Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 892: Cô muốn ra tay ở chỗ này?



Mái tóc dài màu tím xõa tung trên vai.

Nhan sắc xinh đẹp, dáng người yêu kiều trước lồi sau vểnh kếthợp cùng áo da quần da màu đen bó sát người, lực sát thương đối với phái nam là mười trên mười.

Sau khi cô ta xuất hiện, tất cả ánh mắt của đàn ông quanh đây đều bị hấp dẫn hết, không thể dời nổi mắt.

“Cô gái xinh đẹp này… Cũng là hội viên trong club siêu xe Corey của chúng ta sao? Sao lúc trước không gặp nhỉ?”

“Dáng người này… Tôi cảm thấy quần áo không chịu nổi đã sắp nổ tung rồi…”

“Quá đẹp, mái tóc màu tím kia, sao có thể nhuộm đẹp vậy chứ? Đây là tiêu chuẩn người yêu trong mộng của tôi đó!”

Ánh mắt tất cả những người đàn ông có mặt ở đây đều tràn đầy ngạc nhiên và sợ hãi, trong đầu bắt đầu mơ tưởng viễn vông.

Với những người có giá trị con người xa xỉ như họ thì bên cạnh có không ít bóng hồng, nhưng người phụ nữ có cơ thể đẹp đẽ nóng bỏng như vậy thì là lần đầu tiên họ nhìn thấy.
Violet bước chầm chậm về phía ba người Phương Vỹ Huyền.

Sắc mặt Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp từ từ đỏ lên, hơi thở trở nên nặng nề.

Nhưng vẻ mặt Phương Vỹ Huyền lại vô cảm, chỉ nhìn thoáng qua Violet.

“Có hứng thú ngồi ghế phụ của tôi không?” Violet đi đến trước mặt Phương Vỹ Huyền, cất giọng lạnh nhạt hỏi anh.

Nghe thấy câu hỏi này, Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày.

Nhưng sắc mặt Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp đứng bên cạnh anh và cả những người đàn ông vẫn luôn chú ý Violet thì thay đổi.

Vậy mà người phụ nữ này lại chủ động mời Phương Vỹ Huyền ngồi ở vị trí ghế phụ của cô ta?

Ẩn ý trong này đã rất rõ ràng.

Những người đàn ông xung quanh thầm thở dài một hơi.

Quả nhiên bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều thích kẻ mạnh.

Nhất định là vì vừa rồi Phương Vỹ Huyền đánh bay Tông Sư, đấm mặt Đổng Tư Siêu, đá Tiêu Hi Hòa đã làm người phụ nữ này coi trọng anh.
Phương Vỹ Huyền nhìn Violet trước mặt, hỏi: “Chúng ta quen nhau sao?”

Vẻ mặt Violet lạnh nhạt, cất giọng nói nhạt nhẽo: “Bây giờ chúng ta quen nhau.”

“Kỹ thuật lái xe của cô ra sao? Con người tôi khá chú ý đến vấn đề an toàn của bản thân, nếu như nguy hiểm thì tôi sẽ không ngồi.” Giọng điệu của Phương Vỹ Huyền vẫn lạnh nhạt, nghĩ thầm trong lòng.

Ánh mắt Violet hơi chớp chớp, nói: “Kỹ thuật lái xe của tôi thế nào, chờ lát nữa anh sẽ biết.”

“Chỉ cần anh dám ngồi.”

Những lời này, vào tai Phương Vỹ Huyền chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, còn với Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp cũng là kɧıêυ ҡɧí©ɧ!

“Mẹ kiếp… Không hổ là đại ca, chỉ vừa ra tay mà đã mê hoặc được một cô gái xinh đẹp như thế.” Lý Vũ Kiêu nhìn Phương Vỹ Huyền bên cạnh, trong mắt tràn đầy khâm phục.
Thật ra Phương Vỹ Huyền không hề sợ hãi gì cả.

Vừa lúc anh cũng muốn tìm hiểu thân phận người phụ nữ trước mắt này, và ý đồ của cô ta.

“Được thôi, hy vọng cô đừng làm tôi thất vọng.” Phương Vỹ Huyền nói.

Violet cười nhạt, quay người chạy đến một chiếc siêu xe màu đỏ như lửa.

