Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 274: 274




Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã mất đi một đồng đội cảnh giới Võ Tôn!
Khiến cho tâm trạng của mười ba võ giả còn lại đều trùng xuống.

Bọn họ điên cuồng tấn công bằng pháp thuật, nhưng không thể gây ra bất kỳ tổn hại nào cho con quái vật này.

Điều này khiến cho trong lòng các võ giả đều dâng lên một loại cảm giác bất lực.

“Cô, con quái vật này đánh không chết…Chúng ta mau chạy thôi.


Lúc này, đột nhiên giọng nói của Liễu Tiên San lại truyền đến tai của Tô Diêu Lăng.

Sắc mặt của Tô Diêu Lăng thay đổi, quay đầu phát hiện Liễu Tiên San đang trốn ở tảng đá đằng sau cách đó không xa.

“Em vẫn còn ở đây làm gì? Mau chóng theo học trò các tông môn khác chạy ra ngoài đi!” Tô Diêu Lăng nói với sắc mặt trắng bệch.

“Muốn đi thì cùng đi, cô, em không thể để cô lại một mình.

” Liễu Tiên San cắn đôi môi đỏ mọng rồi nói.

Tô Diêu Lăng còn muốn nói điều gì đó.

“A…”
Chính vào lúc này, một tiếng hét vang lên từ phía sau.

Một võ giả ở cảnh giới tông sư bị quái vật dẫm lên bằng một chân.

“Bụp!”
Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.

Một giây trước vẫn còn là một người đang sống sờ sờ vậy mà trong chốc lát đã thịt nát xương tan.

Con quái vật lại lần nữa chuyển qua đầu mãng xà, cúi đầu xuống, vươn cái lưỡi cực dài ra, nuốt xác chết vô cùng thảm thương vào trong miệng.

“Quái vật, tao muốn lấy mạng mày!”
Một vị võ tôn hét to, rồi lại lần nữa xông về phía con quái vật
Mà lúc này, đột nhiên nửa thân sau của quái vật, cũng chính là mãng xà ngóc đầu dậy.

Mãng xà bắn lên, xông về hướng giữa không trung của võ tôn.

Vẻ mặt của vị võ tôn này biến đổi hẳn, đến cả cơ hội né tránh còn không có, hoàn toàn bị mãng xà nuốt chửng!
Liên tiếp nhìn thấy cái chết của đồng đội, cho dù tâm lý có vững vàng đến đâu thì giờ phút này cũng không thể chịu đựng được.

Con quái vật này, vốn không phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại được!
Bọn họ chỉ có thể bỏ chạy!
Nếu tiếp tục đánh, chỉ có một con đường chết!
Trong lòng của những võ giả còn lại đều đã sụp đổ.


Cho dù là Lưu Phước Tân thì giờ phút này cũng vô cùng sợ hãi.

Ông ta hoàn toàn không biết nên làm gì tiếp theo!
Mà động tác của con quái vật này lại không hề ngừng lại, trong nháy mắt, nó đã dùng móng vuốt của mình tóm được một vị tông sư.

“Cứu tôi, cứu tôi với…”
Vẻ mặt của vị tông sư này sợ hãi cực độ, bất lực kêu khóc.

Nhưng một giây tiếp theo, anh ta đã bị cuốn vào trong miệng của mãng xà.

“Mau chạy đi!”
Một vị võ tôn cũng không chịu được mà quay người bỏ chạy!
Những võ giả khác ở hiện trường cùng chạy theo ra ngoài!
Khuôn mặt thanh tú của Tô Diêu Lăng trở nên trắng bệch, bước hai bước về phía trước, vòng tay qua người, đỡ Liễu Tiên San dậy rồi rút lui về phía sau.

Chỉ trong có vài phút ngắn ngủi, hơn trăm võ giả tháo chạy tán loạn!
Viên Triều Luân ở giữa không trung nhìn đám đông ở phía dưới đang điên cuồng bỏ chạy thì ngẩng mặt lên cười mỉa mai.

“Đây chính là loài người, mãi mãi không biết được sự tầm thường của chính bản thân mình.


Viên Triều Luân cười xong rồi nhìn về phía con quái vật ở dưới rồi nói: “Đừng chơi đùa nữa, đây chính là lúc để quét sạch giết chết bọn họ.

Máu và linh hồn của nhiều người như vậy cũng đủ cho mày bổ sung thể lực rồi.


Dường như con quái vật có thể nghe thấy lời nói của Viên Triều Luân, ngẩng đầu lên liếc nhìn Viên Triều Luân một cái rồi sau đó lết chân đi.

“Vụt!”
Một giây tiếp theo, con quái vật lại càng lao ra như một mũi tên!
Trong chốc lát, nó đã đuổi kịp đám đông đang bỏ chạy.

“Ầm…”
Con quái vật rú lên một tiếng và đạp móng vuốt về phía trước.

Trong đám đông, có tiếng la hét, tiếng khóc ở khắp nơi vang lên.

