Tống Dịch Hành chậm rãi để tay Hứa Lang xuống, nhưng mà không có hoàn toàn buông ra, "Hiện tại chắc cảnh sát cũng tới rồi." Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt thản thiên.
"Vậy chúng ta mau tới hiện trường."
"Tò mò cái gì?" Tống Dịch Hành quay đầu nhìn về phía Hứa Lang, "Hung thủ giết người?"
Hứa Lang nhìn sang chỗ khác, ấp a ấp úng, "Em, em chỉ là, muốn học một chút kinh nghiệm."
Khẩn trương, nói sai rồi, Hứa Lang ảo não mà vỗ đầu mình.
Tống Dịch Hành mặt đầy ý cười nhìn Hứa Lang, "Đi, tôi đi với em học tập thêm kinh nghiệm." Lôi kéo Hứa Lang đi ra bên ngoài.
Căn biệt thự kia đang bị rất nhiều người vây quanh, hiện trường phạm tội hầu như bị phá huỷ hết.
Hiện trường ồn ào, trừ bỏ tiếng mọi người đang nhốn nháo ra, Hứa Lang hình như còn nghe được âm thanh của âm nhạc.
Âm điệu này hơi hơi quen tai, là cái gì ta?
Trong lúc Hứa Lang đang suy nghĩ về âm thanh kia, Tống Dịch Hành lợi dụng thân hình cao lớn của mình thành công lôi kéo cậu chen vào phía trước đám người.
"Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối đáng yêu của mẹ, đôi tay mẹ nhẹ nhàng quạt mát cho con."
Khúc hát ru!
Ở một bên đầu của thi thể nữ có một cái di động, di động phát ra khúc hát ru một lần rồi lại một lần, làn điệu ấm áp tuyệt đẹp, hoàn toàn đối lập với hiện trường án mạng thê thảm.
Trong làn nhạc đệm ấm áp, thi thể nữ an an tĩnh tĩnh mà nằm trên mặt đất, làn da trắng bệch không hề huyết sắc được phụ trợ bởi bùn đất đen sạm càng làm cho cảnh tượng thêm phần quỷ dị, tóc đen ướt mềm quấn quanh trên cổ, trên gương mặt còn có vào con giun đang mấp máy.
Hai chân thi thể mở rộng, phơi bày bộ phận kinh khủng nhất trên cơ thể ra trước mặt mọi người, bộ phận dưới đã bị bao vây bởi máu tươi dày đặc, hỗn tạp cùng bùn đất xung quanh.
Trải qua một đêm mưa to gió lớn, mùi máu tươi gay mũi ngày hôm qua nay đã phai nhạt rất nhiều, tầm mắt Hứa Lang chuyển hướng về phía hai tay trên đỉnh đầu của thi thể, hai cánh tay thon dài tuyết trắng bị dây thừng màu nâu cột chặt lại, hình thành một thế tay hình hoa sen.
Hoa sen kết.
"Chắc chết quá, hiện trường phạm tội này giống y đúc lần trước a~."
"Là cùng một hung thủ!"
"Đã chết hai người rồi, lại tra không ra hung thủ, tôi muốn dọn đi!"
Mọi người vây xem nói chuyện nhốn nháo, Hứa Lang rút ra được một manh mối từ đối thoại của họ, hiện trường án mạng của nạn nhân nữ đầu tiên giống với của nạn nhân nữ thứ hai, trừ bỏ có người cố tình bắt chước tên hung thủ đầu tiên, muốn giá hoạ cho tên đó, thì tình huống xấu nhất đó là xuất hiện sát thủ liên hoàn.
Hơn nữa, không có một chút manh mối nào.
Hai vụ án giống nhau ở điểm nào? Tiêu chuẩn mà hung thủ tìm kiếm nạn nhân là gì? Trừ bỏ đều là nữ giới, khẳng định còn có một điều gì đó.
Đột nhiên, di động phía bên đầu của thi thể nữ giống như bị thứ gì cầm lên, "vèo" một cái, bay thẳng về phía Hứa Lang.