Phương Vỹ Huyền đi theo phía sau cô ta.

“Đại ca, chú ý an toàn.” Trên mặt Lý Vũ Kiêu hiện lên nụ cười kỳ quái, hét to.



Dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của đám đàn ông vây quanh, Phương Vỹ Huyền ngồi xuống vị trí ghế phụ trong chiếc siêu xe của Violet.

Trong xe có mùi hương thoang thoảng.

Violet khởi động xe, di chuyển xe chầm chậm đến trước vạch xuất phát.

Bây giờ đã là bảy giờ hai mươi tám phút.

Chỉ còn hai phút nữa là trận đấu chính thức bắt đầu.

Đôi mắt Violet nhìn thẳng phía trước, tay trái đặt trên tay lái, tay phải đặt hộp số, trông rất nghiêm túc.
Phương Vỹ Huyền ngồi ở bên cạnh lặng lẽ quan sát Violet.

Hai người không ai nói gì, trong xe rất yên tĩnh.

Hai phút trôi qua rất nhanh.

“Mười, chín, tám…”

Một nhân viên công tác giơ cờ một mặt lên, bắt đầu đếm ngược.

“Ba, hai, một!”

Nhân viên công tác phất lá cờ trong tay xuống, mười chiếc xe thể thao trên vạch xuất phát giống như mũi tên rời cung, bắn ra!



Lúc này, ở sâu trong núi hướng Bắc, trên đỉnh đường đua Cửu Hoàn San, có bốn người đang đứng.

“Cô Violet đã xuất phát.” Một người trong số đó nhìn về phía đường đua xa xa, mở miệng nói.

“Chúng ta phải làm như thế nào?” Một người khác hỏi.

“Chưa có mệnh lệnh ra tay của Violet, đừng hành động.” Người nọ nói.



Ở khán đài bên cạnh vạch xuất phát của club siêu xe Corey, lúc này tất cả mọi người đều đứng trên cao để xem.
Trên khán đài, có thể quan sát được hết cả đường đua Cửu Hoàn San, do đó có thể nhìn thấy rõ tình hình cuộc đua.

Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp đã đứng trên khán đài.

“Cậu cảm thấy chiếc xe thể thao mà Phương Vỹ Huyền ngồi có thể chiến thắng được không?” Lưu mập mạp hỏi.

“Mẹ kiếp, anh cho rằng người phụ nữ kia đi đua xe thật sao? Còn muốn thắng?” Lý Vũ Kiêu liếc Lưu mập mạp một cái, nói.

“Nhưng chiếc xe của cô ta nhìn trông rất oách.” Lưu mập mạp nói thêm một câu.

“Xe của cô ta đúng là không tệ, nhưng xe những người khác cũng không kém cô ta. Hơn nữa, nếu xét từ kỹ thuật lái xe thì đàn ông luôn mạnh hơn phụ nữ, anh xem các trận đua xe, tay đua nam luôn chiếm đa số, vì sao chứ, bởi vì…” Lý Vũ Kiêu đang nói lý luận, nhưng mới nói vài câu đã ngừng lại.
Bởi vì, anh ta đã nhìn thấy trên đường đua Cửu Hoàn San, sau khi rẽ qua ba khúc ngoặc, một chiếc xe thể thao màu đỏ đã vượt lên dẫn đầu, kéo dài khoảng cách với chiếc xe thể thao phía sau ít nhất là một trăm mét.

Chiếc xe thể thao này chính là chiếc mà Phương Vỹ Huyền ngồi.

“Chuyện này…” Đôi mắt Lý Vũ Kiêu trợn trừng, người xem xung quanh cũng ngạc nhiên ồ lên.

“Trời ạ! Chiếc xe thể thao màu đỏ kia chạy nhanh quá rồi? Lúc này mới qua ba khúc ngoặc mà đã kéo khoảng cách lớn như vậy!”

“Bây giờ đã là khúc cua thứ tư, anh xem nó còn chẳng giảm tốc độ!”

“Người này to gan quá rồi? Nếu không cẩn thận xảy ra sai lầm, thì cái vòng bảo hộ kia sẽ không ngăn được tốc độ của chiếc xe này đâu! Nhất định sẽ rơi xuống vách núi!”



