Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 904: Không gian biến dạng!



Chiếc nhẫn trên tay gã cần phải không ngừng hấp thụ âm khí của phụ nữ mới có thể tiếp tục hoạt động, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là liều thuốc bổ tuyệt vời với nó!

“Muốn lấy nhẫn của tôi… lá gan của cô cũng to thật đấy, thứ này đối với tôi còn quan trọng hơn cả mạng sống.” Sở Thiệu Huy nhìn Liễu Tiên San, hài hước nói.

Gã vốn dĩ chỉ là một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ bình thường, không khác gì những bác sĩ khác, mỗi ngày làm việc rồi tan ca, cuộc sống hai điểm một dòng.

Nhưng kể từ khi nhặt được chiếc nhẫn này bên cạnh thùng rác, cuộc sống của gã đã hoàn toàn thay đổi!

Có chiếc nhẫn trong tay, gã có thể điều khiến cơ thể người khác, ngoài ra còn có thể bóp méo không gian!

Chiếc nhẫn này đã lập tức đưa cuộc đời gã lên đến đỉnh cao!
Nhưng chiếc nhẫn này không phải có thể sử dụng mãi mãi.

Sau một khoảng thời gian, nó cần hấp thụ âm khí một lần.

Hấp thụ càng nhiều âm khí, sức mạnh của chiếc nhẫn càng mạnh, thời gian sử dụng càng lâu.

Kể từ đó, Sở Thiệu Huy biến thành chiếc máy đóng cọc mang hình hài của con người, nhu cầu đối với phụ nữ ngày càng lớn.

Bây giờ, Liễu Tiên San trước mắt là người con gái xinh đẹp, quyến rũ nhất mà gã từng gặp trong đời.

Nhìn vẻ kiều diễm, ướŧ áŧ của Liễu Tiên San, Sở Thiệu Huy không khỏi cảm thán.

Gã nhìn xung quanh.

Lúc này, hầm để xe không có ai khác, vô cùng yên tĩnh.

Nếu đã không có người… vậy phải nhanh ra tay thôi!

Gã không muốn đợi thêm một giây nào nữa!

Hôm nay, Liễu Tiên San mặc một chiếc váy dài hai dây, để lộ phần cổ và bờ vai nõn nà.

“Kéo dây trên vai trái của cô xuống.” Sở Thiệu Huy cười phóng túng, mở miệng nói.
Gã vừa nói xong, dường như có một loại ma lực nào đó phát ra.

Tay Liễu Tiên San tự động nâng lên, làm theo lời Sở Thiệu Huy nói, kéo dây váy trên vai trái xuống, để lộ bờ vai thơm tho của mình.

Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Tiên San đỏ ửng, khóe mắt rưng rưng.

Cô ta không ngờ một nhiệm vụ cô ta nghĩ có thể dễ dàng hoàn thành lại khiến bản thân rơi vào kết cục này!

Nhìn vẻ dâʍ ɖu͙© của Sở Thiệu Huy trước mặt, trong lòng Liễu Tiên San chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

“Két!”

Đúng lúc này, cửa xe phía sau Sở Thiệu Huy đang đóng chặt đột nhiên bị cưỡng chế mở ra.

Mặt Sở Thiệu Huy biến sắc, gã quay người lại.

Lúc này, chiếc nhẫn trên ngón tay gã nóng như lửa đốt.

Có nguy hiểm!

Sở Thiệu Huy chưa kịp xoay cả người lại, đã cảm thấy có một lực rất mạnh kéo gã ra khỏi xe.

“Mày, mày là…” Sở Thiệu Huy bị Phương Vỹ Huyền nhấc bổng trên không trung, sắc mặt tái nhợt.
Gã nhận ra Phương Vỹ Huyền trước mặt, trước đây gã đã từng gặp người thanh niên này ở nhà hàng.

Hóa ra người phụ nữ này còn có đồng bọn?

Sắc đẹp làm mờ mắt, quá bất cẩn!

Sở Thiệu Huy hơi tức giận, nhưng không hề sợ hãi.

Từ sau khi gã có được chiếc nhẫn, rất nhiều người muốn động vào gã.

Nhưng kết quả thì sao?

Tất cả đều bị gã tiêu diệt.

Cao thủ gì đó, khi đối mặt với nhẫn của gã đều trở thành đồ bỏ đi!

Nghĩ vậy, Sở Thiệu Huy giơ tay phải lên, hướng chiếc nhẫn về phía Phương Vỹ Huyền.

Một chùm sáng trắng xuất hiện trên chiếc nhẫn, ngay lập tức biến mất trên trán Phương Vỹ Huyền.

Sở Thiệu Huy làm mặt hài hước, nói: “Buông tao ra.”

“Được.”

Phương Vỹ Huyền túm lấy Sở Thiệu Huy, đập mạnh xuống đất.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên trong hầm để xe.
Sở Thiệu Huy đau đớn kêu lên một tiếng, đau khổ lăn lộn trên mặt đất.