Hứa Lang còn đang cúi đầu suy nghĩ manh mối nên không chú ý tới, Tống Dịch Hành nhíu mày, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm thi thể nữ, một bàn tay vây quanh Hứa Lang, vươn một bàn tay khác chắn cái di động đang bay tới kia, "bang" một tiếng, di động rơi xuống mặt đất.
Game over.
Hứa Lang đột nhiên ngẩng đầu, nhanh chóng kéo lại cánh tay của Tống Dịch Hành, quả nhiên phía trên đã bầm một mảng to.
"Anh không biết né sao?" Giọng điệu Hứa Lang hơi cao, mày nhăn chặc lại.
Tống Dịch Hành cười nhẹ, đôi mắt "như có như không" liếc liếc thi thể nữ, tuỳ ý Hứa Lang nắm chặt tay mình, "Nhiều người chen chút như vậy, né không được. Quan trọng nhất chính là", Tống Dịch Hành khom lưng, dựa sát vào bên tai Hứa Lang, "Em không thể bị thương."
Vốn dĩ lời nói rất ám muội, nhưng trong loại hoàn cảnh này, cảm giác ái muội đó cũng bị tách ra hết.
"Đi, đi về em thoa dầu hoa hồng cho anh."
Hứa Lang kéo Tống Dịch Hành chen chúc ra khỏi đám người.
Đi được nửa đường, Hứa Lang dừng lại, ngây ngẩn cả người.
Vừa rồi chỉ chú ý đến cánh tay của Tống Dịch Hành, hiện tại suy nghĩ kỹ hơn, trong thời điểm xảy ra việc di dộng bay lên, mọi người tại hiện trường giống như không có ý thức vậy, không, căn bản là nhìn không thấy.
Những người khác nhìn không thấy có nghĩa là, công kích của quỷ quái là có sự khác biệt.
Hứa Lang như đang suy tư điều gì mà kéo Tống Dịch Hành về nhà, biểu tình trên mặt rõ ràng là đang suy nghĩ.
Tống Dịch Hành thở dài, cầm một chai dầu hoa hồng nhét vào trong tay Hứa Lang, "Thoa dầu giúp tôi." Trong giọng nói còn làm nũng một chút.
Ngữ điệu nói chuyện cùng với hình tượng cao lớn ôn nhu có một chút không hợp, cứ nhà là một con chó lông vàng to lớn, mặt mày uỷ khuất nhìn chủ nhân của mình.
Nhưng mà, vẫn là không thu hút được sự chú ý của Hứa Lang, vì thế, Tống Dịch Hành đành phải "tay làm hàm nhai", nắm tay Hứa Lang, chậm rãi vặn nắp chai dầu hoa hồng, sau đó lại kéo tay cậu thoa dầu lên cánh tay cho hắn.
Vốn dĩ chỉ cần thoa có năm phút, Tống Dịch Hành lại vuốt tay Hứa Lang, bắt tay của cậu phải thoa cho hắn tới mười lăm phút.
Thoa được một chút thì đến giờ đi làm, Tống Dịch Hành tiếc nuối mà rút tay lại, đặt chai dầu hoa hồng lên bàn.
Cho tới khi Tống Dịch Hành thay tây trang xong đi ra từ trong phòng ngủ, Hứa Lang mới tỉnh lại khỏi mớ suy nghĩ của cậu.
"Không thoa dầu hoa hồng sao?"
Tống Dịch Hành nhìn bộ dáng dại ra của Hứa Lang, không nhịn được cười cười, "Đã thoa xong lâu rồi."
Sau khi Tống Dịch Hành đi làm, Hứa Lang lại đi tới chỗ hiện trường.
Cảnh sát đã kiểm tra hiện trường vụ án xong, thi thể bị đem về cục điều tra, mặt đất không người dọn dẹp còn trộn lẫn máu của thi thể nữ.
Nam chủ nhân nhà này chắc hẳn là theo cảnh sát lấy lời khai rồi.
Cho nên, trong nhà hiện tại không ai.
Hứa Lang đi vào.
Cậu muốn kiểm chứng một chút phỏng đoán của mình có chính xác hay không.
Thiết kế của căn biệt thự đều khá giống nhau, chỉ là mỗi nhà mỗi hộ đều sẽ có cách trang trí khác nhau, Hứa Lang "ngựa quen đường cũ" mà điều tra hết toàn bộ những phòng quan trọng như phòng khách, phòng ngủ, vân vân. Nhưng vẫn không tìm được kết quả mong muốn.
