Chỉ nghe thấy một tiếng rắc giòn vang, xe ngựa nháy mắt đã chia năm xẻ bảy. Phó Lăng Nghi xoay người bật dậy, che chở Từ Ưng Bạch sau lưng, hoành đao bên hông lập tức tuốt ra khỏi vỏ, đánh bay ánh đao gần trong gang tấc.
Y đá vào ngực một tên thích khách, máu tươi trào ra, đầu thân hai nửa.
Hoành đao chém xiên lập tức ngoặt sang ngang, lao vút tới.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, đầu của đám thích khách vừa lao tới đều bị chặt đứt, cặp mắt vẫn trừng to như thể không dám tin, vô định nhìn vào không trung.
Mục tiêu của đám thích khách là Từ Ưng Bạch. Ám vệ Từ phủ cũng đã giao đấu với chúng, nhưng dù sao bọn họ cũng vẫn là người mới, kinh nghiệm non nớt, không sánh được với những tên lão làng này, rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong.
Phó Lăng Nghi tựa như ác lang bảo vệ bên cạnh Từ Ưng Bạch.
Năm sáu thanh đao nhuốm máu đâm thẳng về phía hắn.
Lấy ít địch đông đã khó, mà trong hai người chỉ một người có thể đánh.
Đao kiếm trước mắt nhanh tới nỗi chỉ còn tàn ảnh, mà Phó Lăng Nghi lại vướng tay vướng chân. Từ Ưng Bạch nhíu mày muốn trốn tránh, trường đao kia chỉ còn cách hắn ba tấc thì bị Phó Lăng Nghi kịp thời chặn lại.
Người ấy liều mạng xông pha trong đao kiếm, lưỡi kiếm sắc bén tựa như chỉ cách cổ y một sợi tóc.
Rồi y hướng mũi đao, nhẹ nhàng giảm bớt lực, hoành đao mổ sống thân thể từ dưới lên trên, đầu cũng bị chém thành hai nửa, chém sắt như chém bùn.
Ngay sau đó, Phó Lăng Nghi xoay người về sau tránh thoát lưỡi đao, cúi người thành một tư thế cực kỳ vặn vẹo, hoành đao và vôi tôi đồng loạt được vung lên. Hắc y thích khách che mắt gào lên thảm thiết, hoành đao đi tới đâu máu tươi lập tức phun trào tới đó.
Trong vòng nửa nén hương, thích khách xung quanh bị chém không còn manh giáp, không một ai có thể lại gần Từ Ưng Bạch. Những kẻ dám bén mảng đều bị Phó Lăng Nghi điên cuồng tiễn xuống Diêm Vương điện.
Máu tươi văng tung tóe, ánh mắt y cuồng loạn khát máu, mặt nạ tử kim vấy bẩn đầm đìa, dưới gió tuyết đông lại thành băng, trang phục đỏ đen nhuốm đầy mùi máu càng trở nên u ám đáng sợ. Y tựa lang vương toàn thân huyết tanh đang tuần tra lãnh thổ của mình, ánh mắt như thợ săn nhìn con mồi, mà Từ Ưng Bạch phía sau lại tựa như mèo trắng được lang vương che chở, trải qua một trận chiến kịch liệt mà trên thân chẳng dính đến nửa giọt máu, sạch sẽ kinh người.
Máu nóng đặc sệt làm tan đi băng tuyết trên mặt đất.
Bốn năm tên thích khách còn lại bị ám vệ chi viện của Từ phủ bắt lại, Từ Ưng Bạch khoanh tay đứng đó, điềm tĩnh nói, "Giữ người sống, mang về thẩm tra."
Phó Lăng Nghi nghiến răng, ánh mắt hiểm ác dán chặt vào những tên thích khách bị vặn gãy tay chân và trật khớp hàm kia.
Trời đã tối, may thay đường phố cũng vắng người qua lại. Từ Ưng Bạch thở ra, lạnh lùng ra lệnh, "Hồi phủ."
Màn đêm buông xuống, tin tức trọng thần triều đình bị ám sát trọng thương đã truyền ra khắp thành Trường An.
Trong Từ Ninh Cung, Tiêu Uyển biết tin tức giận ném phăng chiếc ly vào tên ám vệ hoàng gia đang quỳ trước mặt, "Đồ vô dụng! Ai gia nuôi các ngươi để làm gì?! Đến một tên văn nhân trói gà không chặt cũng không giết nổi!"