Gã nhìn Phương Vỹ Huyền đứng trước mặt với vẻ mặt kinh hoàng.

Sao có thể như thế?

Chùm sáng trắng đã đi vào trán của Phương Vỹ Huyền rồi mà! Sao gã vẫn không điều khiển được cơ thể của Phương Vỹ Huyền?

“Mày lấy chiếc nhẫn này là ở đâu?” Phương Vỹ Huyền nhìn Sở Thiệu Huy nằm trên mặt đất, bình thản hỏi.

Sở Thiệu Huy không lên tiếng, cắn răng, nắm chặt tay phải.

Trên sàn lại xuất hiện chùm ánh sáng trắng.

Cùng lúc đó, Sở Thiệu Huy tung ra một cú đấm!

Trên không trung, ngay trước nắm đấm của Sở Thiệu Huy xuất hiện mấy vết nứt, nhìn giống như bị một mảnh thủy tinh đâm thủng!

Đồng thời, có một sức mạnh to lớn tấn công Phương Vỹ Huyền.

“Răng rắc!”

Phương Vỹ Huyền bị sức mạnh to lớn này đánh bay ra phía sau.
Sở Thiệu Huy chật vật đứng dậy từ trên mặt đất, lau vết máu nơi khóe miệng.

Nhìn Phương Vỹ Huyền bị cú đấm của mình đánh bay mấy chục mét, Sở Thiệu Huy cười chế giễu nói: “Nhiều người biết sức mạnh của chiếc nhẫn này nhưng không ai cướp được nó, mày có biết tại sao không?”

“Bởi vì tất cả những ai có ý nghĩ xấu với chiếc nhẫn của tao đều bị tao gϊếŧ chết.” Giọng điệu của Sở Thiệu Huy chợt lạnh đi.

Phương Vỹ Huyền nhìn chiếc nhẫn trong tay Sở Thiệu Huy đang phát ra thứ ánh sáng màu trắng, ánh mắt khẽ lay động.

Sức mạnh chứa đựng trong cú đấm vừa rồi không phải chân khí theo nghĩa thường thấy, hay là một sức mạnh nào khác.

Đó là sức mạnh của không gian!

Nhưng những vết nứt kia không phải là do không gian thực sự bị đánh vỡ.

Cú đấm kia đã làm biến dạng toàn bộ không gian, không khí bùng nổ tạo ra vết nứt.
Còn sức mạnh to lớn mà Phương Vỹ Huyền phải chịu chính là năng lượng bộc phát sau khi không gian bị siết chặt.

“Một chiếc nhẫn mà có thể làm biến dạng không gian…” Trong lòng rất Phương Vỹ Huyền tò mò về chiếc nhẫn này.

Mà lúc này, Sở Thiệu Huy đang đi về phía Phương Vỹ Huyền.

Sở Thiệu Huy chưa từng rèn luyện thân thể, cũng chưa từng luyện võ công.

Cơ thể gã chỉ là cơ thể của một người bình thường, thậm chí còn hơi yếu ớt do ham mê du͙© vọиɠ.

Nhưng chỉ cần có chiếc nhẫn này, gã không sợ bất kỳ kẻ địch nào.

Sở Thiệu Huy bước tới, đứng cách Phương Vỹ Huyền chừng mười mét, tung thêm một cú đấm.

“Răng rắc!”

Trên không trung, ngay trước cú đấm, lại xuất hiện vết nứt.

“Ầm!”

Cùng với một tiếng động lớn, mặt đất nơi Phương Vỹ Huyền đang đứng bị lõm xuống.
Nhưng Phương Vỹ Huyền không lùi bước, vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Anh nhìn về phía Sở Thiệu Huy, giơ tay phải lên.

Trên lòng bàn tay phải ngưng tụ một luồng chân khí màu đỏ nhạt, đánh về phía Sở Thiệu Huy.

Sắc mặt Sở Thiệu Huy hơi thay đổi, gã lại tung ra một quả đấm.

“Răng rắc!”

Trên không trung, trước mặt gã, xuất hiện các vết nứt.

Lúc này, chân khí của Phương Vỹ Huyền va chạm với những vết nứt, sau đó biến mất ngay lập tức.

Không gian bị bóp méo không chứa được bất cứ luồng khí nào, ngay cả chân khí cũng không đi qua được!

“Thú vị lắm.”

Hứng thú trong mắt Phương Vỹ Huyền ngày càng nồng đượm, anh tiến lên một bước.

Sở Thiệu Huy chỉ biết trợn mắt nhìn Phương Vỹ Huyền lúc này đã đứng trước mặt mình.

“Tao muốn xem xem mày có thể bóp méo quy luật không gian đến mức nào.” Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói.
Cùng lúc đó, anh nắm tay phải thành quyền, đấm vào mặt Sở Thiệu Huy.

