Tề Ngọc Thần nói, thân thể da tóc, nhận của phụ mẫu.
Nhưng chắc là phụ mẫu ta từ ban đầu, đã không có ý muốn sinh ra ta?
Đối với bọn họ mà nói, sự tồn tại của ta, chỉ vì có người làm việc, chỉ là vì những ngày tháng đói khổ có thể bán ta đi, chỉ là vì sau khi bọn họ đi, sẽ có người chăm sóc đệ đệ.
Bọn họ sinh ra ta, nhưng lại chưa từng thương ta.
Cho nên trứng gà quý giá ta không được ăn, cho nên đệ đệ có thể dùng dao chặt củi đả thương ta, ta lại không được đẩy đệ một cái, cho nên ta bị bán cho Tề Ngọc Thần với giá năm mươi lượng để làm thông phòng.
Cho nên, ta tại sao phải tiếc thương bọn họ?
Ta quay người lại, nhẹ giọng nói với Phó công công: “Chúng ta đi thôi.”
Phó công công đi ra trước, ta vừa bước một bước, mẫu thân ta lại bước tới nắm lấy góc váy ta, thấp giọng nói: “Tiểu Thảo, ngươi được xuất cung về nhà, chắc hẳn là được đại thiếu gia sủng ai. Ta và phụ thân ngươi muốn cho đệ đệ người đi học, ngươi có mang theo tiền hay không?”
Ta ngừng bước, quay đầu lại nhìn bà.
Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn vào cài tóc trên tóc ta, ánh mắt sáng rực vô: “Trang sức cũng được.”
Ta đem chiếc kẹp bằng bạc mạ vàng của Tề Ngọc Thần cho ta tháo xuống, nhét vào tay bà ta, không hề quay đầu lại mà bước đi.
Lúc ra ngoài, xe ngựa vẫn ngừng ở đầu ngõ.
Tạ Hành vừa nhìn thấy ta liền cười: “Tang Tang hỏi xong chưa?”
Ta gật gật đầu sau đó nhào vào lòng chàng, sịt soạt: “Tạ Hành, ta hiểu rõ rồi, thật ra từ lúc sinh ra đến bây giờ, không quản là ở đây, hay là ở tại phủ Thừa tướng, đều không phải là nhà.”
Tay của chàng ngừng trên lưng ta, đột nhiên nắm chặt: “Tiểu Phù Tang...”
“Nhưng sau khi gặp được chàng, ta cảm thấy, trong hoàng cung chính là nhà của ta.”
Tạ Hành trầm mặc một lúc, sau đó ôm chặt ta, giọng nói ấm áp mang theo chút an ủi mạnh mẽ vang lên.
“Vậy chúng ta về nhà thôi.”
Bước đệm đã chuẩn bị gần xong, ta ngồi thẳng người dậy, nhỏ tiếng nói: “Thật ra, phụ mẫu ta ban đầu bán ta vào phủ Thừa tướng, là muốn ta làm thông phòng cho Tề Ngọc Thần.”
Tạ Hành nhíu nhíu mày, trong mắt mang theo một tia hứng thú:
“Tiểu Phù Tang, lời nàng nói với ta trước đó, không phải là vì làm bước đệm cho một câu này chứ?”
Ta nghiêm chỉnh đáp: “Làm sao có thể.”
Thật ra ta đã bắt đầu lo lắng.
Tạ Hành so với ta tưởng tượng càng lúc càng sâu sắc khó đoán hơn.
Ta sợ chàng để ý.
Bởi vì vào khắc này ta mới ý thức được, ta cũng so với bản thân tưởng tượng, càng không nỡ rời chàng.
Nhưng Tạ Hành thật hình như không để ý đến việc ta súyt chút nữa đã làm thông phòng của Tề Ngọc Thần.
Chàng chỉ cười rồi hôn trán ta, sau đó phân phó thị vệ tiếp tục đánh xe.