Tên ám vệ vất vả lắm mới nhặt về được cái mạng dưới tay Phó Lăng Nghi run lên như cầy sấy, "Bên cạnh Từ Ưng Bạch có một ám vệ cực kỳ lợi hại, thứ thuộc hạ vô năng! Thỉnh nương nương trách phạt!"
"Mau đi tìm hiểu xem có thực là hắn bị trọng thương hay không!" Tiêu Uyển lòng nóng như lửa đốt.
Ám vệ lập tức vâng mệnh, vội vàng rời Từ Ninh Cung.
Ngụy Chương bên cạnh Tiêu Uyển ánh mắt thâm trầm, "Mẫu hậu, hắn đúng là... con trai Từ mỹ nhân sao?"
"Sao ai gia có thể sai được!" Ánh mắt Tiêu Uyển như muốn bốc ra lửa, "Hắn giống đồ đê tiện kia như vậy, ả đàn bà kia cũng là người Gia Lăng. Nếu ai gia gặp hắn sớm một chút thì sao có thể để hắn tiêu dao mấy năm nay."
"Năm đó ả đê tiện kia khiến phụ hoàng con mê mẩn đến thần hồn điên đảo, còn muốn phế hậu, phế Thái tử," Tiêu Uyển quay đầu nhìn đứa con vô năng kia, "Nếu ai gia không lập kế giết ả, con cho rằng hai ta còn có thể ngồi đây sao?"
"Nào ngờ con trai ả sống dai vậy, thế mà lại không chết."
Ngụy Chương nghe vậy sắc mặt càng ngày càng âm trầm, không khỏi nghĩ tới những lời Lưu Thính Huyền nói hôm nay, lại nghĩ tới hôm nay Từ Ưng Bạch khuyên gã sớm dự liệu chuyện Nam Độ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Nếu Từ Ưng Bạch cũng là hoàng tử thì tại sao hiện giờ lại khuyên gã đi Nam Độ? Lưu Thính Huyền còn xem ra hiện tượng thiên văn như vậy...
Tiêu Uyển lúc này lại nói, "Chương nhi, hiện tại con nhất định không thể đi! Nếu muốn đi thì giết Từ Ưng Bạch rồi hãng đi."
"Con ở Nam Độ mà hắn thì ở lại Trường An, chẳng phải là cho hắn cơ hội đoạt quyền sao? Nếu hắn xưng vương, kích động chúng thần, Giang Nam ngoài tầm với, Trường An lấy đâu ra chỗ để con an thân nữa! Đến ngai vàng cũng chắp tay dâng cho hắn?"
"Nhưng Ô Quyết đang tràn tới... trước đây hoàng thúc dự đoán bọn họ sẽ không cam chịu bỏ qua nên đã bàn bạc tốt kế sách Nam Độ với trẫm rồi," Ngụy Chương vô cùng khó xử, "Nếu A Cổ Đạt Mộc đánh đến Trường An thì trẫm cũng giữ được mạng."
Nếu Ô Quyết muốn tiến đến Giang Nam thì còn phải vượt qua nhiều nơi hiểm yếu, hơn nữa Túc Vương có bắc phủ binh tọa trấn, Ngụy Chương cho rằng ít nhất mình còn có thể an ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế đến chết.
Nếu cứ ở lại Trường An, Ô Quyết mà tới thì đầu gã mới là thứ phải dời đô.
"Chuyện Nam Độ trước mắt không cần vội, hoàng thúc con cũng không phải đèn cạn dầu," Tiêu Uyển nói, "Không bằng để hắn và Từ Ưng Bạch tranh đấu với nhau trước, nếu lưỡng bại câu thương thì ngôi vị hoàng đế của con mới càng vững vàng."
"Giờ thì phải xem xem hắn có bị thương thật không đã."
Bên trong Từ phủ đèn đuốc sáng trưng.
Dòng người ra vào không ngừng, không bưng máu loãng thì cũng bưng thuốc. Hai vị thái y hoàng đế phái tới ngồi chờ nghiêm chỉnh ở gian ngoài, chưa được gọi vào thì một người thân toàn là máu đã vào trước.
Trong hầm ngục bí mật của Từ phủ, nhóm ám vệ đang đối diện với những tên thích khách bị xẻo nửa người, máu me đầm đìa ra sức gào thét, cần cù dọn dẹp đống hỗn độn này.
