Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 548: Cô phản bội rồi



Thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Tô Diêu Lăng, trong lòng Phương Vỹ Huyền chấn động.

Lúc này anh mới đột nhiên ý thức được.

Cô nhóc này quả thật đã không còn là cô bé năm đó yên lặng ăn kẹo chạy theo sau lưng anh nữa rồi.

“Em có thể… ở đây thêm vài ngày nữa rồi mới về không?” Tô Diêu Lăng hỏi han thật cẩn thận.

Năm đó Phương Vỹ Huyền không để ý cô ấy khóc bù lu bù loa mà xoay người rời đi không chút do dự, để cô ấy lại cung Sương Hàn tận hai mươi hai năm.

Bây giờ lại thấy Phương Vỹ Huyền, cô ấy muốn ở bên anh thêm một thời gian nữa.

Cô ấy sợ rằng nếu hôm nay đi về thì lần gặp mặt tiếp theo của hai người lại là hai mươi hai năm nữa mất.

Phương Vỹ Huyền sửng sốt đáp lại: “Đương nhiên có thể. Chẳng qua nhà tôi có ba phòng thôi, có thể cô sẽ phải ngủ ở sofa đấy.”
“Không sao… bình thường em cũng không ngủ. Buổi tối em thường ngồi tu luyện.” Tô Diêu Lăng nhẹ nhàng nói.

“Vậy được, đi về thôi.” Phương Vỹ Huyền đã truyền cho Tô Diêu Lăng không ít chân khí.

Tô Diêu Lăng cảm thấy đan điền mình gần như bị nhồi đầy rồi.

“Anh Huyền, hình như anh không bị trận Áp Linh ảnh hưởng thì phải?” Tô Diêu Lăng trợn to đôi mắt xinh đẹp rồi hỏi.

“Ừ, đan điên và kinh mạch của tôi rắn chắc hơn người khác. Chân khí bên trong không thể bị hút ra ngoài được.” Phương Vỹ Huyền trả lời.

“Rắn chắc?” Tô Diêu Lăng hơi khó hiểu.

“Đúng vậy, thật ra đó cũng là một loại năng lực mà thôi. Nếu kinh mạch và đan điền không đủ rắn chắc thì rất dễ xảy ra vấn đề.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Vậy làm sao mới có thể làm kinh mạch và đan điền trở nên rắn chắc được?” Tô Diêu Lăng hỏi.
Phương Vỹ Huyền liếc mắt nhìn cô ấy một cái rồi đáp: “Luyện thể. Luyện thể không chỉ là rèn luyện thân thể mà còn phải rèn luyện cả kinh mạch và đan điền trong cơ thể nữa. Số lần luyện thể càng nhiều thì cường độ chịu đựng càng lớn, kinh mạch và đan điền cũng sẽ càng rắn chắn hơn, cũng càng dẻo dai hơn.”

Luyện thể…

Lý thuyết này trước kia Tô Diêu Lăng chưa nghe thấy bao giờ. Nhưng chỉ cần là Phương Vỹ Huyền nói thì cô ấy đều tin hết.

Trước khi cô ấy bước vào cảnh giới Võ Tôn, tổng cộng đã luyện thể hai lần. Lần đầu tiên là lúc vừa bước vào cảnh giới Tông Sư, lần thứ hai là lúc bước vào cảnh giới Võ Tôn.

Nhưng nói thật, võ giả bình thường đều không thích luyện thể.

Bởi vì quá trình luyện thể thật sự là thống khổ vô cùng.

Mỗi tấc da tấc thịt đều bị đè ép và xé rách. Rất nhiều lúc còn đau đến nỗi ngất đi.
Loại trải nghiệm này chỉ cần một lần là đủ rồi. Không ai muốn trải qua thêm lần thứ hai nữa.

“Anh Huyền, phải luyện thể bao nhiêu lần mới có thể không bị trận Áp Linh ảnh hưởng giống như anh vậy?” Tô Diêu Lăng lại hỏi.

“Hỏi rất hay, khoảng thời gian trước tôi vừa mới tiến hành lần luyện thể thứ một trăm.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“…” Tô Diêu Lăng ngẩn cả người.

