Ta Ở Mạt Thế Mở Siêu Thị

Chương 25



Chương 25.

Hướng Nam Xuyên cố tình ba phải cái nào cũng nói được, ngược lại làm cho nữ nhân tóc ngắn khẳng định bọn họ chính là người của Lục ca.

Nữ nhân tóc ngắn mừng thầm, thái độ cô đối với Hướng Nam Xuyên có chút biến hóa vi diệu, “Tôi có chuyện quan trọng muốn tìm Lục ca, các anh mang tôi đi gặp hắn.”

Khóe miệng Hướng Nam Xuyên hơi giương lên, “Cô không nói rõ ràng, chúng tôi sẽ không để cô thấy được Lục ca.”

Nữ nhân tóc ngắn đối với việc Hướng Nam Xuyên không thức thời, có chút tức giận, không nhịn được buột miệng thốt ra, “Các anh biết cái gì! Tôi tới riêng đây là để giúp. . .” Nói được một nửa, cô tự biết nói lỡ lời, hơi hơi cúi đầu, ánh mắt lập loè không ngừng.

Hướng Nam Xuyên sớm biết trong lòng cô có quỷ, anh dù bận vẫn ung dung nhìn cô, liền chờ xem đối phương còn có thể muốn lấy cái cớ gì nữa.

Nữ nhân tóc ngắn trong lòng thầm hận, cô cắn răng nói: “Tôi là dị năng giả hệ không gian, tôi muốn đầu quân vào Lục ca, anh nên mang tôi đi thấy hắn đi.”

Thấy cái gì cũng không nói, Hướng Nam Xuyên lười trêu đùa cùng cô, anh khinh thường nói: “Lục ca đã chết, cô muốn gặp hắn, thật đáng tiếc, tôi cũng không có biện pháp mang cô đi gặp hắn.”

Nữ nhân tóc ngắn không dám tin tưởng, Lục ca đã chết? Sao có thể?! Cô suy nghĩ lại là hiểu được, hai người kia khẳng định là lừa cô, cô cười khẩy nói, “Các anh khẳng định không phải là người của Lục ca đi, là ai phái các anh tới?” Chẳng lẽ bọn họ là người của Tô Mạn?

Hướng Nam Xuyên buông tay, “Cô lại không tin, chúng tôi cũng không có biện pháp, bất quá tôi muốn khuyên cô một câu, lòng người không đủ chứa rắn nuốt voi, đồ vật đủ dùng là được rồi, lưu lại đường sống cho người khác, lấy quá nhiều mà nói, cần phải chuẩn bị tinh thần.”

“Anh đây là đang uy hiếp tôi?” Sắc mặt nữ nhân tóc ngắn biến đổi.

Hướng Nam Xuyên nói: “Tùy cô nghĩ như thế nào, điều cần nói tôi cũng đã nói, có nghe hay không là ở cô, Trì Nghiễm, chúng ta đi.”

Sau khi đi ra khỏi bách hóa, sắc mặt của Hướng Nam Xuyên có chút nghi hoặc, “Nữ nhân kia có chút cổ quái, tôi nhìn không thấu quá khứ và tương lai của cô ta, phảng phất giống như là từ lỗ hổng chui ra, không thuộc về thế giới này.” Nói xong, Hướng Nam Xuyên tức khắc nhớ tới, anh cũng không phải là người thuộc về thế giới này, nữ nhân tóc ngắn kia có phải hay không cũng là. . . . .

“Người xuyên việt.” Hệ thống bất thình lình mở miệng nói.

“Giống với tôi?” Hướng Nam Xuyên ở trong lòng nói.

“Không phải, cậu là nhân viên chính thức của công ty chúng ta, là thông qua con đường hợp pháp mà xuyên tới đây, mà cô ta hẳn là người xuyên việt phi pháp, tôi hiện tại đến tổng hội công ty báo cáo tình huống, mấy ngày nay không có chuyện quan trọng thì không cần liên hệ với tôi.” Hệ thống nói xong liền yên lặng.

