Natsuhi nghe Kiba nói câu này cả người liền sững sờ, trong nội tâm vùa nảy lên một chút cảm kích chi tình cũng muốn nguội.
“ Ngươi cuối cùng vẫn là muốn thân thể ta sao?
Kiba, ta xin ngươi, ta biết ngươi không hề thiếu nữ nhân, tại sao phải nhìn chằm chằm ta không buông?
Hơn nữa Sumaru còn ngồi ở kia, lỡ như hắn tỉnh dậy nhìn thấy ta cùng ngươi như thế này thì ta sao có dũng khí đối mặt với hắn được nữa?”
Kiba lúc này đã cởi xong quần áo, hắn nhẹ nhàng áp đi lên, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đang khẩn cầu của Natsuhi.
Natsuhi có chút tuyệt vọng, hai chân vậy mà bắt đầu nhẹ nhàng dịch chuyển, đón chào hắn.
Kiba thân thể thấp xuống, đưa mặt lại gần khuôn mặt Natsuhi, muốn hôn nàng.
Natsuhi thấy vậy nghiêng đầu qua một bên :
“ không hôn”.
Nàng gương mặt có chút quật cường, cũng có chút khó chịu.
Nếu không phải Kiba đang nắm sinh tử của con trai nàng trong tay, nàng mới sẽ không chịu cảnh này đây.
Kiba nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng chợt nổi lên hứng thú.
Nữ nhân có chút ngạo kiều ở TQ cùng nữ nhân của Nhật, Hàn có một chút đặc điểm khác biệt.
Nếu như rơi vào tình huống xấu, nữ nhân TQ có thể bị nam nhân xa lạ hôn, nhưng các nàng nhất quyết sẽ không cho bọn hắn thượng, bảo toàn một cái này cấm khu ranh giới cuối cùng.
Còn nữ nhân Nhật bản cùng Hàn thì thường sẽ để cho nam nhân xa lạ thượng, nhưng sẽ không hôn.
Bọn hắn đối với nụ hôn của mình coi trọng, xem đây là nơi chỉ dành cho tình yêu đích thực của mình.
Natsuhi cũng là có chút ngạo kiều nữ nhân, nàng đôi môi thơm này hẳn chỉ dành cho chồng đã mất của nàng.
Kiba thấy nàng không phối hợp, cũng không gượng ép bắt đầu ngồi dậy, rời đi khỏi cơ thể của nàng.
Natsuhi thấy cảnh này chợt sững sờ, không ‘làm’ nữa sao?
Kiba chợt lên tiếng:
“ Natsuhi, ngươi năm nay cũng gần 30 tuổi rồi, chồng ngươi mất từ sớm, ở bên ngoài sống một mình hẳn rất cô đơn a?
30 như lang 40 như hổ, ngươi hẳn cũng nghe qua câu nói này?”
Natsuhi nghe vậy mặt đỏ lên, nàng chưa nghe qua, nhưng hoàn toàn hiểu rõ Kiba đang muốn ám chỉ cái gì.
Một cái nữ nhân nếu không mở ra đạo kia cánh cửa thì thôi, một khi đã nếm trải, lâu ngày tịch mịch sẽ vô cùng khó chịu.
“ thành thật trả lời ta, không muốn im lặng, ta muốn ngươi từng câu trả lời trực tiếp, nếu không phong ấn thuật trên người con trai ngươi sẽ không ai giúp ngươi giải.
Ta cũng thừa biết Tinh nhẫn thôn cũng không có cái nào tinh thông phong ấn thuật”.
Natsuhi nghe vậy không dám dối trá, khó chịu gật đầu một cái:
“ đúng vậy, ta rất cô đơn, đôi lúc cũng có chút khó chịu cùng ham muốn nhưng ta có thể nhịn được.
Ta đã quen với tịch mịch”.
“ngươi cảm thấy năm đó Đệ Tam Hoshikage đưa ra mệnh lệnh đối với vợ chồng ngươi có công bằng hay không?
Một cái mệnh lệnh liền khiến các ngươi phải xa con trai bé bỏng của các ngươi, ra cái nơi khỉ ho cò gáy không có lương thực thực phẩm gì ở chỗ này còn phải bán sức cho làng, làm một cái u linh, sống như là không hề tồn tại.
Ngươi có bao giờ cảm thấy uất ức qua sao?”