Phương Vỹ Huyền ngồi trên ghế phụ, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Nếu như đổi là một người bình thường ngồi đây, e là sẽ liên tục hét chói tai.

Tốc độ xe thật sự quá nhanh, gần như đã lên ba trăm mã lực!

Ngay cả khi qua khúc cua, tốc độ xe cũng không hạ thấp, thậm chí còn tăng lên!

Violet đánh tay lái, vẻ mặt rất chăm chú.

Lúc này Phương Vỹ Huyền đã biết kỹ thuật lái xe của người phụ nữ này thật sự không tệ.

Bởi vì anh đã không nhìn thấy chiếc xe nào qua kính chiếu hậu nữa.

Điều này chứng minh những chiếc xe đó đều bị bỏ xa.

“Cô là tay đua xe?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Không phải.” Violet đáp.

“Vậy sao kỹ thuật lái xe của cô lại tốt như vậy? Chẳng lẽ cô từng làm tài xế xe bus hả?” Phương Vỹ Huyền lại hỏi tiếp.

Violet quay đầu liếc nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, nói: “Bởi vì trước kia tôi thường xuyên cần phải chạy xe với tốc độ này, nếu không sẽ bị người khác đuổi kịp, rồi gϊếŧ chết.”
“Ồ? Trước kia cô là trộm cướp sao?” Ánh mắt Phương Vỹ Huyền khẽ đảo, hỏi.

“Không.”

Violet lắc đầu, đánh tay lái.

“Két…”

Lại qua một khúc cua, lốp xe cọ xát mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Qua khúc cua, lại đến đường thẳng lần nữa.

“Tôi là sát thủ.” Violet cất giọng thờ ơ.

Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền vẫn không thay đổi.

Từ khi đôi mắt Violet lóe lên sát ý thì anh đã bắt đầu đoán ra rồi.

“Cô đến từ đâu? Bảng đen? Tổ chức Violet?” Phương Vỹ Huyền nhìn Violet, nói tiếp: “Tôi đoán chắc là cô đến từ tổ chức Violet, cô xem đầu cô có màu tím, vừa nhìn là biết để hợp với tên gọi của tổ chức mà cố ý nhuộm màu này.”

“Tôi chính là Violet.” Violet lạnh lùng nói.

“Violet gì? Là biệt danh của cô sao? Hửm?” Phương Vỹ Huyền đột nhiên nhận ra được điều gì đó, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên, nói: “Cô chính là… của tổ chức Violet”
“Không sai.” Lúc này, Violet đã giảm tốc độ xe lại.

Lúc này, bốn cái lốp xe thể thao đều bốc lên khói trắng.

Nếu như còn tiếp tục chạy với tốc độ vừa rồi thì lốp xe sẽ không thể chịu đựng nổi.

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền lóe lên kinh ngạc.

Anh thật sự không ngờ rằng người phụ nữ bên cạnh này lại chính là người sáng lập tổ chức Violet.

“Không ngờ rằng tôi còn chưa đi tìm cô mà cô đã chủ động tìm tới cửa đó.” Phương Vỹ Huyền híp mắt lại, nói.

Violet quay đầu nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, lạnh lùng nói: “Tổ chức chúng tôi đã thiệt hại không ít người trong tay anh.”

“Thứ nhất, là mấy người chủ động tới chọc tôi. Thứ hai, đàn em của cô yếu quá.” Phương Vỹ Huyền cười nhạt, nói.

Trước lời châm chọc của Phương Vỹ Huyền, sắc mặt Violet càng thêm lạnh băng.
“Tôi thừa nhận, chúng tôi đã đánh giá sai về thực lực của anh, cho nên mới tổn thất quá nhiều như thế.”

“Rồi để tránh cho tổn thất lớn hơn nữa, cô quyết định tự mình ra tay?” Phương Vỹ Huyền hơi nhướng mày, nói.

“Anh không đáng để tôi đặc biệt đến đây vì anh.” Trong đôi mắt tím của Violet lóe lên tia sáng lập lòe: “Nhưng nếu đã đến Giang Nam thì tiện tay diệt trừ anh cũng không phải không được.”

Lúc này, tốc độ xe đã giảm xuống một trăm mã lực.

Khí thế trên người Violet chợt trở nên sắc bén!

“Cô muốn ra tay ở chỗ này?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày lại, hỏi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.