Nhưng lại phát hiện một việc ngoài ý muốn.
Hứa Lang phát hiện một viên kẹo trái cây ở một góc xó xỉnh trong phòng ngủ.
Trong hai vụ án mạng, đều xuất hiện cùng một vật phẩm, hẳn là không phải sự trùng hợp.
Như vậy, giữa viên kẹo và án mạng chắc chắc có mối liên hệ vi diệu nào đó, Hứa Lang bỏ kẹo vào túi, định sau khi trở về suy ngẫm lại một chút.
Hứa Lang đi lại góc xó xỉnh đó lần nữa, duỗi tay vào s0 soạng bên trong nửa ngày, rốt cuộc cậu lấy ra được một đồ vật.
Lần này là một bức ảnh chụp, một bức ảnh bị người xé rách.
Ba phần tư của bức ảnh kể từ chỗ bị xé, phần lớn phạm vi là hình của một đôi năm nữ, ở chỗ vết rách còn thấy một góc áo khác.
Hoa văn ngay chỗ góc áo đó có hơi quen mắt, Hứa Lang cầm bức ảnh lên, đi tới phòng khách, quần áo đứa trẻ đang mặc trong khung ảnh, rất giống với hoa văn trên góc áo trong bức ảnh chụp, Hứa Lang hoài nghi là cùng một bộ.
Là ai xé bức ảnh?
Vì sao lại xé chỗ đứa trẻ xuống khỏi bức ảnh chụp?
Bỗng nhiên tiếng chuông di đong vang lên cắt ngang suy nghĩ của Hứa Lang, "Alô?"
"Là tôi, Tống Dịch Hành. Tôi có một tập hồ sơ quan trọng để quên trong nhà, em có thể giúp tôi đưa đến trường học hay không?"
"Ở chỗ nào?"
"Trên bàn trong thư phòng. Chìa khoá dự phòng để ở trong chậu hoa ngay cửa."
Hứa Lang cất di động, đi tới nhà Tống Dịch Hành.
Trong biệt thự im ắng, Hứa Lang bước trên tấm thảm mềm mại hướng về phía thư phòng, lúc tay cậu đặt lên tay nắm cửa, tầm mắt Hứa Lang lướt qua thư phòng, hướng về phía căn phòng ở cuối hành lang.
Cửa căn phòng đó đóng chặc, không biết chìa khoá có còn để ở chỗ cũ hay không.
Hứa Lang lắc lắc đầu, vặn tay nắm cửa của thư phòng.
Cầm lấy tập hồ sơ trên bàn, Hứa Lang dựa theo địa chỉ trên di động đi tới chỗ trường học của Tống Dịch Hành.
Đã lâu Hứa Lang chưa từng bước vào sân trường, bị ảnh hưởng bởi hơi thở của sinh viên tuổi trẻ, cảm xúc tiêu cực trong cơ thể cũng chậm rãi phai nhoà, Hứa Lang hít sâu một hơi, tinh thần thoải mái đi đến phòng học của Tống Dịch Hành.
Tuy rằng còn cách thời gian đi học tầm hai mươi phút, nhưng trên bậc thang của hội trường lớn đã đầy người ngồi, Hứa Lang đứng ở ngoài cửa sổ, thường thường nhìn vào trong lớp.
Tống Dịch Hành chính là loại người "hạc trong bầy gà".
Hắn mặc một bộ tây trang màu lam nhạt, cúc áo sơ mi được thắt tận trên cùng, hơi thở trưởng thành cấm ducập vào trước mặt, như là một con công có màu sắc và hoa văn khan kiếm ít thấy, không cần xoè đuôi cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Trong phòng học thường truyền đến âm thanh nhỏ giọng kinh ngạc cảm thán, từ ngữ khen ngợi ùn ùn không dứt.
"Nhanh lên, nhanh lên, đã không cho bà thức đêm, mà bà vẫn thức, nếu là không còn chỗ là bà coi chừng tôi đó"
"Bà đâu phải không biết, tôi đâu có ngủ sớm được."
