Ta Tưởng Một Mình Mỹ Lệ

Chương 1: 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Muội nha, muốn cùng sư tỷ động phòng đây."
________________
Edit: FAFOEVER.
Những đóa hoa đỏ rực đến mê hồn nở rộ khắp trên mặt đất, nhụy hoa đỏ thắm như con rắn, thân hoa bỉ ngạn xanh thẳm mảnh khảnh cao vút mà đứng, phiến lá rời rạc, nở rộ ra như là dùng máu tươi tưới ra hoa hồng nhi.
Này hoa nở rộ ở rìa vách đá cao hiểm trở, đằng trước là vực sâu vạn trượng, ở dưới tỏa lên ma khí màu đen đáng sợ, bay lên tận trời, biến bầu trời xanh tươi thành một màu xám xịt, thỉnh thoảng có những con chim màu đen không rõ chủng loại bay từ vực sâu lên, phát ra tiếng kêu khàn khàn thảm thiết chói tai.
Phía trước màu đen làm lòng người kinh hãi, phía sau trên vách đá lại là màu đỏ rực như có thể thiêu rụi tất cả.
Được bao quanh bởi biển hoa là một căn nhà gỗ nhỏ, cảnh tượng nơi đây bao phủ toàn là hắc khí, nhà gỗ này có góc có cạnh, nhìn có vẻ dị thường.
Lúc này, ở cửa sổ vuông vức của nhà gỗ đang tỏa sáng, từng tia sáng chiếu ra ngoài những bụi hoa ở trước nhà, tạo ra một loại vẻ đẹp quỷ dị làm người hít thở không thông.
Bụi hoa có ma khí ngưng tụ, chậm rãi tạo thành một tiểu cầu màu đen, nhìn mờ ảo không chân thật, tiểu hắc cầu dùng sức bật lên, liền từ trên đất nhảy lên cửa sổ duy nhất, mở cửa sổ, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng.
"Cúc."
Tiểu hắc cầu hư hư thật thật toát ra đôi mắt to, hướng vào trong phòng nhìn——
Chỉ thấy trong phòng treo một giá nến trên cao, nến đỏ cháy kêu lên tí tách, sáp nến giống như nước mắt chảy xuống giá treo, ở trên nền đất đều là sáp nến, không biết đã đốt trong bao lâu.
Trong nhà dán đầy chữ hỉ màu đỏ, trên bàn bày hoa ly, đậu phộng, táo đỏ và đồ ăn khác ở nhân gian, có một ly rượu bằng bạc chạm khắc tinh xảo, miệng ly thon dài, thân ly được khảm đá hồng ngọc, hai bên là hai quai bạc.
Nếu như lúc này có người thường vào chỗ này, nhất định sẽ nhận ra đây là phòng tân hôn ở nhân gian.
Tiểu hắc cầu nhẹ nhàng ở cửa sổ nhảy nhảy, lại phát ra tiểu thanh âm: "Cúc?"
"Ai?"
Bỗng dưng, trong một góc phòng truyền đến tiếng nói thanh lãnh.
Tiểu hắc cầu giật mình, giương mắt nhìn qua thì chỉ thấy màn che từng tầng ở góc, không chờ người trong phòng hỏi lại, tiểu hắc cầu đã sợ tới mức phân tán thành tia hắc khí bay lượn lờ, một lần nữa phiêu ra bên ngoài nhà gỗ.