Tất cả mọi người bạt mạng bỏ chạy, chẳng ai muốn trở thành món ăn của con quái vật này!
Tuy nhiên, con quái vật này giống như gió thu cuốn hết lá vàng.

Vừa giơ móng vuốt ra đã khiến cho rất nhiều đệ tử có tu vi thấp của các tông môn bị đánh bay.

Lần lượt từng người từng người một bị con quái vật nuốt vào trong bụng nó.

Mấy vị chưởng môn và trưởng lão chỉ có thể giương mắt mà nhìn học trò của mình bị tàn sát mà không thể làm được gì cả, trong lòng vô cùng đau khổ.

Tô Diêu Lăng vừa ôm lấy Liễu Tiên San vừa chạy như bay ra ngoài.


Nhưng chính vào lúc này, đột nhiên cô ấy nhìn thấy một học trò nữ ngã dưới đất.

Con quái vật đó, giơ móng vuốt lên và chuẩn bị giẫm xuống.

Học trò nữ này bị dọa đến mức ngây ngốc rồi, ngồi ngây người dưới mặt đất, nước mắt từ khóe mắt không ngừng tuôn rơi.

Tô Diêu Lăng cắn răng, vung tay về phía trước.

Chân khí bùng phát, đẩy người đệ tử đó bay ra xa.

Như vậy cũng khiến cho con quái vật giẫm chân vào chỗ trống.

Vào đúng lúc Tô Diêu Lăng thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên con quái vật đó quay đầu, nhìn chằm chằm vào Tô Diêu Lăng.

Nó nhìn chằm chằm vào Tô Diêu Lăng.

Con quái vật mở to miệng, tức giận gầm thét một tiếng, xông thẳng về chỗ của Tô Diêu Lăng.

Vẻ mặt của Tô Diêu Lăng trắng bệch, cô ấy dùng chân khí đẩy Liễu Tiên San bay qua chỗ khác trước.

“Cô!”
Liễu Tiên San hét to lên.

Bóng dáng của Tô Diêu Lăng bay vào không trung, muốn tăng khoảng cách ra xa để có thể tránh được đòn tấn công của con quái vật.

Tuy nhiên, tứ chi của con quái vật này cong xuống rồi nhảy lên.

Ở dưới mặt đất đều bị giẫm đạp thành chỗ trũng xuống, nhưng thân thể to lớn của con quái vật lại vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn!
Trên không trung, mãng xà nửa thân sau của con quái vật vùng vẫy về phía của Tô Diêu Lăng.

Tô Diêu Lăng không kịp trốn, bị đánh trúng, cả người rơi xuống.

“Ầm!”
Tô Diêu Lăng ngã nhào xuống đất, có máu chảy ra từ khóe miệng.

Con quái vật từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trước người Tô Diêu Lăng.

Nó nhìn chằm chằm vào Tô Diêu Lăng trước, sau đó mở miệng to ra.

“Cô!”
Liễu Tiên San mở to mắt, trong mắt ngấn đầy nước mắt.

Không ít võ giả nhìn thấy cảnh này, trong mắt đều xuất hiện sự không nỡ.

Nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều muốn chạy trốn, không ai có thể quan tâm đến Tô Diêu Lăng.


Bàng Thế Dân đang dùng chuyển động nhanh trên không trung nhìn Tô Diêu Lăng, trong mắt ông ta tràn đầy ý cười châm biếm.

“Trong lúc quan trọng như vậy mà vẫn còn muốn bảo vệ học trò ư? Đúng là tự mình tìm đường chết!”
Tô Diêu Lăng nhìn con quái vật đang cận kề trong gang tấc với mình, trong mắt cô ấy tràn đầy sự sợ hãi nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.

Xương khắp người cô ấy như muốn vỡ nát ra, hoàn toàn không thể cử động được.

Chính vào giây phút này, cô ấy lại vô cùng thư thái.

Kết cục phải chết, có giãy giụa như thế nào thì cũng vô dụng.

Tô Diêu Lăng nhắm mắt lại.

Đúng vào lúc này, có một bóng người màu đỏ xuất hiện ngay phía trên con quái vật.

Tia sáng đỏ này từ trên trời rơi xuống và trong tích tắc rơi xuống trước cái miệng đầy máu của con quái vật.

Đó chính là Phương Vỹ Huyền!
“Anh Huyền…”
Nhìn thấy bóng dáng của Phương Vỹ Huyền đang đứng chặn trước người mình, ánh mắt của Tô Diêu Lăng nhấp nháy lóe lên tia sáng rực rỡ.

“Lại là một sinh vật dưới lòng đất sao…” Ánh mắt của Phương Vỹ Huyền lạnh như băng, nhìn về phía con quái vật trước mặt mình.

Mà sự xuất hiện của anh, cũng khiến cho những võ giả khác ở hiện trường nhìn với ánh mắt ngạc nhiên.

