Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 158



Chương 158

 

Người phụ nữ quầy tiếp tân hung hăng ném xuống những lời nói này, giọng điệu chua ngoa, nhưng cũng không thể không thừa nhận, lần này người mạo nhận trông cũng thật xinh đẹp, trên khuôn mặt chưa trang điểm đã xinh đẹp động lòng người.

 

Diệp Mai Hoa bị lời của cô ta làm cho ngại ngùng đỏ cả mặt, nhưng lại không dám thật sự rời khỏi.

 

Nhưng đến vội quá, cô đã quên mang điện thoại, muốn gọi điện thoại cho Tạ Minh Thành cũng không được.

 

Liền vào lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.

 

“Diệp Mai Hoa?”

 

Diệp Mai Hoa quay đầu lại, liền nhìn thấy giám đốc Trịnh, đối phương vào lúc nhìn thấy cô cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

 

Ấn tượng của Giám đốc Trịnh với Diệp Mai Hoa vẫn tính là không tồi, cho dù sau này cô đã rời khỏi Long Đằng, vẫn nhớ người này.

 

“Sao cô lại ở đây?”

 

Diệp Mai Hoa vội vàng nói: “Giám đốc Trịnh, có thể giúp tôi liên hệ một chút với tổng giám đốc Tạ không?”

 

Trịnh Thành càng kinh ngạc hơn, nói: “Cô muốn tìm tổng giám đốc Tạ, cô…”

 

Lời vẫn chưa nói xong, tầm mắt của Trịnh Thành rơi ở trên tay Diệp Mai Hoa, nhìn thấy một hộp cơm lớn kia.

 

Anh ta cảm thấy một màn này cảm giác rất quen thuộc.

 

Diệp Mai Hoa khó xử nói: “Tổng giám đóc Tạ bảo tôi đưa cơm đến đây, nhưng tôi quên mang theo điện thoại, hiện tại không vào được”

 

“Như vậy… Vậy tôi giúp cô cầm lên đi?”

 

Diệp Mai Hoa lập tức muốn đồng ý, nhưng vừa nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến ý tứ trong điện thoại của Tạ Minh Thành, là để cô tự mình đưa đến.

 

Cô cắn căn răng, nói: “Không cần đâu, tôi vẫn là tự mình đưa đến đó đi”

 

Nhưng câu này ở trong tai Trịnh Thành liền biến thành một mùi vị khác, ánh mắt cũng sản sinh sự thay đổi nhỏ, nhưng vẫn là hết sức chân thành khuyên bảo một chút: “Cô hiện tại không phải là bảo mẫu của tổng giám đốc sao? Có chút chuyện không thể nghĩ quá nhiều, làm người phải biết điểm dừng”

 

Diệp Mai Hoa lờ mờ một lúc: “Giám đốc Trịnh, t Tôi không phải bảo mẫu sao?

 

Nhưng, chuyện hiện tại cô làm, không có gì khác với bảo mẫu cả.

 

Thậm chí, ngay cả chuyện bảo mẫu không phải làm, cô cũng phải làm.

 

Diệp Mai Hoa cắn chặt môi dưới, không phản bác.

 

Trịnh Thành lại nói: “Hơn nữa, cô hiện tại cũng quả thật không thích hợp đi lên, hôm nay… Vợ sắp cưới của tổng giám đốc cũng đã đến rồi”

 

Diệp Mai Nhung cũng đã đến rồi?

 

“Đưa đồ cho tôi đi, tôi thay cô đưa lên, cô hiện tại nhanh chóng trở về đi”

 

Diệp Mai Hoa do dự một lát, vẫn là đưa cơm và đồ ăn giao cho giám đốc Trịnh.

 

Nếu như Diệp Mai Nhung ở đây, cô quả thật không thích hợp xuất hiện, Tạ Minh Thành chắc chắn không hi vọng thân phận của cô bị phát hiện.

 

Trịnh Thành xách hộp cơm đó liền đi lên, còn đặc biệt đi đến văn phòng tổng giám đốc, nhưng vẫn chưa đi đến, liền nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm khéo léo, quần áo gọn gàng xinh đẹp vẻ mặt tức giận đứng ở cửa văn phòng.

 

Trịnh Thành liếc nhìn vội vàng thu lại tầm mắt, đó là vợ chưa cưới của tổng giám đốc, anh ta lại không dám nhìn chằm chằm.

 

Gõ cửa, sau khi có được sự cho phép, Trịnh Thành mới cẩn thận từng li từng tí đi vào, đóng cửa lại.

 

Tạ Minh Thành ngẩng đầu lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, nói: “Có chuyện gì?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.