Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 20: Bạn Học An Lâm Tội Ác Tày Trời



Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

- -------------------------

Nghe được lời dạo đầu quen thuộc này, An Lâm đã triệt để tuyệt vọng rồi, hắn dùng vẻ mặt sống không thể cầu, cất tiếng nói: “Có phải cậu cũng muốn tìm tôi ‘chỉ bảo’ không?”

“Chỉ bảo?”

Tên nam sinh kia đần mặt ra, sau đó nhìn thoáng qua mấy sinh viên đang đằng đằng sát khí xung quanh, có lẽ hắn biết là chuyện gì xảy ra rồi.

Lúc này, An Lâm mới dời ánh mắt về phía nam sinh đột nhiên xuất hiện kia.

Khi nhìn đến dáng vẻ của người nọ, hắn thật sự cảm thấy có phần ngoài ý muốn.

“A ha, thật ngại quá, tôi nhận lầm người.” Nam sinh kia cười ha ha, sau đó xoay người đi khỏi.

Tiếp theo, hắn chạy vọt đi với tốc độ chạy nước rút một trăm mét, chỉ để lại một đống bụi mù…

Bên cạnh nam sinh này còn có một con chó trắng chạy nhanh hơn cả hắn…

“Triệu Hoài Ngân, anh đừng thấy chết không cứu chứ!” An Lâm tuyệt vọng hô to.

Người đột nhiên xuất hiện kia chính là người bạn mà An Lâm gặp được trong phòng giam.

Lúc này hắn phóng đi vô cùng nhanh, chỉ một lát sau đã biến mất khỏi tầm nhìn của An Lâm…

Nhìn thấy cảnh tượng này, Chung Văn cầm chùy Lưu Tinh, cười ha ha nói: “Học đệ An Lâm, dù cho cậu có la rách cổ họng đi nữa thì cũng không có ai tới cứu cậu đâu, ngoan ngoãn đấu một trận với tôi đi.”

“Rõ ràng là tôi tới trước, tới trước được trước, tôi lên trước!” Lý Chính Dương cầm thanh trường kiếm màu đỏ nhìn chằm chằm An Lâm, hắn đã bắt đầu ngo ngoe muốn ra tay.

“Cái gì mà cậu lên trước chứ, cậu vừa lên, chắc chắn sẽ đánh học đệ An Lâm đến kích mở vòng bảo hộ của Chiến Bại Bình Định phù, vậy chúng tôi còn đánh thế nào được?” Trần Thư Bảo bất mãn nói.

“Nhưng nếu chúng ta cùng lên thì sẽ lập tức bị hủy bỏ tư cách tham gia hoạt động, đến lúc đó chúng ta còn bị giam vì đã làm trái với quy định nữa.” Hạ Thi Dao có chút lo âu nói.

Bây giờ An Lâm giống như là một con thỏ trắng bị chờ làm thịt, trốn ở một góc run lên lẩy bẩy…

“Như vậy đi, chúng ta thử nói ra lý do khiến bản thân muốn để học đệ An Lâm ‘chỉ bảo’ đi.”

“Lý do của ai thuyết phục hơn, chúng ta sẽ tặng cơ hội kia cho người đó, các vị thấy như thế nào?”

Trần Thư Bảo lúc nào cũng bày ra dáng vẻ thư sinh, hắn lên tiếng đề nghị.

Nghe được lời đề nghị của Trần Thư Bảo, quả thực An Lâm đã rướm nước mắt!

Cuối cùng thì hắn cũng đã có cơ hội biết được lý do vì sao mình phải chết rồi, cảm giác thật hạnh phúc!

Đề nghị của Trần Thư Bảo đạt được sự tán đồng của mấy sinh viên còn lại.

Thế là bọn họ bắt đầu đồng loạt hướng ánh mắt lên người An Lâm, ánh mắt kia cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Trần Thư Bảo nhìn An Lâm, vẻ mặt không cam lòng, hắn là người đầu tiên: “Thời điểm tôi mới nhập học, tu vi chỉ là Đạo Chi Thể cấp năm, bởi vì cảnh giới không cao nên đã bị phân đến tận lớp 90, tôi vốn cũng không hề có chút oán giận gì về chuyện này.”

“Bốn năm nay, thông qua sự cố gắng của mình, tôi ra sức phấn đấu, hiện tại tu vi của tôi đã là Đạo Chi Thể cấp tám, xét trong lứa sinh viên cùng khóa, trình độ của tôi cũng đã được xem là khá rồi.”