Thật lâu sau, thanh âm lúc trước mới nhẹ nhàng thăm dò: "Có người sao?"
Yên tĩnh, yên tĩnh đến như tử vong.
Trùng điệp màn che, có một mạt tuyết sắc từ trong màn lụa diễm lệ đong đưa, mơ hồ mang theo một âm thanh va chạm thanh thúy, leng ka leng keng, dễ nghe cực kỳ.
【 Đây là vực sâu Ma giới, từ đâu ra người? 】Một đạo thanh âm lạnh lùng trả lời, thế nhưng không bị bất luận thứ gì có thể do thám đến, chỉ ở không gian thần thức của người nọ vang lên.
Màn che động tĩnh càng nhiều, âm thanh của kim loại va chạm vào nhau, màn che bị kéo xuống, phát ra tiếng xoẹt bị đứt, như bông tuyết bay lả tả mà rơi xuống, lộ ra cảnh sắc ở bên trong.
Vải lụa màu đỏ được lót trên chiếc giường từ ngọc thạch, nằm trên đó là một thân ảnh thon dài, người nọ mặc một thân đạo phục trắng đen xen kẽ, trên đỉnh dầu đội một chiếc mũ có hoa văn thái cực ☯, ba nghìn tóc đen như thác nước đổ xuống trải trên lụa đỏ, cũng vắt qua chiếc cổ tinh tế trắng nõn, như là trèo đèo lội suối, theo xương quai xanh uốn lượn bên trên.
Một tiểu đạo cô xinh đẹp.
Đáng tiếc......
Giờ phút này tình huống của nàng cũng không quá tốt.
Khuôn mặt to bằng bàn tay, một tấm lụa mỏng màu đen che lại đôi mắt, chỉ lộ ra sống mũi thẳng nhỏ xinh, đôi môi đỏ thắm, ở bên môi còn có một nốt ruồi nhỏ xinh đẹp.
Âm thanh "Leng keng, leng keng" lại vang lên, hóa ra là từ dây xích huyền thiết ẩn hiện ở dưới ống tay áo, từ cổ tay nàng kéo dài đến một cột trụ của giường ngọc, thoạt nhìn, còn nhìn không ra sự tương đồng của dây xích này, mơ hồ tự nhiên (?).
Đầu ngón tay nắm lại nổi lên gân xanh, cố gắng giật ra, nhưng vẫn là không mở được dây xích này, cuối cùng nhụt chí dừng lại, nàng mờ mịt mà nằm ngửa, ở trong lòng trả lời thanh âm kia:
"Vực sâu Ma giới?"
"Không đúng a hệ thống, dựa theo hướng đi của cốt truyện, lúc này Hạ Kinh Chập mới vừa bị mấy cái sư tỷ bôi nhọ cấu kết với Ma giới, ta không phải đã duy trì nàng, không làm nàng bị phế bỏ công lực, trục xuất khỏi môn phái sao? Nàng rốt cuộc khi nào cùng Ma giới có liên hệ?"
Bị nàng ở trong lòng kêu, hệ thống lạnh như băng mà dỗi trở về: 【 Ngươi viết văn, ngươi tới hỏi ta ư? 】
Đạo cô: "......"
Nàng còn định nói thêm một ít, tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, cách đó không xa truyền đến âm thanh của cửa gỗ bị đẩy ra.
Một mùi hương đạm nhẹ mang theo khí lạnh, cùng với mùi máu tươi nồng đậm mà đến, mạc danh sợ tới mức người nằm ở trên giường ngọc liền hoạt động ở trong não đều ngừng hẳn, nghe được tiếng bước chân không nhanh không chậm, từ xa lại gần, rồi ngừng ở trước mặt.
Ngay sau đó, ngón tay mềm mại nhưng lạnh lẽo đụng vào sườn má của người nọ, xúc cảm này như bị lưỡi của một con rắn độc liếm qua, mang đến run rẩy dâng lên từ đáy lòng.

