Ta phong thần trong trò chơi kinh dị ( Tên gốc : 我在无限游戏里封神 )
Tác giả : Hồ Ngư Lạt Tiêu
Edit: Hằng Nguyễn
Chương 363 – Giao diện điều khiển câm lặng
📚 Đèn đỏ cứu hộ phòng cấp cứu của bệnh viện phụt tắt, Bạch Liễu ngồi trên băng ghế chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía phòng cấp cứu phía sau Dương Chí, vô tình liếc nhìn Dương Chí đang đứng trước mặt.
Chỉ là một thoáng liếc mắt qua, cho dù biết rằng Bạch Liễu sẽ không thể nhìn thấy mình, Dương Chí vẫn có cảm giác miệng, mũi và ngũ tạng đều đông cứng.
Dương Chí vốn nghĩ Bạch Liễu ngay lập tức sẽ lao nhanh đến phòng cấp cứu, nhưng Bạch Liễu không, hắn chỉ liếc nhìn bảng đèn trong phòng cấp cứu rồi thu lại tầm nhìn của mình.
Bạch Liễu làm một hành động khiến Dương Chí nổi da gà. Hắn cúi đầu, chậm rãi chọn ra một quả còn nguyên trong túi quýt dập nát dưới chân, dùng ngón tay thon dài trắng nõn bóc ra, cẩn thận nhai từng miếng một trong miệng.
Nước quýt ngọt vàng từ ngón tay của Bạch Liễu nhỏ giọt xuống đất.
Sau đó, Bạch Liễu rũ mắt xuống, giọng đều đều nói: "Thật lãng phí, ngon như thế này mà rơi gần hết rồi, tốn cả mớ tiền."
Rõ ràng chỉ là đánh giá và hành động bình thường, nhưng trong trí nhớ của Bạch Liễu, Dương Chí có thể cảm nhận được rõ ràng một cỗ sát ý trên lưng, hắn cảm thấy sởn tóc gáy, sự kinh hoàng và sợ hãi khiến Dương Chí rất nhanh giãy dụa tỉnh lại từ trong trí nhớ.
Hắn mở mắt ra mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc.
"Cậu bị gì vậy?" Giọng nói cáu kỉnh của Khổng Húc Dương vang lên "Đang nói chuyện thì đột nhiên dừng lại, muốn nói chuyện thì cứ nói đi, cứ làm cụt hứng mãi."
Dương Chí lắc đầu, cố hết sức há to miệng lắc đầu để phát ra tiếng, nhưng cổ họng và mũi dường như bị bông ướt che kín nên không thể phát ra âm thanh.
Đầu óc hắn choáng váng, cảnh tượng trước mắt quay cuồng, tầm nhìn bên cạnh tạo ra từng lớp từng lớp quầng sáng đầy màu sắc, Dương Chí nằm rạp trên mặt đất không ngừng nôn khan, phải dựa vào cành cây để nâng đỡ cơ thể yếu ớt của mình.
Trong trí nhớ của Bạch Liễu, sát khí và dục vọng đối với kẻ sát nhân quá mạnh, Dương Chí không có cách nào tiêu hóa, đối phó với ác ý to lớn này nhắm thẳng vào mình, chỉ có thể chấp nhận sự khống chế của nó, trở thành nô lệ của ký ức Bạch Liễu.
...... Thật là khủng khiếp.
Dương Chí tiêu hóa ký ức của nhiều người như vậy, nhưng trong trí nhớ của hắn chưa bao giờ trải qua dục vọng tột độ đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ gây ra phản ứng kháng cự sinh lý.
Nhưng điều đáng sợ hơn nữa là dù có cảm xúc mãnh liệt như vậy nhưng đương sự lại tỏ ra bình thản, như thể sự tự chủ đối với mức độ cảm xúc này đã quen từ lâu.
Dương Chí ghê tởm một hồi mới khôi phục được một chút, nắm cánh tay của Khổng Húc Dương, đang định nói thì thấy Khổng Húc Dương hai mắt sáng lên, cắt ngang lời hắn, vội vàng nói: "Có cái gì đang tới!"