“Đương nhiên cũng không nhất định phải trải qua một trăm lần luyện thể mới có thể chống lại được trận Áp Linh. Tôi đoán đại khái là trên dưới mười lần là đủ rồi, có hơn cũng không nhiều lắm nhỉ?” Phương Vỹ Huyền nói.

Nghe Phương Vỹ Huyền nói luyện thể mười lần, một trăm lần với vẻ mặt thoải mái, Tô Diêu Lăng lại ngẩn cả người lần nữa.

Cô ấy đã ở cung Sương Hàn hai mươi hai năm, vẫn luôn cố gắng khắc khổ tiếp xúc với không ít tri thức Võ đạo.
Nhưng chỉ mới vừa tiếp xúc với Phương Vỹ Huyền chưa đến một tiếng đồng hồ mà đã khiến cô ấy sinh ra nghi ngờ với kiến thức mình học được trước kia rồi.

Hóa ra kẻ mạnh chân chính không phải chỉ dựa vào chân khí, mà là thân thể nữa.

Hóa ra luyện thể mười lần là chuyện nhẹ nhàng như vậy…



Phương Vỹ Huyền cất hai tấm thẻ gỗ khác vào túi rồi mới đưa Tô Diêu Lăng về nhà một cách chậm rì rì.

trận Áp Linh là một trận pháp đáng để nghiên cứu.

Nếu có thể hiểu được những điều bí ẩn trong đó thì nói không chừng Phương Vỹ Huyền sẽ có thể nghiên cứu ra một thuật pháp hấp thụ linh khí còn lợi hại hơn cả Phệ Linh quyết nữa cũng nên.

Sau khi về đến nhà, Liễu Tiên San vẫn trộm đánh giá hai người Phương Vỹ Huyền và Tô Diêu Lăng.

“Chuyện tôi giao cho cô đã chuẩn bị xong chưa?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Thật ra sau khi chuyện anh đánh bại Cổ Úy Sênh ở hồ Nguyệt Tâm truyền ra, rất nhiều sát thủ đã chủ động rời đi rồi… Bây giờ e rằng số sát thủ dám đến làm phiền anh cũng không nhiều lắm nữa.” Liễu Tiên San đáp.

“Ồ? Chuyện này cũng truyền ra sao?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Vâng, có người ẩn danh đăng một bài lên mạng, tự thuật chuyện xảy ra ở hồ Nguyệt Tâm…” Liễu Tiên San dừng một chút rồi nói: “Đồng thời, người ẩn danh đó cũng đã đăng bài tuyên bố treo thưởng một triệu đô la Mỹ, cũng đã xóa rồi.”

“Xóa rồi?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày.

Liễu Tiên San gật gật đầu.

Bây giờ người dám làm phiền Phương Vỹ Huyền chỉ sợ chỉ có mười vị tai to mặt lớn xếp hạng từ mười trở lên trên bảng đen.

Chẳng qua những người đó thường ngày đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Bọn họ không nhất thiết phải quan tâm đến cái gọi là danh dự của bảng đen kia, lại càng sẽ không đến tìm riêng Phương Vỹ Huyền để gây phiền phức.
“Vậy chuyện rắn hổ mang Modesa hôm nay là sao?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Rắn hổ mang? Hình như gã này là người xếp thứ mười ba trên bảng đen… Hôm qua gã ta tới tìm anh sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Tiên San trợn to hỏi lại.

“Rắn hổ mang này mà cũng có thể xếp thứ mười ba sao? Quá yếu. Tôi cảm thấy gã ta còn không mạnh bằng người có sức mạnh siêu phàm lần trước kia.” Phương Vỹ Huyền nhướng mày rồi nói.

Có năng lực đứng vào hai mươi vị trí đầu của bảng đen thì đều là sát thần cả. Có ai mà không sợ hãi bọn họ chứ.

Cũng chỉ có mỗi Phương Vỹ Huyền là dùng mấy từ qua loa sơ sài như vậy để nói bọn họ yếu.

Tô Diêu Lăng và Liễu Tiên San ở lại trong nhà Phương Vỹ Huyền ăn cơm chiều.