Nhận thấy được người nọ run rẩy dưới lòng bàn tay, Hạ Kinh Chập chậm rãi cong môi, phảng phất như sắp được mở ra lễ vật mà mình thích nhất, đầu ngón tay vuốt ve trên da thịt non mịn kia, cuối cùng dừng lại ở trên tấm lụa đen......
Chậm rãi đi tới chỗ thắt, ngón tay linh hoạt khẽ động, liền giải khai tấm lụa.
Người ở trên giường nghiêng đầu qua một bên, gắt gao nhắm mắt lại, thích ứng với ánh sáng bất thình lình chiếu vào, phải một lúc lâu mới híp mắt mở ra: "Hạ sư muội? Muội vì sao ở chỗ này?"
Hạ sư muội.
Nghe thấy xưng hô này, Hạ Kinh Chập cười đến càng đẹp mắt hơn, mắt phượng xinh đẹp rõ ràng cong lên ấm áp, nhưng tròng mắt lại không có nửa điểm độ ấm, phảng phất như sương tuyết quét quá, đẹp nhưng lạnh đến thấu xương.
Nhìn thấy nụ cười này, người nằm trên giường ngọc theo bản năng phát giác ra có chút nguy hiểm tới, quái lạ chính là, nguy hiểm tựa hồ giống như đến từ người trước mặt này.
"Hạ sư muội......!Mà thôi, tỷ sợ là bị kẻ xấu ám toán, rồi bị mang tới Ma giới chỗ này, tâm pháp cũng bị phong bế, ở lâu e rằng không tốt, sư muội cũng là thuần tiên thể, tuy không biết muội như thế nào có được tin tức mà đến giải cứu, nhưng vẫn là nên nhanh chóng mang tỷ rời khỏi nơi này."
Nghe nàng nói chuyện, Hạ Kinh Chập lại không nói một lời, chỉ là vẫn ung dung mà đứng ở trước giường nhìn nàng, ánh mắt nghiền ngẫm.
Chờ nàng ngừng nói, Hạ Kinh Chập mới chậm rãi cúi người xuống, một tay chống ở trên lụa đỏ, cảm nhận lạnh lẽo từ ngọc thạch thấm vào lòng bàn tay, cô không nhanh không chậm mà mở miệng:
"Hứa Kiều."
Cô lại gọi: "Kiều Kiều sư tỷ."
Nghe thấy âm điệu hàm chứa như có như không mị ý, Hứa Kiều chỉ cảm thấy lỗ tai như bị kim châm, đặc biệt là đối diện với một khuôn mặt như vậy, nàng mới vừa ổn định lại tâm tình, lại nghe người trước mặt một lần nữa mở miệng:
"Tỷ và muội vì sao ở đây, sư tỷ không phải trong lòng biết rõ sao?"
Hứa Kiều cổ họng giật giật, nỗ lực tránh né đi một cổ hương vị hắc hóa (ma khí) ập tới, mím môi, nàng giả ngu nói: "Sư muội đang nói cái gì? Tỷ sao một chữ đều nghe không hiểu?"
Hạ Kinh Chập nhẹ nhàng mà cười ra tiếng, nâng tay lên giúp Hứa Kiều lấy từng sợi tóc lọt vào cần cổ y phục ra, cô động tác thực ôn nhu, nhưng mà cổ ôn nhu này, lại làm Hứa Kiều sởn tóc gáy.
Chuyên chú mà làm chuyện này, Hạ Kinh Chập hơn nửa ngày mới một lần nữa nâng mắt lên, đối diện với con ngươi đen nhánh mang theo nghi hoặc của Hứa Kiều, giọng nói của cô ôn nhu như nước:
"Tỷ lại giả ngu, sư tỷ."
Hứa Kiều: "......"

Nàng cẩn thận đánh giá ngữ khí cùng thần thái của người trước mặt, không nhịn được ở trong lòng hỏi một câu: "Hệ thống, ta như thế nào cảm giác nàng giống như biến đổi?"
Hệ thống nghiêm túc trả lời: 【 Chúc mừng, vai chính Hạ Kinh Chập giá trị hắc hóa tới 99.