Phó Lăng Nghi bước vào phòng, đi qua bình phong rồi quỳ xuống. Trên mặt y vẫn còn vương máu nhớp nháp nhưng bề ngoài lại cụp mắt đến là ngoan ngoãn, khiến Tạ Tĩnh Vi đang chép Đạo đức kinh ớn lạnh một trận.
Phó Lăng Nghi nói với Từ Ưng Bạch cũng đang chép kinh, "Tra ra rồi."
Từ Ưng Bạch không buồn nâng mí mắt, khẳng định, "Hẳn là Thái hậu."
"Phải."
Từ Ưng Bạch buông bút, cười lạnh, "Quả nhiên."
Kiếp trước bị ám sát nhiều lần nên kiếp này sống lại, hắn cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân Ngụy Chương muốn giết mình, suy đi tính lại, chỉ có một khả năng.
Ngụy Chương đã biết hắn là huynh đệ cùng cha khác mẹ của mình, gã lo ngôi vị hoàng đế khó giữ nên quyết tâm hạ sát.
Ban đầu nhất định Ngụy Chương sẽ không nhận ra hắn, nếu không sẽ không để yên cho hắn trong triều ba năm, người duy nhất nhận ra chỉ có thể là Thái Hậu Tiêu Uyển, người từng ở tại hậu cung cùng mẹ hắn.
Kiếp này bị ám sát sớm hơn là do sự sắp đặt của hắn và lời nói của Lưu Thính Huyền mà thôi.
Tiếc là bọn người đó không được như ý nguyện, vụ ám sát này hắn còn không tổn thương lấy một sợi tóc, người bị trọng thương đang nằm liệt giường là Lý Khoái Tử.
Lý Khoái Tử nóng lòng hộ chủ, bị chém hai đao, suýt nữa mất mạng.
Thái y chờ bên ngoài được triệu kiến vào, dưới ánh lửa tối tăm không thấy rõ mặt người nên đương nhiên tưởng Lý Khoái Tử là Từ Ưng Bạch. Bọn họ bắt mạch một lúc, đưa mắt nhìn nhau, qua loa kê đơn rồi vội vàng lui ra ngoài.
Từ Ưng Bạch xếp lại xấp Đạo đức kinh đã chép xong, quay đầu nhìn Phó Lăng Nghi, "Đi thay quần áo đi, đêm nay ở lại đây. Dù "ta" đã bị trọng thương nhưng bọn họ không dễ dàng bỏ qua vậy đâu."
Đúng như lời hắn nói, quả nhiên nửa đêm lại có hai đám người nữa tới. Phó Lăng Nghi và ám vệ gác đêm giết sạch tất cả những người lại gần Từ phủ, máu tươi văng khắp sân. Phó Lăng Nghi nhìn mớ lộn xộn đầy ghét bỏ, phân phó ám vệ bên cạnh, "Dọn dẹp sạch sẽ hết đi, đừng để chủ tử thấy chút máu nào."
Lúc này trời đã tờ mờ sáng.
Phó Lăng Nghi quay đầu, thấy trong phòng vẫn sáng đèn. Ngọn đèn dầu lập lòe chiếu vào đáy mắt y, nền tuyết xung quanh trong suốt cũng vương lây sắc màu ấm áp ấy.
Từ Ưng Bạch chưa ngủ sao?
Y vốn định đi tới nhưng trên người lại đầy mùi máu tanh, nuốt xuống vài lần rồi về phòng thay quần áo.
Y lặng lẽ đẩy cửa ra, thấy đằng sau tấm bình phong, Từ Ưng Bạch khoác tấm áo lông chồn dày, gối đầu lên tay ngủ say.
Có thể vì lo đèn tắt làm hắn tỉnh dậy, cũng có thể chính hắn muốn cho tỳ nữ hầu hạ nghỉ ngơi sớm nên nói sẽ tự tắt đèn, vậy nên đèn này thắp cả một đêm.
Dưới ánh lửa heo hắt, gương mặt say ngủ kia tựa thần tiên.
Than trong phòng đã đỏ hồng, thiếu chút nữa là thành tro, trong phòng tương đối ấm áp nhưng đốt ngón tay Từ Ưng Bạch vẫn tái nhợt. Hắn thực sự rất sợ lạnh, mỗi khi trời trở lạnh làn da sẽ đỏ bừng lên hoặc tím tái, Huyền Thanh Tử chăm bẵm mười mấy năm cũng không thấy khá lên.
