Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 281: Anh có muốn thay tôi trong giải đấu không?



Ta phong thần trong trò chơi kinh dị ( Tên gốc : 我在无限游戏里封神 )
Tác giả : Hồ Ngư Lạt Tiêu
Edit: Hằng Nguyễn

Chương 317 – Anh có muốn thay tôi trong giải đấu không?

📚 Bên trong nhà kho.

Mộc Kha quỳ rạp trên mặt đất, ôm đầu cuộn thành một cụm, hai mắt thất thần lẩm bẩm một mình: "Quên đi, để tôi quên đi, quên hết đi!"

Rải rác xung quanh Mộc Kha là hơn một chục cây bút đã qua sử dụng và một đống giấy vụn viết đầy chữ.

Nét chữ trên đống giấy vụn này ban đầu rất gọn gàng, ngay ngắn, nhưng càng về sau càng trở nên lộn xộn, cứ như người viết chúng lúc đầu còn miễn cưỡng duy trì đầu óc tỉnh táo, nhưng sau đó đã mất đi lý trí, chỉ có thể viết vẽ lung tung nguệch ngoạc trên giấy.

Mặt trước của mỗi tờ giấy là một số bảng biểu hình thù kỳ lạ, mặt sau thì vẽ dày đặc hình mặt nạ tên hề vặn vẹo rất quái đản.

Các bảng biểu đều là bảng so sánh, nội dung của chúng khá lạ.

Bảng so sánh là gì? Bảng so sánh tức là so sánh sự khác biệt giữa hai thứ trông rất giống nhau, chẳng hạn như so sánh sự khác biệt giữa chuối ta và chuối tây, kiwi xanh và kiwi vàng.

Mộc Kha thì lập bảng so sánh giữa hai người với nhau.

Cậu so sánh sự khác biệt giữa 【 Bạch Liễu 】 và 【 Bạch Lục 】.

Bảng so sánh của Mộc Kha rất chi tiết, liệt kê ngoại hình, cuộc đời và lai lịch, cậu viết tất cả những gì đã xảy ra với Bạch Liễu và Bạch Lục như thể đang viết một biên niên sử, sau đó so sánh từng người một.

Mộc Kha lẩm bẩm một mình: "Không giống nhau, Bạch Liễu và Bạch Lục khác nhau."

"Bạch Liễu đã cứu mình ..." Mộc Kha vò đầu, ánh mắt đăm đăm, "Nhưng Bạch Lục cũng đã cứu mình."

"Bạch Liễu chỉ là một nhân viên bình thường từng bị mình ăn hiếp, anh ấy sẽ không làm nhiều chuyện tổn thương người khác như Bạch Lục..."

Tâm trí Mộc Kha không ngừng lóe lên những chi tiết và ký ức khác nhau.

Bạch Liễu nở nụ cười thao túng Trương Khôi bắt hắn chết, lừa gạt linh hồn của Mục Tứ Thành vào thời điểm mấu chốt nhất của trò chơi, lợi dụng điểm yếu của Lưu Giai Nghi để dụ cô bé vào đội, ôm lấy Đường Nhị Đả mình đầy thương tích, nhẹ nhàng thì thầm 【Tôi xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra với anh】mà mặt không hề có chút cảm xúc.

【Hãy cho tôi linh hồn của anh, để tôi chuộc tội cho những gì Bạch Lục đã làm với anh. 】

Bạch Liễu nâng cằm không chút cảm xúc, nhìn xuống Mộc Kha, nhẹ giọng nói:

【Nếu cậu cứ mãi vô dụng như vậy, tôi sẽ bỏ rơi cậu. 】

【Tôi không muốn những kẻ vô giá trị theo đuôi mình, Mộc Kha. 】

Bạch Liễu sẽ làm những điều tổn thương người khác. Hắn không làm là bởi vì hắn chỉ là một người bình thường có vị trí tầm thường, không hề có năng lực và thân phận gì.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.