Hai nữ sinh đi ngang qua Hứa Lang, trong đó một người thấp giọng oán giận, một người khác nhỏ giọng giải thích.
Tiếng ầm ĩ bên ngoài làm Tống Dịch Hành chú ý, hắn hơi hơi nghiên đầu, lơ đãng liếc nhìn về phía cửa sổ, khi thấy được Hứa Lang, đôi mắt hắn sáng lên, nếu như vừa rồi Tống Dịch Hành cho người ta cảm giác như một con chim công chưa xoè đuôi, thì giờ phút này hắn càng giống như là một con chim công gặp được bạn đời vừa ý, dùng sức lực cả người ra để triển lộ sự mỹ lệ của hắn.
Cả đám học sinh luôn chú ý tới Tống Dịch Hành đều bị biểu tình "trong mừng rỡ có một chút ngượng ngùng, trong ngượng ngùng lại có chút nhiệt liệt" của hắn cảm nhiễm, sôi nổi nhìn về phía cửa sổ.
"Ê ê, giáo sư Tống đang nhìn gì vậy?"
"Chắc là người nam nhân ở ngoài cửa sổ kia."
"Nam nhân có gì đẹp, chúng ta nhiều mỹ nữ như vậy mà không hấp dẫn được ánh mắt giáo sư Tống sao chứ?"
"Ha ha, không thể thật mà, bà có bao giờ nhìn thấy giáo sư Tống như thể...," nữ sinh nghiêng nghiêng đầu, biểu tình trên mặt hoang mang, suy nghĩ nửa ngày mới vắt hết óc tìm ra từ ngữ tới hình dung Tống Dịch Hành, "... đang rơi vào tình yêu chưa?"
"Thôi dẹp, còn "đang rơi vào tình yêu" nữa chứ. Ha ha ha ha." Hai nữ sinh châu đầu ghé tai cười không ngừng.
Tống Dịch Hành đẩy đẩy mắt kính, đi ra khỏi phòng học còn kéo kéo áo khoác tây trang một chút.
Hứa Lang hơi nghiêng mặt, tránh thoát ánh mắt nhiệt liệt như muốn trào ra ngoài từ khi nhìn thấy cậu tới giờ của Tống Dịch Hành.
"Nè, hồ sơ của anh." Hứa Lang đem tập hồ sơ trong tay đưa cho hắn.
Ánh mắt Tống Dịch Hành dừng lại ở túi văn kiện không đến một giây, tiếp theo lại bắt đầu nhìn chằm chằm Hứa Lang.
Hứa Lang thoáng nhìn thấy cánh tay đặt cạnh người của Tống Dịch Hành, bàn tay to tuyết trắng nắm chặc lại, gân xanh nổi lên thấy rõ, dời tầm mắt xuống, nhìn thấy đôi chân dài của Tống Dịch Hành cong về hướng chính mình, nếu như lúc này Tống Dịch Hành cho cậu một cái ôm chặt như gấu thì Hứa Lang cũng không thấy kỳ quái một chút nào.
Hơn nữa, ôm cũng chỉ là một hành động mà Tống Dịch Hành đã cực kì kiềm chế cảm xúc của mình, nếu tất cả cảm xúc đều bùng phát cùng một lúc, Hứa Lang cảm thấy chắc cậu không sống nổi mất.
Khi nhét túi hồ sơ vào trong tay của Tống Dịch Hành, cậu cố ý hơi đụng vào tay của hắn một chút, quả nhiên, cơ thể Tống Dịch Hành run lên một cái, hơn nữa không tự giác mà dựa sát lại gần Hứa Lang.
Ánh mắt nhiệt liệt của Tống Dịch Hành bắt đầu trở nên bi3n thái, Hứa Lang cảm giác cứ như quần áo của cậu bắt đầu bị hắn lột ra hết, đầu tiên là áo thun, kế tiếp là quần đùi.
Dừng lại! Hứa Lang nuốt một ngụm nước bọt, duỗi tay đẩy Tống Dịch Hành một chút, đánh vỡ không khí vô vùng ái muội lúc nảy.
"Anh không đi dạy sao? Chuông đi học vang lên rồi đó."