thưởng thức tính cách cứng cỏi của nàng, nhưng mà loại tính cách lạnh như băng này của Thẩm Dạ Lam cũng làm nàng ở trong tình yêu gặp rất nhiều nhấp nhô, phân phân hợp hợp* rất nhiều lần, tới tình tiết cẩu huyết là mang thai chạy trốn ra nước ngoài, cũng bị tác giả Hứa Kiều an bài rõ ràng.

[*] phân phân hợp hợp: chia tay xong rồi quay lại với nhau.

Đem độc giả mới đầu truy nàng liền bị "Tiểu thuyết đau đớn" ngược đến chết đi sống lại.
Nói tóm lại:
Cuộc đời của Thẩm Dạ Lam, không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn.
.....!
Từ trong hồi ức hồi thần lại, Hứa Kiều: "Ách......"
Nàng nói: "Tình tiết của cốt truyện ta có thể giải thích."
Hệ thống lạnh nhạt nói: 【 Đừng giải thích —— phía trước 30 mét, vai chính Thẩm Dạ Lam gặp được côn đồ, thỉnh kí chủ đi tới giải cứu, làm nàng cảm nhận được xã hội hài hòa, biết được điều cơ bản nhất giữa người với người là tình yêu thương.


Hứa Kiều thở dài một hơi, vừa cảm khái hệ thống không có nhân tính sai sử người bệnh, vừa từ từ bò dậy, giơ tay sờ sờ đầu, phát hiện thái dương đau nhức liền hút khí.
Nàng chậm rì rì đi đến phương hướng mà hệ thống nói.
Hệ thống: 【Ngươi xem phía dưới chân trái của ngươi đi——】
Hứa Kiều cúi đầu theo: "Có tiền?"
Hệ thống: 【 Ngươi nhìn thấy con kiến bên chân ngươi không? Ta thấy để nó đi cứu Thẩm Dạ Lam chắc còn nhanh hơn.


Bị trêu chọc - Hứa Kiều: "......" (ー ー;)

Nàng cố gắng đi nhanh nhất có thể, không để tâm mà nói chuyện với hệ thống ở trong lòng: "Thế giới trước đó ngươi rõ ràng chỉ khi vai chính ở sự kiện lớn trong cốt truyện mới gọi ta, sao giờ cả việc nhỏ như này đều kêu ta rồi? Không phải là ngươi cố ý làm khó ta đấy chứ?"
Hệ thống lời lẽ chính đáng: 【Không phải ngươi nói kể từ thế giới này muốn bắt đầu để ý đến sinh hoạt, đến vai chính sao? 】
Vẻ mặt Hứa Kiều khó xử: "Nhưng mà nếu cứ như này, cốt truyện sẽ tan vỡ a." (ý là cốt truyện sẽ bị chệch hướng, kiểu như hiệu ứng bươm bướm ấy)
Hệ thống: 【 Vậy ngươi muốn cốt truyện tan vỡ, hay là muốn vai chính chết? 】
Hứa Kiều: "......!Hình như, từ khi ngươi tải file ngôn ngữ mới, ngươi nói chuyện càng ngang ngược ha?"
Hệ thống: 【Ha hả.


Hứa Kiều không để ý tới nó, tăng tốc đi đến hướng bên kia, trong lòng nói thầm: "Nhưng vấn đề này cũng đơn giản thôi, chỉ cần ta xuất hiện trước mặt Thẩm Dạ Lam, dọa chạy lưu manh, từ đây ta liền sẽ trở thành bạn tốt của nàng, này cũng là một kịch bản không tồi a."
......
Không lâu sau, nàng đến "Hiện trường vụ án".
Hứa Kiều thấy một người bị bao vây lấy, đó là góc nghiêng khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Quen thuộc là bởi vì gương mặt này giống Hạ Kinh Chập ở thế giới trước.
Còn xa lạ là......
Khuôn mặt của Thẩm Dạ Lam trẻ hơn rất nhiều, ngũ quan còn chưa có phát triển, nhưng từ làn da trắng nõn kia đã mơ hồ hình dung ra sau khi lớn sẽ dậy thì vô cùng thành công.