Natsuhi nghe vậy giống như là bị chạm vào cái gì không biết cảm xúc, nàng có chút run lên:
“ đúng vậy, ta đã từng cảm thấy ấm ức.
Vì cái gì ta không thể chăm sóc con trai ta, không thể nuôi lớn nó, lại phải ở chỗ này cô đơn một mình tự mình trồng rau bắt cá, săn bắn sống qua ngày?
Nhưng sau đó ta cũng dần hiểu được, tâm tình cũng lắng xuống rất nhiều”.
“Ngươi một cái nữ nhân, chồng ngươi còn sống thời điểm, các ngươi hẳn cũng không quá tệ.
Nhưng sau khi chồng ngươi mất, có phải hay không rất khó khăn, hoặc là nói khó khăn hơn rất nhiều?”
“ đúng vậy, ta lúc đó vừa đau khổ vừa không biết làm sao mới là chính xác.
Nhưng cuối cùng vì Đệ Tam mệnh lệnh, ta vẫn phải tiếp tục thực hiện của hắn ý nguyện, cũng là vì con trai ta”.
“ ngươi nếu không được ta chữa bệnh cho, một thời gian nữa liền muốn phải chết, đến lúc đó con trai ngươi không ai trông nom chăm sóc, lại ở dưới trướng của tên Đệ Tứ Hoshikage nham hiểm kia, dễ dàng bị hắn lừa gạt lợi dụng.
ngươi cảm giác có phải hay không rất lo lắng, rất đáng sợ?”
“ đúng vậy, có chút lo lắng”.
“ vậy ngươi có biết con trai ngươi cũng mắc bệnh giống ngươi hay không?”
Natsuhi sợ hãi:
“ nó mắc bệnh sao? Nặng không?”
“ tiếp tục tu luyện chỉ sợ không sống được thọ như ngươi đâu, nhưng không phải là không thể chữa”.
Natsuhi nghe vậy run lên, bởi vì nàng biết Kiba chính là người duy nhất ở đây có thể giúp con trai nàng.
Trong lòng nàng bắt đầu suy nghĩ, có phải hay không nên đền đáp hắn một chút, lấy đó làm trao đổi giúp con trai nàng chữa bệnh, để hắn không phải chết, có thể sống càng lâu?
Kiba lúc này nói ra:
“ ngươi cảm giác ngươi thông minh sao?”
“ không, ta không hề thông minh. trước đây Hotarubi còn sống thời điểm ta cái gì đều nghe hắn, hắn chết sau ta liền trở thành con ruồi không đầu không có phương hướng tiến tới”.
“vậy ngươi rất mạnh sao? Đủ để giết chết Akahoshi cùng đám đồng bọn sao?”
“ nếu có lực lượng này, ta cũng đã không phải trốn chui trốn lủi ở đây.
Ta không hề mạnh mẽ”.
“ đúng vậy, ngươi không thông minh, không mạnh mẽ, ngươi chỉ là một cái bình thường nữ ninja mà thôi.
Hơn nữa trên vai ngươi đang đeo rất nhiều gánh nặng, của làng, của chồng, của con trai, của đám tiểu tử Tinh nhẫn thôn.
Nhiều năm như vậy ngươi có thể chống đỡ xuống được, ngươi đã rất vất vả rồi, Natsuhi”.
Kiba một câu nói này vừa ra, Natsuhi cả người chấn động, nước mắt không nhịn được từ khóe mắt chảy ra.
Đúng vậy, nàng nhiều năm như vậy đau khổ nhưng cũng không hề có ai hiểu cho.
Nàng từng khóc một mình , khóc rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn phải là tiếp tục đứng lên làm việc.
Bởi vì nếu không làm việc mà Đệ Tam giao phó cho nàng, nàng không biết bản thân tiếp theo nên làm gì.
Cho dù tiếp Sumaru ra khỏi làng, tiếp theo các nàng có thể đi đâu?
Các nàng từ nhỏ đều là ở Tinh nhẫn thôn lớn lên, đối với thế giới bên ngoài không biết gì cả, còn có thể chạy đi đâu?
Chẳng lẽ muốn Sumaru sống cuộc sống dã nhân giống như nàng?
Kiba một câu nói này, giống như là hiểu rõ nàng vất vả, nàng bao năm chịu đựng, để nàng trong lòng cảm giác được bản thân được thông cảm, sẻ chia.
