Nhưng chính đứa trẻ này, năm tuổi đã theo chúng ta vượt đường núi trốn chạy, chân bị mài tróc da, dính chặt vào giày, mỗi bước đi đều in dấu chân máu, nhưng lại không hề kêu ca một tiếng, cho đến khi sốt cao ngất xỉu.
Năm tuổi, ta còn đang làm gì nhỉ?
Sau đó, chúng ta buộc phải tạm dừng cuộc chạy trốn, ta an ủi những đứa trẻ khác xong, liền cõng hắn đi tìm thầy thuốc.
Quá trình tìm thầy thuốc không được suôn sẻ, đã xảy ra một số chuyện. Chúng ta đã đi rất xa, ta bị ngã mấy lần, lúc đó đau đến mức nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng bây giờ nghĩ lại, ta chỉ cảm thấy có lẽ lúc đó tâm lý ta chưa đủ trưởng thành.
Ngã mấy lần mà thôi, vết sẹo trên người mờ nhạt, rất nhanh sẽ hết đau.
Vẫn tốt hơn những người dân đã mất mạng.
Vẫn còn nhớ tiếng khóc của ta đã đánh thức Triệu Tử Quý đang mê man, câu đầu tiên hắn nói sau khi tỉnh lại là: "A tỷ, tỷ hãy bỏ ta xuống, tự mình đi đi."
Một đứa trẻ năm tuổi, có những đêm thậm chí còn không dám ngủ một mình.
Nhưng hắn lại nói với ta, hãy bỏ hắn xuống, hãy vứt bỏ hắn, hắn đã chuẩn bị tinh thần để một mình đối mặt với những điều chưa biết, thậm chí là cái chết.
Ta tất nhiên không bỏ hắn lại, cho dù lúc đó ta đau đớn mệt mỏi đến mức đã thực sự nghĩ như vậy.
Sau đó, ta xin thuốc cho hắn, chúng ta đến Kỳ Sơn, hắn liền bám theo ta như hình với bóng.
Ban đầu, vì an toàn, tuy chúng ta có ba căn nhà gỗ, nhưng ta vẫn cho đám nhóc con ngủ chung một phòng, lúc đó trên giường dưới đất đều là người.
Trẻ nhỏ ngủ trên giường, còn có hai bé gái.
Những bé trai lớn hơn một chút thì trải chiếu ngủ dưới đất.
Chúng ta khiêng một số tấm cửa từ những ngôi làng hoang vắng về, cọ rửa phơi khô sạch sẽ, ban ngày dựng đứng dựa vào tường, ban đêm thì trải xuống đất, đắp chăn bông cũng ngủ rất ngon.
Tính theo tuổi tác, Triệu Tử Quý nhỏ nhất, được sắp xếp ngủ trên giường.
Nhưng hắn không chịu, ta đành phải cho hắn trải chiếu ngủ dưới đất cạnh ta.
Ta ngủ hắn cũng ngủ, ta tỉnh, hắn cũng giật mình tỉnh giấc.
Sau khi ổn định chỗ ở, đêm nào hắn cũng gặp ác mộng, ta liền nằm đó hát ru cho mọi người nghe.
Về sau, khi mọi người lớn hơn một chút, ta mới dần dần để bọn họ ngủ riêng. Nhưng dù đã tách ra, trong phòng vẫn đầy người nằm la liệt trên giường lẫn dưới đất.
Đương nhiên, Triệu Tử Quý vẫn ngủ dưới đất cùng ta, đêm nào cũng được ta dỗ ngủ.
Trời cao chứng giám, ta đây đường đường là một trực nữ trong sáng, chưa từng yêu đương bao giờ, vậy mà sau khi trọng sinh lại phải làm mẫu thân của một đám nhóc.
10
Trong lần gặp mặt này, gia gia và các tướng lĩnh định đón lũ trẻ đi.
Dù hiện tại bọn họ đang thất thế, không thể ở lâu một chỗ.
Nhưng "thuyền nát còn ba cân đinh", huống hồ ở chỗ ta cũng không phải tuyệt đối an toàn.
Bọn họ tìm được chúng ta, chưa biết chừng triều đình cũng sẽ tìm đến.
Chỉ là ta vẫn luôn tận tâm, bảo vệ đám trẻ rất tốt, để chúng ở trong núi, không cho lộ diện nhiều, mọi việc đều là ta xông pha phía trước.
Khi gia gia đề nghị đưa ta đi, ta im lặng hồi lâu.
Sau đó, ta lấy ra một dây khoai lang và một túi nhỏ hạt giống lúa lai cho ông xem.
Nghiên cứu lai tạo giống lúa lai là việc ta vẫn luôn làm, đây cũng là lý do tại sao ta không trồng trọt trong vườn hoặc ở những trang trại có đất đai màu mỡ, thuận tiện hơn.
Ta đã tình cờ phát hiện ra ở đây có giống lúa hoang.
Để đề phòng bất trắc, ta đã dựng nhà và trồng trọt không xa nơi phát hiện ra giống lúa này, luôn tận tâm chăm sóc.
"Cháu vẫn luôn tìm cách tăng năng suất lúa và lai tạo giống cây trồng mới. Mấy năm nay có thể nuôi sống đám nhóc này cũng là nhờ hai thứ này. Vì vậy, cháu nghĩ, nếu như mọi người đều không còn bị đói nữa, thì chiến tranh sau này, chắc hẳn sẽ ít đi phải không?"
Tuy ta hiểu rất rõ, chiến tranh của loài người không hoàn toàn là do nghèo đói, mà đôi khi còn do áp bức, bóc lột, thiên tai và nhân họa.
Nhưng con người mà, có thể làm được gì thì cứ làm, đâu thể vì sức mình nhỏ bé mà không làm gì cả, đúng không?
"Gia gia, nghĩa quân nay đây mai đó, chinh chiến khắp nơi, quá bất ổn, mà nghiên cứu của cháu cần thời gian và môi trường ổn định."
Gia gia lật xem dây khoai lang và hạt giống lúa, hỏi: "Cháu dựa vào những thứ này để nuôi sống đám nhóc đó sao?"
"Cũng không hẳn, lúc chạy trốn, mọi người ít nhiều cũng mang theo một ít trang sức phụ kiện, cháu đã đem cầm cố hết rồi. Có vài món là vật quý giá của bọn họ, nếu gia gia có đủ khả năng, hãy nghĩ cách chuộc lại giúp bọn họ nhé."
Nghĩ đến đây, ta lấy ra tờ giấy cầm đồ được cất giữ cẩn thận: "Trừ mấy món của cháu, còn lại của bọn họ đều là cầm cố, giấy tờ đây ạ."
Gia gia cầm tờ giấy cầm đồ, sững sờ hỏi: "Đồ của cháu, không muốn chuộc lại sao?"
"Tiền tài là vật ngoài thân, không có gì quan trọng hơn con người."
Thấy gia gia vẻ mặt buồn bã, ta cười xòa: "Nếu có một ngày ta thành công, bốn bể thái bình, cháu muốn gì mà chẳng được?"
"Đến lúc đó, gia gia cứ việc thu thập hết bảo vật thiên hạ, để cháu gái tha hồ lựa chọn."