Từ Ưng Bạch cau mày ngủ không yên, đôi môi tái nhợt mím chặt, trên bàn là Đạo đức kinh vừa chép, sách luận và thư từ.
Hơi thở người ấy rất nhẹ, lồng ngực dường như không hề phập phồng, tựa như một mỹ nhân được tạc từ bạch ngọc, đẹp đến vô thực.
Phó Lăng Nghi nhìn Từ Ưng Bạch, yết hầu hơi động, vẻ mặt vốn bình tĩnh vô thức trở nên vặn vẹo điên cuồng. Y vươn tay muốn chạm vào người kia, khi sắp chạm tới xương chân mày thì đột ngột rụt về, dường như người này là một thứ đồ sứ quý giá đầy vết nứt, thật sự không chịu nổi một cái chạm nhẹ tựa lông hồng.
Vụ ám sát hôm nay vô cùng nguy hiểm, nếu y không ở đó, không biết Từ Ưng Bạch có thể bình an trở về hay không.
Kiếp trước, vào lúc sắp sửa đi Nam Độ, Từ Ưng Bạch mới mang y ra ngoài, không như kiếp này y được ở cạnh người từ sớm như vậy. Ánh mắt y tối sầm, kiếp trước trong thời khắc hung hiểm như vậy, Từ Ưng Bạch thoát được bằng cách nào?
Hiển nhiên hắn không biết võ công, trên tay chỉ có vết chai mỏng ở đầu ngón tay, liếc mắt là biết một thư sinh văn nhược, trốn đâu cho thoát những tên thích khách cùng hung cực ác đó.
Phải chăng là bị thương nặng, hay suýt chút nữa đã mất mạng? Có ai tới cứu hắn không, hay phải tự mình trốn thoát?
Phó Lăng Nghi nhớ lại kiếp trước khi gặp Từ Ưng Bạch, hắn đã không rời được chén thuốc, sức khỏe cực kém, lúc nào cũng ho khan, trên khăn tay trắng thường có vết máu đỏ ghê người.
Có vẻ hắn đã tránh không thoát một lần ám sát nào đó, thân thể bị tổn thương nghiêm trọng.
Đã ra nông nỗi này mà hắn vẫn quật cường đứng dậy, muốn làm điều gì đó cho bá tánh đang chật vật cầu sinh trên toàn bộ Đại Tấn đang trên đà sụp đổ này.
Nhưng chưa kịp làm, hắn đã thân chết hồn tiêu, táng thân sông nước.
Hồi ức ấy kịch liệt kích thích thần kinh yếu ớt.
Phó Lăng Nghi đột nhiên nhắm mắt lại, không muốn lại nhớ về ký ức tựa ác mộng kia nữa.
Y lẳng lặng ngồi quỳ, ánh mắt dõi theo gương mặt Từ Ưng Bạch, tâm tư chưa nói âm ỉ cháy, chậm rãi thiêu đốt trái tim.
Phó Lăng Nghi nhịn xuống, lòng bàn tay bị bấm đến bật máu.
Kiếp trước kiếp này y vẫn là Phó Lăng Nghi như cũ, linh hồn và ký ức chưa hề thay đổi, nhưng Từ Ưng Bạch trước mắt thì sao?
Y mơ màng nghĩ lại, khi vừa tỉnh lại ở thế giới này mình chỉ muốn chạy ra ngoài tìm Từ Ưng Bạch, vì vậy mà bị cai ngục đánh gãy chân.
Từ Ưng Bạch tới đón, y vui muốn phát điên.
Nhưng bây giờ...
Vẻ mặt Phó Lăng Nghi vừa u ám vừa cuồng si, nỗi đau đớn trong mắt dường như muốn nuốt chửng lấy y.
Kiếp trước kiếp này, gặp được hai Từ Ưng Bạch, có thể coi là cùng một người không?
Y không biết tại sao kiếp này người kia lại tìm mình sớm như vậy, cũng chưa từng gặp một Từ Ưng Bạch điềm tĩnh dịu dàng khi ở bên bạn bè thân thích, thậm chí còn chịu nói đùa.
Trong ký ức rối rắm và cực kỳ thống khổ của y, Từ Ưng Bạch vốn ít nói, cũng không có thân hữu gì, thường xuyên lẻ bóng bước đi, chỉ có mình y xách đao hộ tống phía sau.