“Nhưng mấy tháng trước, tôi nghe nói rằng có một sinh viên mới tên là An Lâm, nhập học với cảnh giới Đạo Chi Thể cấp không, vậy mà hắn lại được phân đến lớp 1!”

“Thứ tự còn gần như là xếp đầu lớp, có cơ hội được nhận rất nhiều tài nguyên tu luyện, hắn dựa vào cái gì mà chiếm lấy vị trí ở lớp 1, chiếm dụng tài nguyên tu luyện của những sinh viên khác ưu tú hơn, chỉ vì hắn có văn kiện tiến cử của Chân Thần sao?”

“Chuyện này đối với những sinh viên đang giãy dụa ở những lớp xếp cuối như chúng tôi mà nói chính là một sự sỉ nhục!”

“Sau khi biết chuyện này, tôi liền quyết định, nhất định phải tìm cơ hội đánh An Lâm một trận, những tên lợi dụng quan hệ cá nhân để thăng tiến thật sự là quá đáng ghét!”

Nói xong, Trần Thư Bảo mỉm cười nhìn An Lâm, nụ cười ấy của hắn cứ như thể ước muốn sắp thành sự thật.

An Lâm nhìn thấy nụ cười kia thì lạnh cả tim, hóa ra hắn căm thù mình vì mình là người “có quan hệ là mạnh nhất”.

Ngay sau đó, Lý Chính Dương cũng mở miệng: “Haiz, mỗi khi nói đến chuyện này, tôi đều cảm thấy đau lòng không thôi.”

“Ở một con đường nhỏ trên sân trường, tôi gặp một cô gái, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã thấy yêu, cô ấy xinh đẹp như vậy, cao quý như vậy, cứ như là Phượng Hoàng đang bay lượn về phía chân trời.”

“Ngày đó, tôi thổ lộ với cô ấy. Sau đó, tôi bị cô ấy từ chối một cách đầy phũ phàng.”

“Thế nhưng, Lý Chính Dương tôi đâu phải loại người dễ dàng từ bỏ, tôi bắt đầu triển khai chiến dịch theo đuổi dai dẳng với cô ấy, tôi phải dùng tình yêu nồng cháy của mình để khiến cô ấy bị tan chảy!”

“Nhưng vài ngày sau, cô ấy đã nói cho tôi biết một sự thật cực kỳ tàn khốc.”

“Đó chính là cô ấy đã có người yêu!”

“Tin tức này khiến cho tôi như rơi xuống hầm băng, cuộc sống lâm vào u tối.”

“Mặc dù tôi không muốn tin tưởng, nhưng mà cô ấy và nam sinh kia thường xuyên cùng đi học, cùng đi ăn cơm, thái độ thân mật, vừa nói vừa cười, chuyện này khiến tôi không thể không chấp nhận sự thật.”

“Nhưng mà tôi không phục! Đến cùng thì nam sinh kia có gì tốt, hắn có tài đức gì mà lại được nữ thần trong lòng tôi ưu ái đến thế!”

“Chuyện này trở thành cái gai trong lòng tôi, vậy nên tôi đã thề, rằng mình nhất định phải tìm được cơ hội đánh bại nam sinh kia một trận!”

“Đúng rồi, bạn nữ tôi thích tên là Hứa Tiểu Lan.”

“An Lâm… Tôi thực sự nghĩ mãi không ra, tại sao cô ấy lại lựa chọn làm bạn gái của cậu!”

Nói xong, thanh kiếm màu đỏ của Lý Chính Dương bùng lên lửa nóng hừng hực, như cũng đang bày tỏ sự tức giận cùng với hắn.

Nghe đến đó, An Lâm ngốc luôn tại chỗ, chỉ cảm thấy có một cục máu bị nghẹn ở ngực.

Người yêu? Hứa Tiểu Lan?

Nếu tên kia không nói chuyện này, An Lâm cũng không biết là hắn đã bị Hứa Tiểu Lan dùng làm bia đỡ đạn!

“Ông anh ơi, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm thôi!” An Lâm hô to.

Lý Chính Dương đang nổi nóng thì sao chịu nghe An Lâm giải thích.

Lời nói của An Lâm lúc này sẽ bị hắn xem như cái cớ để trốn tránh trận chiến mà thôi.

“Hừ, không ngờ An Lâm cậu đã có ngươi yêu!”

Sau khi Lý Chính Dương nói xong, Chung Văn cũng bắt đầu giận tím mặt rồi.