Hướng Nam Xuyên hơi quẫn bách, lúc trước anh vẫn luôn cho rằng Đằng Tấn là công ty sơn trại, không nghĩ tới anh thế nhưng lại là hợp pháp xuyên qua.

Trì Nghiễm lời ít mà ý nhiều nói: “Tôi để người lưu ý cô ta một chút.”

Không biết vì sao, Hướng Nam Xuyên cảm giác được tâm tình của Trì Nghiễm tựa hồ không được tốt lắm, tuy rằng ngày thường Trì Nghiễm nói cũng rất ít, nhưng mà hôm nay, đôi mắt của Trì Nghiễm rũ xuống, vừa nhìn đã thấy là bộ dáng không cao hứng. Chẳng lẽ là bởi vì lời nói vừa rồi của những người đó? Hay là bởi vì nữ nhân tóc ngắn kia? Hướng Nam Xuyên cảm thấy Trì Nghiễm hẳn là không phải cái loại người sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng đến cảm xúc này.

Hướng Nam Xuyên ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Dị năng của tôi thăng cấp.”

Lúc nãy khi bị con tang thi hệ tinh thần kia khống chế, dị năng của Hướng Nam Xuyên đột phá được một bậc, đây cũng coi như là trong cái rủi cũng có cái may.

Ngữ khí của Trì Nghiễm bình tĩnh nói: “Chúc mừng.”

Trì Nghiễm phản ứng quá mức bình đạm, khiến tâm tình cực tốt của Hướng Nam Xuyên lập tức down dưới khe, Hướng Nam Xuyên cũng có chút giận dỗi, anh không cao hứng thì sao, làm gì phải đối với tôi xa cách, tôi lại không đắc tội gì với anh.

Dọc theo đường đi hai người trầm mặc không nói gì trở lại Thanh Bình Lộ, Hướng Nam Xuyên nhìn trước cửa siêu thị có một đống người nằm đầy đất, một màn quen thuộc này, thật khiến người khác hoài niệm. Không cần nghĩ cũng biết những người này là nhân dịp anh không ở đây, muốn lẻn vào siêu thị trộm đồ, kết quả lại bị Tiểu Nhẫn ném ra ngoài.

Hướng Nam Xuyên chỉ vào bọn họ nói với Tiểu Nhẫn: “Về sau không được cho bọn họ tiến vào.”

Những người này đúng là những người vừa rồi cự tuyệt đi vào bách hóa, Hướng Nam Xuyên nói không phân phối vật tư cho bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể tự mình tìm đồ ăn, vật tư ở toàn bộ phố Thanh Bình Lộ đều ở bên trong hiệu sách, bọn họ tìm nửa ngày, đến một chút đồ ăn cũng tìm không thấy, lại không dám đi gϊếŧ tang thi, chỉ có thể đánh chủ ý vào siêu thị của Hướng Nam Xuyên, vì thế lịch sử lại lần nữa tái diễn.

Lúc Hướng Nam Xuyên nói ra lời này, cự tuyệt bọn họ tiến vào siêu thị mua đồ vật, một ít người tức khắc thay đổi sắc mặt, bọn họ kiêng kị dị năng của Trì Nghiễm, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Chúng tôi là khách hàng, anh sao lại có thể không cho chúng tôi vào mua đồ, đây là không hợp pháp!”

Hướng Nam Xuyên buồn cười, “Vậy các người đi tìm pháp luật mà nói đi, huống hồ ai nói với các người, không bán đồ cho các người là không hợp pháp?”

Có người muốn la lối khóc lóc, Hướng Nam Xuyên mắt lạnh quét tới một cái, thanh âm đột nhiên im bặt.

Hướng Nam Xuyên nhướng mày nhìn về phía một đám quần chúng vây xem, “Mọi người muốn mua đồ vật?”

