Chương 378 – Tất cả chúng ta đều là người tốt
📚 Đêm về khuya, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ ven thành phố.
Dưới ánh sáng lộng lẫy phồn hoa, có một tòa nhà kỳ lạ tối om không ánh sáng, từ tầng cao nhất đến tầng dưới cùng đều đen thui, đứng sừng sững đối diện với trung tâm thương mại lớn nhất trung tâm thành phố, như một con quái vật khổng lồ có thể hấp thụ ánh sáng xung quanh.
Bước gần hơn vào trong tòa nhà, sẽ phát hiện ra tòa nhà 36 tầng nhìn ra thành phố thịnh vượng này thực chất là một sản phẩm bán thành phẩm chưa hoàn thành.
Bên ngoài tường xi măng có chấn song thép, phần lớn tường vẫn chưa xây kín, mép phòng trực tiếp lộ ra bầu trời đêm, từ bên ngoài có thể nhìn thẳng vào bên trong phòng.
Điều kỳ lạ là những căn phòng này không hề trống không, theo ánh đèn mờ ảo nhiều màu sắc, có thể mơ hồ nhìn thấy bài trí của các căn phòng trong đêm.
Trong một số phòng có đặt đệm giường đơn giản, túi ngủ và bàn làm việc, trên mặt đất có một ấm đun nước, 2, 3 cuộn giấy vệ sinh, vừa nhìn đã biết có người cư trú.
Còn trong một số phòng khác chỉ bày một bàn thờ, trên đó có ảnh thờ đen trắng, bên cạnh là một dĩa táo, một lư hương và một lọ đựng tro cốt.
Trong lư vẫn còn bốn nén hương chưa cháy hết, chứng tỏ vừa rồi có người đến dâng hương.
Hương bốc lên nghi ngút, tro tàn rơi vãi trên mặt đất, chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong đêm, một người đàn ông tay trái cầm túi táo nặng trĩu, tay phải cầm túi tiền giấy và thuốc lá, kẹp chặt điện thoại giữa cằm và bả vai, nhẹ giọng lên tiếng: "Alo? Tôi vừa mới thắp hương bên phòng chị Lý, cô đang ở đâu rồi?"
Đây là một giọng nam trẻ trung trong trẻo và sạch sẽ.
"Thắp xong tầng mười bảy rồi." Trong điện thoại vang lên một giọng nữ, nghe giọng nói thì cũng không lớn tuổi, "Vậy chúng ta gặp nhau ở nhà Vương ca tầng mười tám nhé?
Người đàn ông nói xong, khó khăn vung tay lên cúp điện thoại.
Giọng nữ đằng kia im lặng một lúc rồi trầm giọng nói: "Viên Quang, hai tuyển thủ tử trận tiền mùa giải năm nay, chúng ta còn chưa thắp hương cho bọn họ."
Động tác cúp điện thoại của người đàn ông khựng lại, quả táo đang cầm trên tay bỗng nhiên nặng trịch, anh ta thõng tay xuống từng chút một, hai vai chậm rãi gập lại, cúi đầu xuống, thở ra một hơi dài. "... Đợi thắng trận cuối cùng, chúng ta sẽ cùng nhau đi thắp hương cho bọn họ."