“Có người yêu rồi lại còn ra vẻ mập mờ với nữ thần số một Tô Thiển Vân của trường đại học chúng ta.”

“Mỗi lần nhìn thấy chân dung học muội Tô Thiển Vân trên bảng Danh Nhân, tim tôi đều sẽ đập lên liên hồi, tôi vô cùng ngưỡng mộ cô ấy, vẻ đẹp của cô ấy hoàn toàn chinh phục tôi.”

“Nhưng vì sao cô ấy lại lạnh lùng như thế, vốn dĩ Tô Thiển Vân đối xử với ai cũng đều hờ hững khó gần, nhưng bây giờ sau khi tan học cô ấy lại thường xuyên ở lại học thêm với một tên nam sinh khác, chuyện này khiến tôi thật sự không thể nhịn được!”

“Mà nam sinh kia, lại còn là người đã có người yêu rồi!”

“Hừ…”

“An Lâm, tôi và cậu mang mối thù không đội trời chung!”

Chung Văn bắt đầu chuyển động chùy Lưu Tinh, hiển nhiên là nó đã rất là đói khát rồi.

An Lâm lương thiện cảm thấy mệt mỏi.

Hắn giúp Tô Thiển Vân học tiếng phổ thông và tiếng Anh nên mới ở lại phòng học với cô ấy!

Vì sao chuyện này cũng có thể khiến cho người khác ghen ghét chứ!

Đúng lúc này, Hạ Thi Dao cũng bắt đầu mạnh mẽ lên án An Lâm.

“Trong một buổi chiều mùa xuân tươi đẹp, tôi đã nhanh chân chuẩn bị đến nhà ăn để đi mua món bánh kem hương dâu tây số lượng có hạn mà tôi thích ăn nhất, đó là món bánh kem mà mỗi người chỉ được mua một phần, ai đến trước thì sẽ được trước.”

“Sau đó tôi đột nhiên nghe được một tin tức, nói là sau khi tan học, sẽ có hai sinh viên trình diễn một trận đấu pháp kinh thiên động địa bên cạnh bồn hoa!”

“Trận quyết chiến này đã hấp dẫn sự chú ý của tôi, thế nên tôi chấp nhận nhịn đau cắt thịt, đi xem trận chiến vạn người chú ý kia.”

“Sau đó, tôi được xem một trận chiến giả tạo đến mức không thể nào quên, sau khi trở về, tôi đã phải rửa mắt rất nhiều lần, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nào quên được cuộc chiến kia!”

An Lâm: “…”

Hạ Thi Dao nước mắt đầm đìa, đôi mắt đẹp tràn đầy căm tức nhìn An Lâm: “Vì xem trận chiến của cậu, tôi không chỉ bỏ qua món bánh kem dâu tây bản số lượng có hạn, mà còn khiến con mắt cũng bị vấy bẩn…”

“An Lâm, giữa chúng ta nhất định phải có kết cục!”

An Lâm thật sự muốn khóc, vì sao hắn hẹn đánh một trận với Lưu Đại Bảo thôi mà cũng có thể kéo tới nhiều thù hận đến vậy?

“Hạ Thi Dao, món bánh kem dâu tây là việc nhỏ, hắn cướp đi tình cảm chân thành của tôi mới là chuyện lớn!” Lý Chính Dương mở miệng nói.

“Không, dựa vào quan hệ để tiến thân mới là đả kích người ta nhất!” Trần Thư Bảo nghiêm nghị mở miệng.

“Nữ thần số một của trường cắm trên bãi cứt trâu mới là chuyện làm người sôi máu nhất đó!” Chung Văn bắt đầu phản bác.

“Tôi mặc kệ, hôm nay tôi nhất định phải đánh An Lâm một trận, nếu không thì tôi nuốt không trôi cơn giận này!” Hạ Thi Dao không chịu từ bỏ.

Cứ như vậy, bốn tên sinh viên không ngừng mạnh mẽ lên án tội ác của An Lâm, chuyện ai được quyền đánh An Lâm lại lâm vào bế tắc thêm một lần nữa.

Sát khí kinh khủng tràn ngập bốn phía, An Lâm thỏ trắng hai mắt đẫm lệ, lúc này hắn mới biết mình đã gây ra “tội ác tày trời” như thế nào.

Chẳng lẽ, bây giờ mình phải mổ bụng để tạ tội?

An Lâm đã không còn nhìn thấy hi vọng nữa, ừm, hiện tại hắn chỉ hi vọng bốn người này có thể cho hắn chết một cách thật sảng khoái…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.