Một cái ánh mắt kia của Hướng Nam Xuyên thật là đáng sợ, rất lạnh lẽo, cả người tản ra khí tràng “Chọc vào tôi là chết”, anh chỉ dùng một đôi mắt đen nhánh không tiếng động nhìn người, lại có thể làm nhân tâm sinh ra hàn ý.

Mọi người theo bản năng lắc đầu, lại vội vàng gật đầu.

“Còn thất thần làm cái gì?” Hướng Nam Xuyên bỏ qua Trì Nghiễm, đi vào trong siêu thị, “Muốn mua cái gì thì tự mình tiến vào.”

Trong lòng mọi người lo sợ đi vào siêu thị.

Trải qua xây dựng, một gian nhà một trăm mét vuông, hàng hóa rực rỡ muôn màu, hồng cam vàng lục rau dưa củ quả thu hết vào trong đáy mắt, nhìn qua rốt cuộc không giống lúc vừa mới bắt đầu khó coi như vậy.

Sau khi siêu thị xây dựng thêm, anh yêu cầu mọi người đi vòng quanh siêu thị một vòng mới đi đến quầy thu ngân, mỗi lần ở trên giai đoạn này, Hướng Nam Xuyên liền có một loại cảm giác thành tựu, gian siêu thị này là của anh! Một người là anh!

Lúc này có mấy người trèo qua cửa sổ muốn đục nước béo cò chuồn êm đi vào, không hề ngoài ý muốn đều bị Tiểu Nhẫn ném hết ra ngoài, khí lực của Tiểu Nhẫn cũng không nhỏ, nhẹ nhàng nhấc lên một cái là nhấc được nam thanh niên, liền quăng ngã như vậy, khi người nọ rơi xuống đất, phảng phất có thể nghe thấy thanh âm xương cốt đứt gãy.

Mọi người dùng ánh mắt kính sợ nhìn Tiểu Nhẫn.

Phía trước quầy thu ngân, Trì Nghiễm nhìn chằm chằm Hướng Nam Xuyên.

Hướng Nam Xuyên một quyền vỗ vào quầy thu ngân, hung hăng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn mua cái gì thì mua nhanh!”

Trì Nghiễm vốn muốn hỏi Hướng Nam Xuyên vì cái gì mà không cao hứng, hắn sợ sau khi hỏi ra khỏi miệng Hướng Nam Xuyên sẽ thẹn quá thành giận, hắn nghĩ nghĩ, liền móc ra một đống tinh hạch đưa cho anh, “Cho cậu.”

Tinh hạch trong tay hắn tất cả đều là cấp hai, sau khi dị năng giả thăng lên cấp hai, năng lượng tinh hạch cấp một đối với bọn họ mà nói là quá ít, hấp thu mười viên tinh hạch cấp một mới bằng hấp thu một viên tinh hạch cấp hai, mặc kệ năng lượng trong tinh hạch nhiều hay ít, hấp thu năng lượng trong một viên tinh hạch yêu cầu thời gian như nhau, để tiết kiệm thời gian, dị năng giả tốt nhất hấp thu tinh hạch cùng cấp.

Tinh hạch của Hướng Nam Xuyên toàn bộ đều đưa cho con tang thi hệ tinh thần cấp ba kia, đúng lúc anh đang cần tinh hạch, anh không khách khí mà đem tinh hạch cất vào trong túi, đối với Trì Nghiễm sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, “Không mua đồ vật thì qua một bên đi.”

Trì Nghiễm thấy Hướng Nam Xuyên nhận lấy tinh hạch, không hiểu sao nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn cầm hai bắp ngô, củ cải đặt ở trên quầy thu ngân, “Tính tiền.”

“Tích tích —— Đồng vàng không đủ, tính tiền thất bại.”

Hướng Nam Xuyên có chút vui sướng khi người gặp họa, “Đồng vàng không đủ nha.”

Trì Nghiễm đào đào túi tiền, tinh hạch của hắn đều đưa hết cho Hướng Nam Xuyên, trên người không có đồ vật gì có thể đổi được đồng vàng.