Sau khi dùng cơm xong, Liễu Tiên San thấy Tô Diêu Lăng vẫn không có ý định rời khỏi, bèn không nhịn được hỏi: “Cô, sắp mười giờ rồi, chúng ta còn chưa đi nữa sao?”
“Ta phải ở lại đây vài ngày nữa.” Tô Diêu Lăng đáp.

“Ở, ở lại vài ngày ư?” Liễu Tiên San hoàn toàn ngây dại.

Thậm chí cô ta còn nghi ngờ người phụ nữ trước mắt này không phải cô của cô ta!

“Ừ, bây giờ em có thể tìm chỗ nào đó gần đây ở lại chờ tôi cũng được, mà muốn quay về cung Sương Hàn bế quan tiếp cũng không sao.” Tô Diêu Lăng bình tĩnh nói.

“Em, đương nhiên là em phải chờ cô rồi!” Liễu Tiên San không muốn trở về bế quan đâu!

“Được rồi, tôi sẽ ở lại đây chừng ba bốn ngày.” Tô Diêu Lăng nói.

Liễu Tiên San nhìn Tô Diêu Lăng, sự ngạc nhiên đong đầy trong đôi mắt xinh đẹp.

Nhưng cô ta cũng biết lúc này không nên hỏi nhiều, dù sao thì đây cũng là việc riêng của Tô Diêu Lăng.

Chẳng qua Liễu Tiên San thật sự rất tò mò. Tô Diêu Lăng cả năm chẳng rời khỏi cung Sương Hàn được mấy lần sao lại quen biết Phương Vỹ Huyền nhìn qua chẳng có chút liên quan gì nhỉ.
“Nhất định phải tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng mới được!” Liễu Tiên San đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên lúc này cô ta lại nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng.

“Cô à, nếu cô đã quen biết Phương Vỹ Huyền thì có thể bảo anh ta giải trừ cái dấu ấn trong cơ thể em đi được không?” Liễu Tiên San hỏi.

“Dấu ấn?” Tô Diêu Lăng cười cười, nhẹ giọng nói: “Tiên San, em không phải lo đâu, anh Huyền… Phương Vỹ Huyền chắc chắn sẽ không làm hại đến tính mạng của em. Về phần bao giờ giải trừ cái dấu ấn đó thì em tự đi hỏi anh ấy đi.”

Liễu Tiên San tội nghiệp nhìn Tô Diêu Lăng, nước mắt từ từ dâng trào nói: “Cô à, em chính là học trò thân truyền của cô đó… Cô giúp em lần này đi. Trên người em có dấu ấn, cái tên Phương Vỹ Huyền có thể biết em đang nghĩ gì hay đang làm gì bất cứ lúc nào. Em chẳng có chút riêng tư nào cả… Thậm chí ngay cả lúc tắm rửa…”
Tô Diêu Lăng liếc mắt nhìn Liễu Tiên San một cái rồi đáp: “Em yên tâm đi, Phương Vỹ Huyền không phải là người như thế, anh ấy sẽ không cố ý đi xâm phạm đời tư của em.”

Thấy dáng vẻ này của Tô Diêu Lăng, Liễu Tiên San đau lòng vô cùng.

Cô ta biết cô của cô ta đã hoàn toàn phản bội cô ta rồi.

Tô Diêu Lăng bằng lòng tin tưởng một người đàn ông chứ không tin học trò thân truyền của cô ấy!

“Cô à, em đi đây!” Liễu Tiên San hơi tức giận bỏ lại một câu rồi xoay người đi luôn.

Tô Diêu Lăng than nhẹ một hơi nhưng không nói gì.

Sở dĩ cô ấy không nhờ Phương Vỹ Huyền giải trừ dấu ấn, trừ tin tưởng Phương Vỹ Huyền ra thì cô còn muốn thông qua anh để cho Liễu Tiên San một bài học nữa.

Cô ấy biết tính cách của Liễu Tiên San không xấu, nhưng lòng dạ quá manh động, còn thích so đo.
Tính cách như vậy nếu không cẩn thận thì rất dễ đi lầm đường lạc lối.

Ban đêm, Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà muốn để Tô Diêu Lăng qua phòng hai người nghỉ ngơi nhưng lại bị cô ấy từ chối.

Tô Diêu Lăng nhắm mắt ngồi xuống trên sofa.