Người này là ai?
Sao anh lại dám xuất hiện trước người con quái vật?
Vào thời điểm như này mà vẫn có người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Đây không phải là tự tìm con đường chết sao?
Không ít võ giả vừa chạy trốn vừa quay đầu nhìn về phía của Phương Vỹ Huyền.

Viên Triều Luân từ xa nhìn chằm chằm vào Phương Vỹ Huyền, ông ta hơi cau mày.

Nhưng trên mặt ông ta rất nhanh chóng lại hiện ra một nụ cười nhạt.

Ở trước mặt thánh thú, cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng chỉ có một con đường chết!
Sự xuất hiện của Phương Vỹ Huyền cũng khiến cho con quái vật ngạc nhiên.

Nhưng không lâu sau đó nó đã bình thường trở lại, mở to miệng rồi khép lại, muốn nuốt chửng Phương Vỹ huyền vào trong bụng mình!
Bóng dáng của Phương Vỹ Huyền nhấp nháy, trong chốc lát đã biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Anh lại xuất hiện lần nữa, chính là ở trên đỉnh đầu của con quái vật.

“Thông thường mà nói, sinh vật dưới lòng đất có sức chiến đấu chống chọi tốt, để tôi thử xem sao.


Hai mắt Phương Vỹ Huyền đỏ rực, hai tay hợp lại, hung hăng đập vào đầu con quái vật một nhát!
“Bụp!”
Một âm thanh cực lớn vang lên!
Cả người con quái vật cùng với mặt đất đều lõm xuống dưới!
Khói bụi mù mịt khắp nơi, sấm sét ầm ầm!
Những người nhìn thấy cảnh tượng này đều trợn tròn mắt, trong mắt chỉ có sự chấn động!
Đây…Đây là tình huống gì vậy?
Còn chưa đợi bọn họ bình tĩnh trở lại, bóng dáng của Phương Vỹ Huyền trên không trung, đã đáp xuống dưới.

Dường như con quái vật này đã bị Phương Vỹ Huyền đập cho một nhát đến nỗi hoa mắt chóng mặt, đồng thời cũng không có bất kỳ phản ứng nào.


Phương Vỹ Huyền đáp thẳng xuống, dùng một chân đạp lên đầu con quái vật.

“Bụp!”
Mặt đất xung quanh đó rung chuyển dữ dội.

“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Sau đó, có một âm thanh cực lớn khác vang lên.

Mặt đất gần đó là một mớ hỗn độn!
Mà Phương Vỹ Huyền đã đập con quái vật này xuống hàng chục mét bên dưới mặt đất!
Nhưng có điều, đúng như anh nghĩ.

Các sinh vật dưới lòng đất quả thực rất có sức đề kháng.

Phương Vỹ Huyền với những cú đấm và đá như vậy cũng không thể đánh xuyên qua đầu con quái vật!
“Độ cứng của cơ thể này tương tự như Thôn Thiên Kình, xem ra phải tăng thêm sức mạnh.


Phương Vỹ Huyền nghĩ vậy, nắm chặt tay phải, trên nắm tay phải ngưng tụ một khối năng lượng chân khí, anh muốn đập nát đầu sói của quái vật một lần nữa.

Nhưng lúc này, dường như con quái vật đã tỉnh táo trở lại.

Đột nhiên con mãng xà nửa sau người nó quay đầu lại muốn đánh lén Phương Vỹ Huyền!
Phản ứng của Phương Vỹ Huyền nhanh hơn, anh tung chân nhảy lên không trung, né cái lắc đầu của con mãng xà.

Sau đó, anh ta lại đáp xuống đầu con mãng xà.

Con mãng xà lắc đầu một cách điên cuồng, cố gắng ném Phương Vỹ Huyền ra xa.

Nhưng Phương Vỹ Huyền đã sử dụng chân khí của mình để bám vào đầu nó và đứng rất vững.

Tuy nhiên, dưới sự rung chuyển dữ dội, Phương Vỹ Huyền cũng không dễ dàng di chuyển.

“Phiền chết đi được!”
Phương Vỹ Huyền có hơi mất kiên nhẫn và bật dậy một lần nữa.

“Đùng đoàng!”
Một giây tiếp theo, con quái vật to lớn bị Phương Vỹ Huyền ném lên trời.

Trong ánh mắt ngây ra của những võ giả xung quanh, Phương Vỹ Huyền đập mạnh vào cơ thể con quái vật bằng cú đấm và cú đá!
Con quái vật thậm chí còn không có thời gian rơi xuống đất, lần lượt phải hứng chịu những đòn nặng nề!
“Bụp!”
Phương Vỹ Huyền lại đập một lần nữa, khiến con quái vật đập mạnh xuống đất.

“Bùm!”
Con quái vật lại rơi xuống đất trũng và mất khả năng di chuyển.

Những võ giả ban đầu muốn trốn chạy giờ đây đều đã dừng bước.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bóng người đang ở giữa không trung, tràn đầy năng lượng chân khí màu đỏ.

.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.