Cuối cùng vẫn là Hướng Nam Xuyên cho hắn một viên tinh hạch cấp hai, sau khi đổi đồng vàng, mới tính tiền thành công.

Cửa hàng vàng bạc đối diện có đồ vật có thể đổi được đồng vàng cơ hồ đã bị lấy hết, đồ dư lại đều là đồ không đáng giá, đồ vật có thể đổi đồng vàng cũng rất hữu hạn, mấy cái nhẫn vàng chỉ có thể đổi được một chai nước lọc tinh khiết, cũng có người nhớ tới lời nói mà ngày hôm qua Hướng Nam Xuyên nhắc nhở bọn họ, chạy tới tiệm thuốc đi tìm sâm Cao Ly, đông trùng hạ thảo các loại, toàn là những dược liệu sang quý.

Dùng dược liệu đến đổi đồng vàng quả nhiên là gấp ba bốn lần so với trang sức vàng bạc, bất quá tiệm thuốc gần đây chỉ có một nhà, dược liệu cũng có hạn, mà giá cả rau củ ở siêu thị ít nhất là từ ba bốn mươi đồng vàng trở lên, muốn mỗi ngày ăn rau dưa trái cây, nhất định phải đi địa phương xa hơn tìm đồ vật để đổi đồng vàng, cho nên muốn không làm mà vẫn có ăn là không được.

Đạo lý đơn giản như vậy, vì cái gì mà có người không hiểu rõ?

Lúc đám người Hướng Nam Xuyên đi chưa được bao lâu, nữ nhân tóc ngắn vuốt quần áo trẻ em trên tay, trước mạt thế cô lấy được vật tư, cũng đủ để cô dùng cả đời, nhưng nhiều vật tư như vậy bày ở trước mặt cô, không thu vào trong không gian, nữ nhân tóc ngắn lại cảm thấy khó chịu, nhưng nhớ tới lời uy hiếp của Hướng Nam Xuyên, nữ nhân tóc ngắn cáu giận không thôi, loại người mà cô chán ghét nhất chính là loại đạo đức giả đó, anh ta cho rằng anh ta là ai a, dựa vào cái gì quản nhiều như vậy! Tây Châu sớm hay muộn gì cũng sẽ trở thành địa bàn của tang thi, dù tính là mình không lấy, còn không phải là lưu trữ đồ thừa.

Nữ nhân tóc ngắn căm giận ném quần áo trẻ em trên tay xuống, cô từ không gian lấy ra một cái ba lô, cô đeo ba lô đi ra khỏi bách hóa, nhìn bản đồ trên tay, lông mày cô nhíu chặt, nếu tang thi hệ tinh thần cấp ba lại xuất hiện, đám người Lục ca hẳn là ở gần đây, nếu cô đoán không lầm thì hôm nay Lục ca sẽ bị con tang thi hệ tinh thần cấp ba kia làm cho trọng thương.

Cô nhìn Cảnh Hoa Tiểu Khu được đánh dấu trên bản đồ, vòng qua ngã tư, đi đến phố Hưng Thịnh.

Tới Cảnh Hoa Tiểu Khu rồi, nữ nhân tóc ngắn phát hiện không thấy hai con chó ngao giữ cửa ở tiểu khu đâu, cô đầy bụng nghi vấn mà đi vào tiểu khu, đúng lúc này nguy hiểm vọt đến, một con tang thi từ trong phòng bảo vệ lao tới, nữ nhân tóc ngắn theo bản năng lấy ra một thanh đao, hướng về phía tang thi.

Thanh đao này là cô dùng giá cao nhiều tiền mua về, lưỡi đao cực kỳ sắc bén, không cần tốn nhiều sức chém liền chặt đứt được cổ tang thi.

Nữ nhân tóc ngắn từ trong óc tang thi đào ra tinh hạch, cô rốt cuộc ý thức được không thích hợp, tình huống này như thế nào cùng trong sách nói không giống nhau, cô nhớ lại miêu tả kỹ càng tỉ mỉ trên sách về tầng hầm ngầm, bước nhanh đi đến tòa số 6.