Sau khi hồi cung, Tạ Hành quay về Ngự thư phòng làm chính sự, trước khi đi, chàng nói buổi tối muốn đến Huyền Linh cung dùng cơm.
Ta trước tiên phái Quất Hạ đến cung Diên Khánh tìm Đồng phi, nói với nàng ấy, ta đã thuận lợi đem đồ giao cho Tề Ngọc Thần.
Lúc Quất Hạ trở lại, mang theo một hộp tráp, bên trong đựng đầy tràn bảy tám món điểm tâm.
Nàng nói: “Đồng phi nương nương nói, nếu như mỹ nhân còn muốn ăn món khác, cũng có thể đến cung của nàng ấy chơi.”
Ta lấy một khối bánh dừa nướng cho vào miệng, sau đó gật đầu: “Được.”
Vừa hay, ta cũng có chuyện khác muốn hỏi nàng ấy.
Ta ngồi ở đó, vẫn đang suy nghĩ buổi tối Tạ Hành muốn ăn món gì, thì thấy Quất Hạ mang theo hai tiểu thái giám vào cửa, trong tay mỗi người đều hứng đồ vật.
Quất Hạ giới thiệu với ta.”
“Hoàng thượng nói, người ở trong cung trang phục có phần đơn sơ, cho nên lệnh cho người của Thượng Quan mang đến vài hộp ngọc thạch và trân châu cho mỹ nhân tự mình lựa chọn.”
“Ngoài ra còn có vải cho mùa thu này, mỹ nhân cũng có thể chọn vài thứ, để làm đồ mùa đông.”
Ta ngẩn người.
Cuối cùng mơ mơ hồ hồ chọn lựa vài món, sau đó đem vài hộp trang sức của Tề Ngọc Nhàn mở ra nhìn, phân phó Quất Hạ cất đi.
Buổi tối Tạ Hành đến dùng bữa, ta hỏi chàng chuyện này.
Chàng ăn vài miếng cá hố chiên, hất nhẹ cằm, nhìn ta cười: “Tang Tang, trẫm dự định phong nàng làm phi.”
“...tại sao?”
Tạ Hành nhè nhẹ nhướng lông mày: “Bởi vì ta thích nàng.”
Chàng vậy mà lại dùng giọng điệu ta nói chuyện lúc bình thường, cố tình kéo dài âm cuối.
Ta có chút ngượng ngùng, cúi thấp đầu lùa vài miếng cơm, lại đột nhiên nhớ đến gì đó, liền vội vàng đem chiếc cốc sứ nhỏ đậy nắp đẩy đến trước mặt Tạ Hành: “Uống nhân lúc còn nóng.”
“Đây là gì? Trứng hấp?”
“Là tổ yến! Quất Hạ nói cái này so với trứng hấp càng bổ thân thể hơn.”
Ta nghiêm túc nhìn chàng, tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, chàng mỗi ngày phải uống một cốc, ngoài ra thuốc mà thái y kê cũng phải đúng giờ uống, ta sẽ trông coi chàng. Tạ Hành, nếu như chàng không nghe lời, ta sẽ...”
Do không nghĩ ra lời đe dọa nào đó thích hợp, ta hơi bị nghẹn lời.
Kết quả Tạ Hành hất cằm, cười nhìn sang ta: “Nàng sẽ thế nào?”
“Ta sẽ không ngủ cùng chàng nữa.”
Sau đó ta trừng mắt nhìn Tạ hành mở nắp, gọn gàng uống hết tổ yến.
Chàng đặt muỗng xuống, vươn cánh tay sang ta, nhẹ giọng nói:
“Tang Tang, qua đây, để ta ôm.”
Ta đi qua, vừa đi đến nơi đã bị một vòng tay mạnh mẽ kéo vào lòng.
“Tiểu Phù Tang à...”
Chàng vuốt tóc ta, ghé sát vào tai ta, hơi thở ấm nóng khiến ta tim đập rộn ràng, ruột gan nóng ran.