Khi Hứa Kiều nghe tới "Chúc mừng" hai chữ này, căn bản cười không nổi.
Đúng lúc vào lúc này, Hạ Kinh Chập đã giúp nàng đem tóc dài đặt gọn ở bên người, nghiêm túc mà lấy tay chải chuốt, giúp nàng đem tóc đen mềm mại vuốt thẳng, thấy bộ dáng của nàng khôi phục sạch sẽ gọn gàng như xưa, tự mình nở một nụ cười hài lòng.
"Kiều Kiều sư tỷ," cô lên tiếng hỏi: "Muội chính là kẻ xấu trong miệng tỷ, đem tỷ mang đến nơi này —— nơi này muội cho người trang trí rất nhiều thời gian, cùng với muội ở nơi này không tốt sao?"
Cô nghiêng người sang một bên, làm Hứa Kiều đi xem màu đỏ chói lọi trong phòng, quá nhiều màu sắc tập hợp ở một chỗ, liền thành kỳ kỳ quái quái.
Nói tóm lại: Cay đôi mắt.
Hứa Kiều không đi xem kia những bố trí cay mắt kia, nhắm mắt lại, lông mi mảnh dài như chim non thu cánh, ngoan ngoãn mà rũ xuống.
Nàng lãnh đạm hỏi: "Hạ Kinh Chập, muội điên rồi sao?"
Nghe được những lời này, Hạ Kinh Chập trên mặt ý cười tắt đi, có lẽ là bởi vì cảm xúc phập phồng quá lớn, đôi mắt của cô tràn đầy tơ máu, chứa đựng một mảnh cuồng loạn điên cuồng, điên cuồng ái mộ người trước mặt, cũng có cả hận thù, nhưng càng nhiều hơn là sự tuyệt vọng, cầu mà không được.
"Điên rồi?" Cô tỉ mỉ nhấm nuốt lời nói của Hứa Kiều, thấp giọng nỉ non: "Có lẽ đi."
Cô gắt gao mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Hứa Kiều, phát giác đối phương đạm mạc một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn chính mình, một cỗ mạc danh tức giận tuôn ra, giơ tay lên bóp cằm Hứa Kiều, đem mặt nâng lên——
Hạ Kinh Chập nhìn thật sâu vào mắt Hứa Kiều, mở miệng hỏi:
"Sư tỷ vì cái gì sẽ tiến vào thế giới của ta?"
"Vì cái gì mỗi lần ta gặp phải nguy hiểm, tỷ liền sẽ tới cứu ta, nhưng ngày thường một cái liếc mắt cũng không cho ta?"
"Đúng, chính là ánh mắt này, thương hại......!Giống như thần vậy."
"Ta ở trong mắt của sư tỷ, có phải hay không giống như một kẻ đáng thương? Chỉ có thể hèn mọn mà ở dưới bùn đất quay cuồng, còn tỷ thì cao cao tại thượng, vui vẻ liền bố thí mà tới cứu ta một lần, không muốn, liền ngay cả lọt vào tầm mắt tỷ cũng không xứng."
"Rõ ràng biết ta thích tỷ, lại đối với ta tránh còn không kịp, chán ghét ta như vậy cũng liền thôi đi, vì cái gì nghe xong người khác nói ta cùng với Ma giới có cấu kết, lại muốn tới thay ta rửa sạch oan khuất?"
Nói tới đây, cô dừng lại, bên môi chậm rãi nổi lên ý cười: "Kiều Kiều sư tỷ nha, tỷ cứ như thế trêu đùa muội, nhìn muội vì tỷ thần hồn điên đảo, thú vị lắm sao?"
Hứa Kiều: "......"

Nàng mấp máy môi, như là muốn thở dài, lại giống như muốn giải thích ——
"Xuỵt."
Hạ Kinh Chập đầu ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng điểm ở trên môi nàng.
"Muội không muốn nghe, cũng không muốn biết."
"Bất luận sư tỷ muốn từ muội lấy cái gì, muội cấp là được."
Nói xong, Hạ Kinh Chập thu ngón tay lại, thế chỗ, đem môi của mình phủ lên, hôn một cái.
Hứa Kiều cả người cứng đờ, hai mắt mở to, phảng phất như không thể tin được.
(⊙_⊙)
Hạ Kinh Chập thấy thế, cười đến tà mị, thân mật mà mở miệng hỏi:
"Sư tỷ cớ gì kinh ngạc như thế? Lộ ra biểu tình như này, giống như là muội đang khi dễ tỷ vậy, nhưng muội rõ ràng còn chưa bắt đầu nha."
Hứa Kiều giọng nói mang theo run rẩy không dễ phát hiện:
"Muội......!Muốn làm cái gì?"
Hạ Kinh Chập hạ mi, giống như kinh ngạc mà nhìn Hứa Kiều, rồi sau đó sủng nịch mà cấp ra đáp án:
"Sư tỷ vẫn là còn chưa nhìn ra sao?"
"Muội nha ——"
"Muội muốn cùng sư tỷ thành hôn, nhập động phòng đâu."
Editor: Ultr, mới chương 1 mà gay cấn chưa.

Trói buộc play đồ ha.
.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.