Cửa tầng hầm ngầm từ bên ngoài khóa trái, cô dùng đao đem ổ khóa phá hủy, mở cửa, chỉ thấy bên trong tối tăm, một cỗ mùi vị khó ngửi xông vào mũi, cô lấy đèn pin ra, rất cẩn thận đi xuống cầu thang.

Làm cô thất vọng chính là, trong tầng hầm ngầm cũng không có người sống, bất quá mặt đất giống như đã bị cái gì đó thiêu đốt, chẳng lẽ Lục ca bọn họ đã rời khỏi Tây Châu? Đi một chuyến lại về tay không, nữ nhân tóc ngắn không cam lòng cắn cắn môi dưới.

Có lẽ thanh niên vừa rồi kia biết Lục ca đi nơi nào, nữ nhân tóc ngắn thầm nghĩ, chỉ cần đi theo bọn họ, là sẽ tìm được Lục ca.

Trở lại Thanh Bình Lộ nghỉ tạm nửa giờ, Trì Nghiễm lại lần nữa dẫn người đi vào bách hóa thu thập vật tư, buổi sáng bị con tang thi hệ tinh thần kia trêu cợt nửa ngày, lại gặp gỡ một nữ nhân kỳ quái, khiến cho bọn họ cái gì cũng không thể lấy, lần này không có con tang thi hệ tinh thần kia quấy rối, bọn họ thuận lợi đem tang thi ở trong bách hóa đều càn quét sạch.

Bọn họ tìm được kho hàng mà Lục ca gửi vào lúc lâm thời, bên trong có gạo và lúa mì, thịt kho hút chân không đóng gói, một ít thịt đồ hộp, mì ăn liền cùng với thùng nước khoáng, làm cho bọn họ càng thêm kinh hỉ chính là còn có giường, nệm cùng chăn bông tơ tằm.

Mấy ngày nay không ít người ngủ ở trên ghế sô pha hoặc lót tấm chăn mỏng nằm dưới đất, một giấc ngủ dậy eo đau lưng đau, quả nhiên vẫn là ngủ giường thoải mái hơn.

Những người ở Cảnh Hoa Tiểu Khu thật ra không sao cả, giường nhà bọn họ có rất nhiều, quan trọng là thức ăn, bọn họ ôm một đống thức ăn, nhìn “Các tiền bối” dọn giường cùng nệm trở về.

Hướng Nam Xuyên nhìn Trì Nghiễm, cười nói: “Anh không dọn một cái giường mang về?”

Trì Nghiễm bình tĩnh nói: “Rất mau liền dùng không được.”

Đại khái là do duyên cớ mấy ngày nay sớm chiều ở chung, Hướng Nam Xuyên nháy mắt đã hiểu ý tứ của đối phương, “Anh rốt cuộc muốn mở rộng địa bàn, thành lập căn cứ?”

Mấy ngày này bọn họ chỉ đi xung quanh bách hóa và địa phương quanh quanh Cảnh Hoa Tiểu Khu, trừ bỏ đám người Lục ca, bọn họ cơ hồ không có gặp được nguy hiểm chân chính, ngay cả Hướng Nam Xuyên cũng không tự giác có chút lơi lỏng, mà con tang thi cấp ba ngày hôm nay này, phảng phất như là một cái chuông cảnh báo, hung hăng gõ tỉnh Hướng Nam Xuyên, bọn họ hiện tại còn rất nhỏ yếu, ở trước mặt tang thi cấp ba hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Người dị năng biến cường, mà các tang thi cũng vào thời điểm bọn họ nhìn không thấy, tăng cường thực lực.

Trì Nghiễm nhìn Hướng Nam Xuyên, thần sắc khó phân biệt, thật lâu sau, hắn nói một câu làm Hướng Nam Xuyên không thể hiểu được, “Lần thứ hai.”