Mà Phương Vỹ Huyền thì đang nghiên cứu thẻ bài và phù đệ trong phòng.

Chất liệu của tấm thẻ này là bằng gỗ, nhưng không phải gỗ bình thường mà là một loại gỗ có chứa linh khí.

“Nội dung trên mặt tấm phù đệ này sao trông hơi quen mắt ấy nhỉ?” Phương Vỹ Huyền ngồi trên bàn học, nhíu mày suy tư.

Sau một hồi tự hỏi, mắt anh sáng bừng lên, nhanh chóng lấy bản thảo nghiên cứu cách sử dụng Phệ Linh quyết lúc trước ra.

Sau khi lật vài tờ, Phương Vỹ Huyền tìm được một tờ bản thảo.

Trên tờ giấy chép tay này là một sơ đồ do Phương Vỹ Huyền vẽ ra để suy diễn về mối quan hệ giữa các kinh mạch và các ***** ** trên cơ thể con người.
Mà nội dung trong sơ đồ này cực kỳ tương tự với nội dung trên tấm phù đệ.

“Hóa ra là vậy!” Phương Vỹ Huyền đã hiểu ra tất cả.

Tấm thẻ gỗ này là vật dẫn!

Mà phù đệ cùng khẩu quyết mới là phương tiện vận chuyển trận pháp này!

Đơn giản mà nói thì cái gọi là trận Áp Linh kia thật ra chính là Phệ Linh quyết bản thăng cấp mà thôi!

Phệ Linh quyết cần lấy con người làm vật dẫn, hơn nữa phải tiếp xúc trực tiếp với người khác mới có thể hấp thụ được linh khí trong cơ thể người ta.

Còn trận Áp Linh này thì chỉ cần dùng ba tấm thẻ gỗ làm vật dẫn, sau đó dùng phù đệ để vận chuyển, lại kết hợp với nguyên lý trận pháp để hình thành sự chuyển động liên kết. Do đó không cần với tiếp xúc trực tiếp nhưng vẫn có thể hút được chân khí trong cơ thể người khác ra.
Sau khi hiểu ra được điểm này, ánh mắt Phượng Vỹ Huyền trở nên hưng phấn.

Nếu có thể sửa chữa nguyên lý của trận Áp Linh một chút rồi vận dụng lên Phệ Linh quyết thì chẳng phải là…

Phương Vỹ Huyền một đêm không ngủ.



Nhà họ Trịnh ở Hoài Bắc.

Ba gã hộ pháp được cử đi đã hoàn toàn mất liên lạc.

Lần liên lạc cuối cùng, bọn họ nói đã xác định được vị trí của Phương Vỹ Huyền và đang chuẩn bị ra tay bắt người.

Nhưng sau đó thì không còn tin tức nào nữa.

Rất dễ nhận thấy rằng kế hoạch của Trịnh Quang Điển đã thất bại.

“Điều này sao có thể? Chẳng lẽ ngay cả trận Áp Linh cũng không thể đối phó được với Phương Vỹ Huyền sao?” Vẻ mặt Trịnh Quang Điển u ám nói.

Lúc này, vẻ mặt của Trịnh Thanh Huỳnh và Dương Yến Xuân đang ngồi bên cạnh cũng rất khó coi
Nhất là Dương Yến Xuân, trong mắt cô ta tràn đầy phẫn nộ và thù hằn.

“Con cảm thấy rất có thể là ba gã hộ pháp này còn chưa kịp bắt đầu dùng trận Áp Linh.” Trịnh Thanh Huỳnh nói.

Gã ta đã từng được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Phương Vỹ Huyền. Gã ta tin rằng nếu ba gã hộ pháp bị bại lộ trước khi dùng trận Áp Linh thì Phương Vỹ Huyền vẫn có đủ thời gian và năng lực để diệt hết ba người bọn họ trước.

Trịnh Quang Điển không nói gì nhưng vẻ mặt vẫn rất khó coi.

“Nếu tên Phương Vỹ Huyền này thật sự là người mà nhà họ Trịnh chúng ta không thể không đối phó thì hãy để ông già này đi gặp anh ta một lần xem sao.”

Lúc này, một ông lão tóc bạc phơ nhưng gương mặt vẫn rất hồng hào đi từ ngoài sảnh vào.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.