“ như vậy ngươi sống cô đơn nhiều năm như vậy, thủ tang chồng cũng nhiều năm như vậy, tình nghĩa hẳn là cũng đủ rồi a.
ngươi đã tự hiểu rõ, bản thân chỉ là một cái nữ nhân yếu đuối, vậy tại sao lại cố gắng kìm nén mình, không tìm cho mình một cái nam nhân mạnh mẽ có thực lực cùng trách nhiệm để dựa vào, giống như ngươi trước đây dựa vào chồng ngươi như vậy”.
“Kiba, ta cảm giác rất khó hiểu, tại sao ngươi lại muốn ta như vậy.
Ta công nhận, ngươi là một cái cường đại nam nhân, cũng rất thông minh, rất đáng dựa vào.
Nhưng nếu ta thật sự không rõ ngươi mục đích, ta thật không dám, bởi vì ta sợ bị ngươi lừa gạt, ăn đến xương cốt cũng không còn”.
Kiba cười ha ha:
“ ta cái này người không có gì nhiều yêu thích, chỉ yêu thích có được phương tâm nữ nhân.
Nhưng mà ta cũng rất có trách nhiệm, không phải chơi hết tân kình liền vứt bỏ, cái này ngươi có thể yên tâm”.
Natsuhi nghe vậy có chút suy nghĩ, nàng cảm giác bản thân nhiều năm như vậy cũng đã rất mệt mỏi, muốn được nghỉ ngơi.
Kiba không đề cập thì thôi, vừa đề cập lên chuyện nam nữ, lại ở trong tình huống xấu hổ như thế này, nàng nữ nhân bản năng nhiều năm lại trỗi dậy.
Một khi bước qua cửa ải kia, nàng chỉ sợ khó mà tiếp tục kìm nén mình như trước đây.
Nhưng hôm nay không cho Kiba một câu trả lời, con trai nàng chỉ sợ rất khó có được kết cục tốt.
Hắn có đáng tin hay không, bản thân nàng rốt cuộc có muốn dựa vào một bờ vai chắc chắn để nghỉ ngơi hay không?
Natsuhi trong lòng thiên nhân đại chiến.
Cho dù là quyết định như thế nào, nàng trong thâm tâm cũng đã thật sự rất mệt mỏi.
Kiba tiếp tục công kích nàng tâm phòng:
“ ta có thể lôi Akahoshi xuống, để ngươi lên thay hắn bảo vệ Tinh nhẫn, trở về lại làng của ngươi, cùng mọi người sinh hoạt.
Ta có kế sách phát triển đằng sau, cho dù ngươi mất đi ngôi sao, vẫn có thể để làng có được lực lượng cường đại.
Ta có thể tiền kì hỗ trợ một ít vật tư, để ngươi kiến thiết lại Tinh nhẫn thôn tàn tạ này.
Ta có thể chữa trị cho con trai ngươi, để hắn không phải chết, cũng có thể chữa trị cho tất cả đám tiểu tử kia, để ngươi bồi dưỡng thế hệ mới.
Natsuhi, ngươi cảm giác như thế còn chưa đủ để tin tưởng ta sao? Ngươi chưa mệt mỏi sao? Chưa muốn đặt xuống gánh nặng, tựa vào vai ai đó nghỉ ngơi sao? Chưa muốn thưởng cho bản thân mình thoải mái một chút sao?”
Natsuhi cả người run lên bần bật, sau đó cơ bắp căng cứng.
Một hồi sau, nàng thở dài một hơi, ngồi dậy hướng tới Kiba bò tới.
Môi thơm nhẹ nhàng dâng lên, Natsuhi hôn nhẹ một cái, sau đó nói ra:
“ Kiba, hi vọng hôm nay ta tin tưởng ngươi là chính xác.
Gánh nặng này, ta rất mệt mỏi, đã muốn đặt xuống, cũng đã có thể đặt xuống.
Cảm ơn ngươi rất nhiều Kiba.
Tiếp theo, xin hãy giúp ta thoải mái một lần cả cơ thể lẫn tinh thần đi.
Ta chưa bao giờ gặp được người có tiền vốn nhiều như ngươi, có chút sợ không tiếp nổi, nhưng ta sẽ cố hết sức.