Lần thứ hai gặp được loại tình huống này khiến người ta bất lực, làm Trì Nghiễm luôn luôn kiêu ngạo cảm thấy phi thường thất bại.

Đương nhiên Hướng Nam Xuyên không biết Trì Nghiễm đang nói cái gì, bất quá thấy Trì Nghiễm khôi phục tinh thần, tâm tình của Hướng Nam Xuyên cũng chuyển biến tốt đẹp theo, đuôi lông mày tràn đầy vui vẻ, trong miệng khẽ hát ca khúc yêu thích của anh.

Lúc chạng vạng, khách hàng tới siêu thị mua đồ ăn nấu cơm có chút nhiều, Hướng Nam Xuyên một khắc cũng không thể rời khỏi quầy thu ngân, khiến cho anh có chút táo bạo.

Người tới tính tiền liếc nhìn khuôn mặt lạnh của Hướng Nam Xuyên một cái, trong nội tâm rơi lệ đầy mặt, cửa hàng trưởng thật đáng sợ.

Người này mở cửa, chạy nhanh ra khỏi siêu thị, không lâu sau, hắn lại vội vàng chạy trở về, hô: “Không may rồi, có tang thi chạy tới!”

Hướng Nam Xuyên ném cái máy rà quét xuống, đi ra siêu thị, chỉ thấy hơn mười con tang thi từ Cảnh Hoa Tiểu Khu bên kia tới đây, chúng nó đuổi theo một đám người đang chạy vào Thanh Bình Lộ.

Người chạy ở phía sau té ngã lộn nhào, cuối cùng vẫn là bị tang thi kéo trở về, trở thành cơm trong bụng cho tang thi.

Nghe người khác nói, những người bị tang thi đuổi theo này, đúng là nhóm người giữa trưa bị Hướng Nam Xuyên đuổi ra khỏi đội ngũ, bởi vì buổi tối nhiệt độ không khí quá thấp, bọn họ không có địa phương để đi, liền muốn quay về tiểu khu ngủ một đêm. Cảnh Hoa Tiểu Khu người đi nhà trống, không có hai con chó ngao canh giữ ở cửa, có rất nhiều tang thi du đãng đi vào bên trong tiểu khu, khi những người này bò qua hàng rào, bị con tang thi đang canh giữ ở dưới tàng cây vừa vặn bắt được, mùi máu tươi còn đưa tới càng nhiều tang thi hơn.

Càng bi kịch hơn chính là, trong mấy con tang thi này còn có con tang thi hệ lực lượng, nó đem hàng rào phá bỏ, vì thế một đám tang thi đuổi theo những người này, đuổi tới Thanh Bình Lộ.

Biết được tiền căn hậu quả, Hướng Nam Xuyên cũng không biết nói cái gì cho phải.

Trong hiệu sách, Trì Nghiễm nói với Chung Hạc Sinh: “Cậu dẫn người đem tang thi càn quét sạch một chút.”

Trì Nghiễm cố ý để đám người Chung Hạc Sinh luyện tập, lần này hắn không có tự mình động thủ, mà là ở trước cửa sổ lầu hai của hiệu sách, nhìn bọn họ gϊếŧ tang thi.

Hơn mười con tang thi rất mau đã bị đám người Chung Hạc Sinh giải quyết, hôm nay bọn họ đi qua bách hóa, bởi vậy đều thay thành áo lông vũ thật dày, mang bao tay lên, vận khí tốt nên cũng không có người bị tang thi đánh thương.

Hàng rào bên ngoài Cảnh Hoa Tiểu Khu đã bị tang thi phá bỏ, nên Trì Nghiễm để hai dị năng giả thổ hệ kia ở chỗ hàng rào kiến tạo tường đất cao ba mét để ngăn ngừa tang thi tới đây, bất quá người muốn bò tường vào Cảnh Hoa Tiểu Khu đã khó lại còn khó hơn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.