Hai người lặng lẽ đi qua biết bao cung đường.
Cung đường ấy thật dài, nhìn không thấy cuối.
Như vậy... Từ Ưng Bạch kiếp này và kiếp trước có thể xem là cùng một người không?
Phó Lăng Nghi không biết, kiếp trước y điên đến mức ngoài việc báo thù cho Từ Ưng Bạch thì chẳng còn nhớ gì nữa... sau khi trọng sinh lại mơ màng ngây ngốc một thời gian, chìm trong ký ức hỗn loạn và đau đớn. Y thực sự không rõ nữa.
Nếu coi là cùng một người thì sao? Như vậy cũng có lý, cả hai đều là Từ Ưng Bạch, cùng một khuôn đúc ra, từ đầu đến chân giống hệt nhau.
Không sai chút nào.
Nhưng y cũng hiểu rõ rằng, bất luận cả hai có phải cùng một người hay không thì kiếp trước Từ Ưng Bạch cũng đã chết.
Vạn tiễn xuyên tâm, ngã sông mà chết.
Người chết không thể quay về.
Trên đời nào có chuyện nhiều người sống lại như vậy.
Phó Lăng Nghi vừa thống khổ vừa rối rắm, y không tài nào coi bọn họ là cùng một người được.
Huống chi Từ Ưng Bạch sáng trong tựa vầng minh nguyệt, bất luận là khi nào, ở đâu cũng đều nên được trân trọng. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, y cũng tuyệt đối không thể coi người này là cái bóng của kiếp trước mà đặt nặng những tâm tư không thể nói ra.
Y cho rằng điều đó đối với Từ Ưng Bạch dù kiếp trước hay kiếp này cũng là một sự xúc phạm và sỉ nhục.
Thế nhưng hai kiếp lại chỉ có một mình y, thiên hạ này cũng chỉ có một Từ Ưng Bạch, không có cách nào mang Từ Ưng Bạch kiếp trước đến đây...
Mới nhìn thấy ba chữ này Phó Lăng Nghi đã muốn phát điên, huống chi là gặp người sống. Cốt yếu là... y không kiềm chế được bản thân.
Từ Ưng Bạch kiếp này là thật, cũng vẫn còn sống.
Là ấm áp, là mỉm cười, là nhẹ nhàng chỉ bảo, cũng là lạnh giọng quát khẽ.
Một con người thật sự sống động hơn trong hồi ức của y biết bao nhiêu.
Mạch máu bên thái dương đập mạnh, răng môi nồng mùi máu, vẻ mặt vặn vẹo đến đáng sợ, y siết chặt nắm tay, vừa khổ sở vừa chán nản, nhưng lại không dám thở quá mạnh vì sợ người kia tỉnh giấc.
Y tựa như con sói đói, đã chẳng màng trước mắt mình là thức ăn hay là độc dược.
Từ Ưng Bạch à... Nhiều lần nhắc nhở, nhiều lần giãy giụa, lần nào y cũng tự nhủ không nên trầm luân, không thể trầm luân, không được phép trầm luân... nhưng rốt cuộc vẫn muốn lại gần, muốn chạm đến.
Bóng hình tươi cười trước mặt tựa như hoa trong gương, trăng trong nước.
Quả thực là... uống rượu độc giải khát.
Lý trí và tình cảm điên cuồng giằng xé, lý trí nói với y Từ Ưng Bạch kiếp trước đã chết, kiếp này và kiếp trước không phải cùng một người, nhưng tình cảm lại bảo y rằng, chấp nhận đi, trên đời này chỉ có một Từ Ưng Bạch, chẳng lẽ người trước mắt không phải Từ Ưng Bạch hay sao? Ngoại trừ người này, kiếm đâu ra Từ Ưng Bạch thứ hai?
Không thể nào!
Y tìm ai?
Còn có thể tìm ai?
Hết cách.
Khoang miệng ngập tràn vị máu, y vô thức cúi xuống.
Y không phải là người thông minh nhưng cũng chẳng đến nỗi không biết nghĩ, muốn làm gì thì làm bất chấp, vậy nên y không biết, không hiểu, cũng không nghĩ ra. Ngoại trừ việc gắt gao bảo vệ Từ Ưng Bạch, ở bên cạnh người ấy, Phó Lăng Nghi không biết mình nên làm gì, hay có thể làm gì.
Nhìn một mảnh góc áo của người ấy, đáy mắt y chợt trào nước.