Hứa Kiều ngơ ngẩn trong chốc lát, lại cũng không ngoài ý muốn ——
Bởi vì từ trước đến giờ, vai chính trong toàn bộ tiểu thuyết của nàng đều có vẻ ngoài giống nhau.

Lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nàng nhìn lại hướng của Thẩm Dạ Lam.
Mấy nữ sinh mười tám trung vây quanh nàng, ai cũng lộ ra vẻ mặt trào phúng, có người còn giơ tay đẩy đẩy Thẩm Dạ Lam, trêu chọc: "Ù ôi, mày được đấy nhỉ, muốn đưa liền đưa, không muốn đưa nữa liền không đưa nữa, đưa 5 tệ (~17k) là muốn nhục nhã ai đấy?"
Thẩm Dạ Lam mím môi, "Đây là toàn bộ tiền tiêu vặt của mình."
Mấy nữ sinh trao đổi ánh mắt, đang muốn động thủ giáo huấn nàng, chợt nghe bên cạnh truyền đến một câu:

"Chúng mày đang làm gì?"
Các nàng dừng động tác lại, tập thể quay đầu lại nhìn, ngay cả Thẩm Dạ Lam cũng chuyển tầm mắt qua.
Ở chỗ ngã rẽ, một thiếu nữ mặc đồng phục khi chào cờ đầu tuần, chiếc váy caro xanh đen ngắn tôn lên đôi chân thon dài của nàng, áo gile đen không biết có phải đã được sửa lại hay không, gãi đúng chỗ ngứa mà bó sát lấy eo của nàng, trên cổ áo sơ mi xanh bên trong, được điểm xuyết bằng một chiếc nơ con bướm đỏ xinh.

[đồ hao hao z nè]
Thần thái nàng kiêu căng, giống như sứ giả của chính nghĩa, ở nơi nàng đứng, cứ như ánh mặt trời đều phải thiên vị nàng 3 phần, khiến nàng càng thêm tươi sáng đến lóa mắt.
Thẩm Dạ Lam nheo nheo mắt, cũng không rõ tâm tình hiện tại của mình là gì.
Cho đến khi nghe thấy tiếng nói xung quanh:
"Ủa?"
"Kiều Kiều tỷ! Sao chị lại ở đây?"
"A, em xin lỗi, em xin lỗi, đây là địa bàn của chị đúng không, chúng em bây giờ liền đổi nơi khác để thu."
Nói xong, có một nữ sinh cầm 5 tệ mới thu, cung kính mà nhét vào trong tay Hứa Kiều, đưa mắt ra hiệu cho mấy đứa bạn, giả bộ nhắc nhở: "Đều do bạn em không hiểu chuyện, nếu như Kiều Kiều tỷ không vừa ý, chúng em sẽ giúp tỷ giáo huấn nàng."
Hứa Kiều cúi đầu nhìn 5 tệ trong tay, đại não trống rỗng, hơi chậm chạp trả lời lại: "Không cần."
Nghe xong những nữ sinh kia liền nhanh chóng biến mất trước mặt nàng, lưu lại nàng cùng Thẩm Dạ Lam hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Thẩm Dạ Lam chủ động dời mắt, xoay người rời đi.
Hệ thống nhắc nhở: 【Cứu vớt nữ chính thành công, đạt được độ hảo cảm: -10.


Nghĩ nghĩ, nó chân thành hỏi: 【 Vấn đề này đơn giản? 】
Hứa Kiều: "......" (・ _ ・;)
Hệ thống: 【 Kịch bản này không tồi? 】
Hứa Kiều: "......"(・ _ ・;)
Nàng từ kẽ răng gằn một câu (# Д): "Câm! Miệng!".


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.