Tốc độ ra quyền rất chậm, vì anh sợ Sở Thiệu Huy không phản ứng kịp.

Phương Vỹ Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến Sở Thiệu Huy sợ hết hồn, nhưng cảnh báo liên tục của chiếc nhẫn khiến gã nhanh chóng phục hồi tinh thần.

Đối mặt với cú đấm tốc độ chậm của Phương Vỹ Huyền, trên mặt Sở Thiệu Huy hiện lên một nụ cười châm chọc.

Nghĩ bản thân có thể đánh bại gã?

Thật nực cười!

Bao nhiêu cao thủ ôm suy nghĩ này đều bị một quyền phản chấn của gã đánh chết!

Sở Thiệu Huy lùi lại một bước, đối mặt với nắm đấm của Phương Vỹ Huyền, gã nắm chặt tay phải, nổi giận gầm lên một tiếng.

Chiếc nhẫn trên nắm tay phải càng phát sáng chói mắt.

“Răng rắc!”

Trước nắm đấm của Sở Thiệu Huy, xuất hiện mấy vết nứt!
Nắm đấm của Phương Vỹ Huyền chạm vào vết nứt.

“Ầm!”

Toàn bộ hầm để xe rung chuyển.

Phương Vỹ Huyền cảm nhận được uy lực cực mạnh của không gian phản chấn lại anh.

Không gian nơi vết nứt xuất hiện giống như một tấm khiên cứng rắn, nắm chặt lấy cú đấm của Phương Vỹ Huyền.

Đây là sức mạnh của quy luật không gian, khó có thể đánh phá.

Mặt đất dưới chân Phương Vỹ Huyền đã hoàn toàn lõm xuống.

Sở Thiệu Huy thấy Phương Vỹ Huyền vẫn đứng trước mặt mình thì vô cùng sửng sốt.

Theo kinh nghiệm trước đây của gã, nếu đánh trực diện vào không gian bị biến dạng, thì kẻ đó phải bị nổ tung mới đúng.

Nhưng Phương Vỹ Huyền lại giống như không sao cả.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Gã không chỉ không khống chế được cơ thể Phương Vỹ Huyền, mà ngay cả sức mạnh của quy luật không gian cũng không thể làm Phương Vỹ Huyền bị thương?
Sở Thiệu Huy chỉ có hai chiêu này!

Nhưng lúc này đây, gã đột nhiên cảm thấy sức nóng của chiếc nhẫn trên ngón giữa tay phải ngày càng tăng lên.

Điều này cho thấy âm khí trong chiếc nhẫn không đủ!

Nó cần bổ sung âm khí!

Sao lại vào đúng lúc này vậy!

Tim Sở Thiệu Huy đập chệch mất một nhịp, có cảm giác gì đó không ổn.

Nếu lúc này, chiếc nhẫn mất đi hiệu lực, gã coi như toi đời!

Không có sự bảo vệ của chiếc nhẫn, gã chỉ là một người bình thường yếu đuối, tuyệt đối không phải đối thủ của Phương Vỹ Huyền.

“Phải chạy ngay đi!”

Sở Thiệu Huy lập tức đưa ra quyết định.

Về phần Liễu Tiên San, gã đã quên mất từ lâu.

Chỉ cần có chiếc nhẫn này trong tay, sau này gã vẫn còn nhiều cơ hội gặp được phụ nữ ở đẳng cấp này!

Nhưng nếu chiếc nhẫn không còn, cuộc đời gã sẽ chấm hết!
Trong đầu nghĩ vậy, Sở Thiệu Huy xoay người bỏ chạy.

Phương Vỹ Huyền không vội đuổi theo.

Anh chỉ lặng lẽ quan sát những vết nứt trên không trung trước mặt.

Chiếc nhẫn chỉ có thể làm biến dạng không gian, chứ không thể phá vỡ không gian.

Không gian giống như một miếng bọt biển, có thể bóp nó thành một quả bóng nhỏ, nhưng sau đó nó sẽ khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Thời gian để không gian khôi phục lại hình dáng có thể cho biết mức độ biến dạng của nó.

Vết nứt trước mặt Phương Vỹ Huyền mất tầm hai mươi giây để hoàn toàn biến mất.

Điều này cho thấy mức độ biến dạng không gian không cao, thậm chí có thể coi là biến dạng nhỏ.

Lúc này, Sở Thiệu Huy đã chạy về xe, chuẩn bị ngồi vào trong.

Nhưng chưa kịp đặt mông xuống, gã đã cảm thấy thân thể bị một lực khóa chặt, không thể nhúc nhích.
“Chiếc nhẫn này cho mày đeo thật sự quá lãng phí. Sức mạnh của nó hoàn toàn không phát huy được hết.” Chẳng biết từ lúc nào, Phương Vỹ Huyền đã xuất hiện trước mặt Sở Thiệu Huy, nói chuyện bằng một giọng bình thản.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.